Chiến Thần Bất Bại

Chương 383: Chương 383: Biển Lam Kính




“Nếu ngươi tu luyện võ kỹ vô song, không đâu thích hợp bằng đây.”

Sau lưng Binh là một cánh cửa ngay ngắn chỉnh tề, cánh cửa này không chút sửa sang, Binh đẩy cửa ra, Đường Thiên không khỏi kinh ngạc.

Sau cửa là biển rộng.

Biển khơi xanh như bảo thạch, phẳng lặng không chút gợn sóng, như một tấm gương bao la bát ngát kéo dài từ cánh cửa tới tận chân trời. Bầu trơi buông xuống như chỉ đưa tay là chạm tới được, từng đóa mây trắng mềm mại lẳng lẳng lơ lửng, phản chiếu trên mặt biển chẳng khác nào từng cây kẹo đường.

“Đẹp quá.” Đường Thiên lẩm bẩm, cảnh sắc trước mắt đầy vẻ mộng ảo. Sau cánh cửa phòng nho nhỏ sao lại là biển rộng?

“Đây là phòng Lam Kính, mỗi gian phòng Lam Kính đều dẫn tới vùng biển này.”

Binh cũng lộ vẻ xuất thần, mang theo chút hồi tưởng: “Còn nhớ nơi ngươi phát hiện ra ta không?”

“Có chứ, cũng là một vùng biển rộng.” Đường Thiên được câu nói này gợi ý, lập tức nghĩ ra: “Ngươi từng nói nó là biển Lưu Vong.”

“Ừ.” Ánh mắt Binh nhìn ra xa xa, dõi mắt ngoài khơi vùng biển đẹp tới nghẹt thở này, nói: “Binh đoàn có bốn vùng biển, biển Lưu Vong, biển Lam Kính, biển Liệu Nguyên, biển Ngủ Yên.”

“Biển Lưu Vong là lao tù vô tận, giam tội đồ vĩnh viễn.”

“Biển Lam Kính là thế giới phân chia thật ảo, nơi tẩy luyện.”

“Biển Liệu Nguyên là nơi sinh ra năng lượng, vạn hồn sinh sôi.”

“Biển Ngủ Yên là nơi chúng ta hội tụ, chiến hồn vĩnh viễn yên giấc.”

“Vùng biển này chính là biển Lam Kính.”

Giọng nói của Binh như xuyên qua thời không và năm tháng, vang vọng trên biển Lam Kính.

Đường Thiên vuốt cằm như bị chấn động, một lát sau sắc mặt gã mới âm trầm chỉ vào biển Lam Kính: “Chú già à, nước biển àny uống được không?”

Binh đang hoài niệm thời xa xưa, đắm chìm trong thời khắc huy hoàng ngày trước, nghe câu này lập tức đờ ra.

“Sạch sẽ vậy, thật khiến người ta muốn uống.” Đường Thiên liếm môi một cái.

Vẻ mặt Binh co giật một hồi, được rồi, so đo với thằng ngốc này mình cũng ngu đi mất thôi. Hắn như không nghe thấy, chuẩn bị nói tiếp.”

“Có mặn hay không?” Đường Thiên lẩm bẩm, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.

Binh rốt cuộc cũng không nhịn nổi, gầm lên: “Cút!”

Binh không chịu nổi Đường Thiên, tức giận bỏ đi, đương nhiên trước khi đi không quên cầm tấm thẻ chùy pháp vô song kia.

“Này, chú già, ngươi còn chưa nói biển Lam Kính này làm sao tu luyện võ kỹ mà.”

Giọng Đường Thiên vang lên từ phía sau.

Gương mặt phẳng lỳ của Binh lộ ra ánh sáng âm trầm khiến người ta sợ hãi, ngoài miệng giọng điệu vẫn như thường: “Hừ, ném tấm thẻ vô song vào biển là được.”

Nhóc, muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm.

Không cho ngươi chút giáo huấn ngươi sẽ chẳng hiểu được tầm quan trọng của việc tôn trọng giáo quan.

Hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp đi, khà khà khà... thật khiến người ta mong chờ.

Binh thuận lợi khép cửa lại.

Đường Thiên kinh ngạc phát hiện cửa biến mất rồi, xung quanh hắn khắp nơi đều là biển.

“Ồ, thật thần kỳ!”

“Ném thẻ vô song vào biển là được.” Đường Thiên sắc mặt chờ mong ném tấm thẻ vô song vào trong biển.

Tấm thẻ vô song chìm xuống đáy biển, kỳ lạ là mặt biển không chút sóng gơn. Đột nhiên tấm thẻ vô song sáng lên như đèn, nước biển lóng lánh như bảo thạch khúc xạ ra vô số ánh sáng.

Bên ngoại thẻ vô song một bóng người mơ hồ bỗng hiện lên, chậm rãi bay ra.

Bóng người vốn xám trắng từ từ sáng sủa, tạo ra sắc thái bất đồng. Thân hình bẹp dí phồng lên như quả bóng được thổi phồng.

Rầm!

Một nam tử danga lên từ trong nước biển.

