Chiến Thần Bất Bại

Chương 382: Chương 382: Thẻ vô song




Tiên Võ

Trần Tử Lâm chămc hú nhìn tấm bảng đá Vô Song, có phần xuất thần. Chỉ vài tháng ngắn ngủi đã có bảy mươi ba loại võ kỹ vô song được thắp sáng, hắn trông coi bảng đá vô song đã nhiều năm nhưng lần đầu thấy tình huống như vậy.

Thời loạn lạc ư?

Hắn lẩm nhẩm trong lòng, hắn thuộc lòng điển tịch Tiên Võ. Mỗi thời loạn lạc, số võ kỹ vô song được thắp sáng hay hiện lên trên bảng đá sẽ tăng vọt, đây là luật thép của bảng đá Vô Song.

Bảy mươi ba loại võ kỹ vô song sáng lên, đánh giá đạt tới ba sao có ba loại, hai sao có mười lăm loại, một sao lại có tới năm mươi lăm loại.

Trần Tử Lâm thông hiểu số liệu, tỷ lệ này rất bình thường.

Thế nhưng trong số những số liệu này, khiến hắn chú ý không phải ba loại võ kỹ vô song ba sao mà là hai loại võ kỹ vô song hai sao – Hạc Kiếm Luân cùng Điểm Thần Thương.

Trần Tử Lâm nghiên cứu võ kỹ vô song cực sâu, trong mắt hắn, sau mỗi cái tên khô khan đó lại là từng thời đại cuộn trào sóng dữ, là vầng hào quang của mỗi anh hùng.

Hạc Kiếm Luân, hai sao, hạng 17226.

Điểm Thần Thương, hai sao, hạng 16894.

Bất luận nhìn từ phương diện nào, trên bảng đá vô song với hai vạn võ kỹ, nó đều không bắt mắt, thế nhưng Trần Tử Lâm lại biết hai loại võ kỹ này không tầm thường.

Hai vạn loại võ kỹ vô song, đại đa số đều là độc lập không chút liên hệ, thế nhưng có vài loại võ kỹ vô song có ngọn nguồn thâm sâu.

Ngọn nguồn của Hạc Kiếm Luân chính là Vong Vũ Kiếm, đây là một môn võ kỹ vô song bốn sao cực kỳ đáng sợ.

Còn ngọn nguồn của Điểm Thần Thương lại là Yên Trần Thương, cũng là một môn võ kỹ vô song bốn sao, cũng là một môn võ kỹ đáng sợ.

Hai loại võ kỹ này xuất hiện khiến Trần Tử Lâm cực kfy hứng thú, cũng cực kỳ mong chờ.

Trước đây lúc buồn chán hắn từng tự xếp hạng võ kỹ vô song các cấp, hai môn võ kỹ này đều nằm trong mười võ kỹ vô song cấp bốn cường đại nhất.

Võ kỹ khác Trần Tử Lâm chỉ thấy rất bình thường, nếu bỏ qua hai loại võ kỹ này chắc chỉ có Tàng Phong Bộ là khiến hắn hứng thú đôi chút.

Có một thời gian Trần Tử Lâm say mê nghiên cứu sự khác nhau về bản chất của võ kỹ vô song và võ kỹ không phải vô song, từng bỏ rất nhiều thời gian đi nghiên cứu những võ kỹ có tư cách bước lên bục vô song, Tàng Phong Bộ chính là một trong số đó.

Trên thực tế, võ kỹ mới nhập bảng còn khó hơn thắp sáng võ kỹ thất truyền nhiều.

Bởi cái trước mang ý nghĩa sáng tạo còn cái sau mang chỉ là truyền thừa.

Có điều, ần đây nhiều võ kỹ vô song sáng lên, Trần Tử Lâm đã sớm tê liệt, không có cảm giác gì. Không riêng gì hắn, toàn bộ Tiên Võ giờ đều hơi choáng. Hơn nữa do trị an càng ngày càng bất ổn, hệ thống tình báo của Tiên Võ cũng bị ảnh hưởng, tin tức đưa về càng khó phán đoán.

Đương nhiên, thế cục hỗn loạn sẽ khiến công tác tình báo thêm khó khăn, nhưng lại làm tình báo thêm phần giá trị.

Toàn bộ Tiên Võ sĩ khí dâng cao.

Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới Trần Tử Lâm, hắn chỉ là một đệ tử trông coi bảng đá Vô Song bình thường. Trong mắt mọi người, hắn là một quái nhân tính tình lạnh lùng, suốt ngày nghiên cứu những thứ vô nghĩa.

Trong lúc trà dư tửu hậu, mọi người khi nói về Trần Tử Lâm đa phần đều là “người như vậy chắc cả đời ngồi canh bia đá” vân vân.

Hắn không buồn để ý.

Chiến tranh chỉ vừa mở màn.

๑๑۩۞۩๑๑

Thành Tiên Nữ trở lại bình ổn, vài ngày trước tuy chiến đấu kịch liệt thế nhưng với dân chúng đã trải qua vụ nổi Tiên Nữ Cung, chuyện này chưa đủ khiến bọn họ sợ hãi thất thố.