Nam tử mặc võ phục màu xám, gương mặt tróng sáng gầy gò, tuổi tác mới chừng bốn mươi, con ngươi trắng xám khiến toàn thân hắn toát lên vẻ tối tăm thâm trầm khó tả. Hai tay hắn buông xuống bên người rất tự nhiên, mười ngón tay thon dài trắng như tuyết.

Biển rộng lại hóa thành phẳng lặng như tấm gương, nam tử đứng trên mặt nước, con mắt xám trắng quan sát Đường Thiên.

“Ngươi là ai?” Người trung niên đột nhiên mở miệng hỏi.

Đường Thiên sửng sốt, mơ hồ có cảm giác không đúng, miệng đáp theo bản năng: “Ta là Đường Thiên!”

Vừa dứt lời, gã lập tức phản ứng lại, đáng lẽ phải là mình hỏi chứ? Mất bò mới lo làm chuồng: “Này, ngươi là ai?”

“Thiên Thủ Ma Quân Trâu Vũ.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng đáp: “Vậy để ta mở mang kiến thức thực lực của ngươi xem nào.”

Lời còn chưa dứt, Đường Thiên đã mất đi bóng dáng đối phương.

Này này, câu này cũng phải do ta nói chứ...

Đường Thiên không kịp biện bạch, chỉ cảm thấy một bóng người màu xám lao chéo vào tầm mắt gã, tâm thần Đường Thiên tập trung cao độ, thật nhanh chóng!

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt lập tức bao phủ trong lòng gã, Hỏa Liêm Quỷ Trảo hung hãn xuất kích.

Đường Thiên chỉ thấy mắt hoa lên, trong tầm nhìn, vô số bóng tay sáng lên như đóa hoa, quấy rối nhịp điệu của gã. Gã cảm giác ngón tay mình chạm phải ngón tay đối phương, thế nhưng chân lực của gã còn chưa kịp phun trào, đầu ngón tay đã trống rỗng.

Đường Thiên trong lòng kinh hãi, lần đầu tiên gã gặp phải tình huống như vậy.

Chỉ lực Hỏa Liêm Quỷ Trảo rất dễ bùng nổ, chỉ cần một va chạm rất nhẹ sẽ lập tức phát động. Vừa rồi, Đường Thiên dám khẳng định mình chắc chắn đã chạm vào tay của đối phương!

Quái lạ là chỉ lực cua rmình lại không bùng nổ.

Cảm giác trống rỗng ở đầu ngón tay khiến Đường Thiên khó chịu không nói nên lời.

Nhưng đúng lúc này, Đường Thiên lại phát hiện chưởng ảnh của đối phương lại lọt vào phạm vi công kích của Hỏa Liêm Quỷ Trảo, gã mừng thầm trong lòng, lần này xem ngươi chạy sao cho thoát!

Đường Thiên thôi động chân lực kịch liệt, ánh sáng bùng lên trên đầu ngón tay, xán lạn như pháo hoa, đánh thẳng về phía tay của đối phương.

Trong tia lửa chói mắt kia, đôi tay thon thả trắng trẻo như có ma lực, mang theo nhịp điệu khó tả, mười ngón tay như nước chảy mâu trôi, không ngừng đánh lên mười ngón tay Đường Thiên.

Ầm ầm ầm!

Tiếng va chạm dày đặc mà lại nhẹ nhàng, đốm lửa xán lạn trong đợt va chạm luân phiên này nhanh chóng ảm đạm dần.

Mỗi lần Trâu Vũ đánh trúng ngón tay Đường Thiên đều làm tan đi một phần chân lực. Đường Thiên cảm giác chân lực ngưng tụ trên mười đầu ngón tay mình như quả cầu xì hơi, chớp mắt đã tiêu tan phân nửa.

Sao lại như vậy...

Đường Thiên trợn mắt ngoác mồm.

Hai tay thon thả linh hoạt như hai con rắn linh hoạt nhân cơ hội đánh thẳng vào chính giữa.

Ầm!

Gương mặt Đường Thiên đau xót, thân thể bay thẳng ra ngoài, khóe mắt ngơ ngác phát hiện đối phương bám theo như hình với bóng!

Này này này...

Vô số bóng tay lại sáng lên như hóa, chiếu rọi tầm nhìn Đường Thiên.

Đùng đùng đùng, Đường Thiên như trúng vô số đòn roi, thân thể rung như cái sàng.

Rầm, Đường Thiên ánh mắt tan rã rơi xuống mặt nước bên dưới, nước biển lọt vào.

Ngọt...

Ngoài cửa phòng Lam Kính, Binh đứng dựa vào cửa, không biết lôi đâu ra điếu thuốc, vụng về châm lửa. Mùi thuốc lá cay cay xộc thẳng vào yết hầu, hắn ho khan kịch liệt.

Dần dần, hắn bắt đầu thích ứng với mùi vị này, lẳng lặng dựa người vào cửa hút thuốc.

Không biết trước đây khi hút thuốc đoàn trưởng nghĩ gì. Gương mặt phủ trong khói thuốc của Binh lộ ra nụ cười ấm áp.