Ngược lại nghe tới võ hội Quang Minh mất bốn võ giả hoàng kim, mọi người lại trò chuyện hăng say. Chiến đấu xảy ra trong Tiên Nữ Cung đương nhiên không ai thấy được, trận chiến giữa Hạc và Lăng Húc đấu với Lộ Hải cũng ít người thấy.

Nhưng trận giữa Đường Thiên và Cơ Tiểu Nhã ngay khu vực náo nhiệt, hầu như toàn thành đều thấy.

Danh tiếng Đường Thiên vang xa tại thành Tiên Nữ, mọi người đều bất ngờ.

“ Gia nhập Hắc Hồn?” Đường Thiên đầu lắc như trống bỏi: “Ta không muốn.”

Người gã quấn đầy băng vài, trông như xác ướp, đây là Lăng Húc quấn giúp gã. Tay nghề quấn băng không ai so nổi với Lăng Húc. Thật ra thương thế Đường Thiên cũng không nặng, nhưng vết thương đều không sâu, chỉ có điều số lượng nhiều tới kinh người mà thôi.

“Ta cũng không muốn gia nhập.” Lăng Húc rất thẳng thắn.

“Xem ra ý của mọi người đều rất thống nhất.” Hạc như đã sớm nghĩ ra lựa chọn của hai người, không lấy làm lạ: “Vậy để ta tới trả lời Đồ Tử Sơn, đừng để người ta đợi lâu. À đúng rồi, đó là chiến lợi phẩm.”

Trước khi đi, Hạc chỉ Ngân Bảo Bình bên cạnh Đường Thiên.

“Chiến lợi phẩm!” Đường Thiên hai mắt sáng rực, trở mình bò dậy.

Lăng Húc hoàn toàn không hứng thú với thứ này, tiêu sái bỏ đi, ném lại một câu: “Ta đi tu luyện, không có việc gì đừng làm phiền ta.”

Có hai đồng bọn coi tiền tài như cặn bã cũng không phải việc tốt, chẳng vui vẻ hay cảm xúc gì cả, Đường Thiên nói thầm trong lòng.

Nhưng rất nhanh chóng, trong phòng gã vang lên tiếng hoan hô vang dội.

“Oa oa oa! Bao tay hoàng kim!”

“Hô hô hô! Thẻ hồn tướng vôs ong!”

Chiến lợi phẩm phong phú vượt xa tưởng tượng của Đường Thiên, đặc biệt là những gì Lộ Hải sưu tầm khiến Đường Thiên vô cùng mừng rỡ. Lộ Hải chỉ sưu tầm hai thứ, găng tay đủ loại hình dáng cùng một tấm thẻ hồn tướng vô song.

Khiến người ta chú ý nhất trong số đó là một đôi găng tay hoàng kim cùng một tấm thẻ hồn tướng vô song.

Kỳ Lân Quyền Sáo, xuất xứ từ chòm Kỳ Lân, một trong Xích Đạo Thập Điện, toàn thân vàng óng lóng lánh ánh sáng lộng lẫy. Toàn bộ cặp găng được bao phủ bằng vẩy, trên cặp găng có cả sừng, uy nghiêm đầy khí tức hung bạo.

Lần đầu tiên Đường Thiên thật sự thấy bí bảo hoàng kim, con mắt muốn lồi cả ra, khóe miệng thấy rõ vết nước miếng.

Đường Thiên lau nước miếng bên khóe miệng, ánh mắt khôi phục thanh tỉnh, sắc mặt xụ xuống.

Bí bảo hoàng kim bản thân đã có linh trí, muốn sử dụng phải thuần phục nó. Với thực lực hiện tại của Đường Thiên tuyệt đối không cách nào sử dụng. Kỳ Lân Quyền Sáo hẳn do Lăng Húc chuẩn bị cho mình sau này.

Cẩn thận cất nó lại Ngân Bảo Bình, ánh mắt Đường Thiên hạ xuống tấm thẻ hồn tướng vô song.

Thiên Sách Phá Ma Thủ, hai sao, đây là một môn tán thủ vô cùng kỳ lạ. Tán thủ nổi tiếng về biến hóa, cái gọi là tán thủ ý chỉ không có chiêu thức cố định, có thể dùng ngón tay bàn tay, biến hóa thích sao làm vậy. Thiên Sách Phá Ma Thủ chú ý ở chữ “Sách”. Tay sách vạn chiêu, biến hóa đa đoan, có thể dùng nhu thắng cương, dùng sách chiêu tìm cơ hội thắng lợi.

Không giống như Kỳ Lân Quyền Sáo được coi trọng,Lộ Hải không mấy chú tâm tới môn võ kỹ vô song này. Nghĩ lại Đường Thiên cũng thấy đúng, Lộ Hải là võ giả quyền pháp, phép tán thủ này không thích hợp với hắn, hắn giữ lại chắc hẳn để xem sau này có thể đổi với ai khác không.

Thế nhưng môn võ kỹ vô song này lại cực kỳ thích hợp với Đường Thiên. Hỏa Liêm Quỷ Trảo cương mãnh ác liệt nhưng ít biến hóa, Đường Thiên cần gấp một môn võ kỹ có thể khiến thủ đoạn tấn công của gã thêm phần phong phú.