Hắn phát hiện điếu thuốc khi sửa sang trại lính. Nhớ lại đây hẳn do A Tài lưu lại, trong doanh trại chỉ có cái gã nghiện thuốc như hắn mơi tiêu cả đống của cải dựng hẳn một căn phòng chứa thuốc. Lúc đó hắn nhớ A Tài còn đương đương tự đắc phòng chứa thuốc này có qua vạn năm, hương thuốc lá vẫn bình an vô sự. Sau đó bọn họ nhanh chóng bị điều đến nơi khác, phòng chứa thuốc lá của A Tài bị mọi người cười nhạo rất lâu.

Có điều gã cũng là kẻ tinh ranh biết nịnh nọt, thuốc lá của đoàn trưởng do hắn tự tay điều chế.

Binh nhớ tới rất nhiều người, nhớ tới rất nhiều chuyện, làn khói thuốc bay qua gương mặt như mây khói, lơ đãng trước mặt hắn.

Hắn đã bắt đầu quen với cảm giác vạn năm qua đi rồi, chỉ còn lại mình mình cô quạnh, đã quen với nơi đóng quân trống trải, quen với việc hồi ức trước đống phế tích.

Cũng may, ít ra còn thằng ngốc này.

Nếu đoàn trưởng còn sống chắc chắn sẽ rất thích thằng ngốc này, Binh nghĩ xa xôi.

Điếu thuốc đã cháy hết, hắn như vừa tỉnh giấc chiêm bao.

Nên làm việc.

Hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Có một tấm thẻ vô song giúp ích rất lớn cho kế hoạch của hắn. Sử dụng hồn điện của binh doanh có cơ hội rất lớn thu được một hồn võ tướng đủ mạnh.

Kế hoạch công chiếm chòm Thiên Lô đã được Đường Sửu đề ra vài ngày, cho dù là Binh cũng không thể không thừa nhận kế hoạch này rất xuất sắc, độ khả thi rất cao.

Từ Mặc Thành mặc dù không thể trực tiếp tới chòm Thiên Lô nhưng có thể xuyên qua chòm Ba Giang vào chòm Thiên Lô. Nếu tốc độ đủ nhanh, phát động đủ đột ngột, khả năng chiếm lĩnh trong thời gian ngắn rất lớn.

Lý tưởng của Binh và Đường Thiên bất đồng.

Có lẽ ngay Đường Thiên hiện giờ cũng không biết tương lai mình sẽ đi tới mức nào, thế nhưng Binh lại rất tin tưởng vào gã. Mỗi ngày Đường Thiên hô hào “tới chòm sao Nam Thập Tự”, “tìm Thiên Huệ”, “tìm đáp án, thế nhưng Binh lại thấy được mô hình của một cường giả siêu cấp trên người Đường Thiên.

Gã căm thù thất bại, dũng cảm không sợ chết, lại khắc khổ chịu khó.

Trên người Đường Thiên, Binh thấy được bóng dáng đoàn trưởng.

Binh không chút nghi ngờ, thành tựu tương lai của Đường Thiên còn cao hơn hắn nhiều. Đường Thiên chắc chắn sẽ đi lên con đường cường giả siêu cấp.

So với lý tưởng của Đường Thiên, lý tưởng của Binh nhỏ hơn nhiều: xây dựng lại binh đoàn Nam Thập Tự.

Tuy giờ võ giả mới là tồn tại cường đại nhất trong thời đại này, thế nhưng hắn vẫn cố chấp vào việc xây dựng một binh đoàn giáp máy.

Theo hắn thấy binh đoàn Nam Thập Tự không phải binh đoàn giáp máy thì đâu còn là binh đoàn Nam Thập Tự nữa. Truyền thừa của một binh đoàn, quan trọng nhất không phải bọn họ có bao nhiêu cường giả lợi hại, cũng không phải bọn họ có bao nhiêu thợ máy mà là một loại niềm tin.

Vì sao chỉ mình hắn còn sống?

Vấn đề này hắn suy nghĩ đã rất lâu, mãi tới về sau rốt cuộc hắn mới tìm được một đáp án. Chắc chắn là bọn đoàn trưởng hy vọng hắn có thể tiếp nhận và lưu truyền truyền thừa binh đoàn Nam Thập Tự.

Chắc chắn là vậy!

Hắn không tìm ra lý do thứ hai.

Hắn không gấp gáp đưa tấm thẻ vô song này vào hồn điện, hắn hiểu rõ, thành lập một binh đoàn, người đứng đầu phải người chứ không phải võ hồn.

Lời giảng giải của Đường Sửu đã gợi ý cho hắn.

Hắn vẫn khổ não không có ai giúp đỡ, vậy tự mình bồi dưỡng thôi. Quá trình này tuy chậm chạp, nhưng kết quả sau này sẽ rất chân thực.

Huống hồ hắn còn có một cái phòng thí nghiệm khép kín nữa, chòm sao Sài Lang.

Hắn có làm gì ở đây cũng chẳng ai ngăn cản.

Học viện võ tướng đầu tiên của chòm Sài Lang, Thiên Vũ Lang Viện danh tiếng chấ động thiên hạ bắt đầu toàn lực chiêu sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.