Những tích lũy khác của Lộ Hải, trong thời gian ngắn Đường Thiên đều không hứng thú.

Của cải của Cơ Tiểu Nhã lại mờ nhạt hơn Lộ hải nhiều lắm, thế nhưng tấm Lôi Đình Quang Minh Chuy lại khiến hai mắt Đường Thiên sáng lên, thẻ vô song!

Chỉ riêng ba thu hoạch này cũng khiến Đường Thiên có cảm giác kiếm đủ rồi, đây đều là thứ có dùng tiền cũng chẳng mua được.

Tiếc nuối duy nhất là không có ai luyện chùy pháp, tấm thẻ vô song này chỉ có thể bỏ không.

Đường Thiên cất hết những thứ khác đi, mang theo thẻ vô song bước vào cửa ánh sáng.

“Chậc, đúng là khách quý!” Binh giọng quái gở, sắc mặt bất thiện.

Đường Thiên nghĩ lại, đúng là đã lâu rồi mình không tới nơi này, lập tức ngượng ngùng, thế nhưng lời tới mép lại hóa thành khoe khoang: “Ha ha ha ha, Binh đại thúc, cho ngươi biết một chuyện ghê gớm nhé, ta giết chết một võ giả hoàng kim!”

“Võ giả hoàng kim?” Binh không khỏi ngẩn người.

“Đúng vây đúng vậy!” Đường Thiên đương đương tự đắc, chỉ thiếu nước viết mấy chữ “ta rất lợi hại” lên trên mặt.

“Sau đó bị võ giả hoàng kim đánh cho thế này?” Binh không chút khách khí cười nhạo: “Từ lúc nào mà giết chết võ giả hoàng kim cũng đáng khoe khoang? Ta còn tưởng ngươi giết chết một thánh cấp.”

Ngoài miệng nhạo báng Đường Thiên nhưng trong lòng hắn lại tỉ mỉ quan sát, khí tức mà Đường Thiên tỏa ra khiến hắn kinh ngãi.

Chỉ trong thời gian ngắn lại mạnh mẽ lên nhiều như vậy!

Gã này....

Đường Thiên đã quen với mấy lời châm biếm của chú già Binh, chẳng hề tức giận, cười hì hì nói: “CHú già, ta thu được hai tấm thẻ vô song, một tấm thích hợp với ta, Thiên Sách Phá Ma Thủ, thế nào, nghe rât lợi hại đấy chứ!”

“Đúng vậy.” Binh đàng hoàng trịnh trọng gật đầu: “Rất thích hợp phá dỡ.”

Đường Thiên: “...”

Binh đoanh 07.

Đường Thiên đi theo sau Binh, hết nhìn đông tới nhìn tây, miệng thi thoảng lại ồ lên: “Ô, chú già, nơi này thay đổi rất nhiều, ngươi quét dọn đấy à?”

“Quét dọn...” Gương mặt phẳng của Binh giật giật: “Đồ ngu, đây là sửa chữa! Sửa chữa là việc mang yếu tố kỹ thuật rất cao!”

“Há há, quả thực rất lợi hại.” Đường Thiên vẻ mặt tán thưởng.

Doanh trại 07 đã rực rỡ hẳn lên, trước đây chỉ như một phế tích, không , phải nói nó chính là một phế tích. Thế nhưng lúc này nơi đây vẫn là khu rừng đồng thau nhưng mọi kiến trúc đều đã sạch sẽ, những vết rỉ sét theo năm tháng đều đã biến mất không còn tăm hơi.

Binh doanh cổ kính như được tân sinh.

Có thể tưởng tượng Binh tiêu tốn biết bao tâm lực vào đây.

“Chú già chắc chắn rất nhiều cảm tình.” Đường Thiên suy nghĩ trong lòng.

Bước chân Binh dừng lại một khoảnh khắc khó lòng nhận ra, sát theo đó hắn như không nghe thấy, lẩm bẩm: “Ngươi cũng thật may mắn. Tuy doanh trại còn nhiều nơi chưa sửa chữa thế nhưng vài nơi thích hợp cho ngươi tu luyện lại vừa hoàn thành. Chỉ tiếc phòng tự sát đã bị ngươi phá hoại nghiêm trọng, nếu không ngươi có thể vào lại lần nữa.”

Phòng tự sát, Đường Thiên nghĩ tới chuyện lần trước, trong lòng không khỏi run lên.

Binh chú ý thấy vẻ mặt Đường Thiên, tâm trạng lập tức sung sướng hẳn lên: “Cũng phải nói, phòng tự sát tuy đáng sợ, nhưng đa phần do xác suất tử vong kinh người của nó. Thế nhưng nếu xét về đau khổ nó quả thật không tính là gì. Có rất nhiều môn tu luyện sẽ khiến ngươi thật sự hiểu, khi đau khổ tới mức độ nhất định, có chết cũng chẳng là gì.”

Trái tim nhỏ của Đường Thiên không khỏi run lên, gã bỗng có dự cảm xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.