Chòm Thiên Bình, một trong Mười Hai Cung Hoàng Đạo, thế nhưng nó không như chòm Thiên Hạt đã xuống dốc, cũng không hưng thịnh như chòm Sư Tử. Trước nay trong Mười Hai Cung Hoàng Đạo nó luôn nằm ở vùng giữa, không trên không dưới.
Thế nhưng chòm Thiên Bình là chòm sao có tinh thần sáng tạo nhất trong Mười Hai Cung Hoàng Đạo, tại nơi đó bất cứ lý luận nào cũng không bị coi là dị đoan, cho dù là các đại sư Hắc Hồn cũng rất thích ẩn cư tại chòm Thiên Bình.
Chính bầu không khí hài hòa này khiến chòm Thiên Bình nắm giữ số lượng thợ thủ công nhiều nhất trong số các chòm sao, nơi đó có đủ các loại võ giả sản xuất. Chòm Thiên Bình đông đảo các hiệp hội, hiệp hội thợ thủ công, hiệp hội võ giả, mà thế lực lớn mạnh nhất chính là hiệp hội đại sư. Tám phần mười các hiệp hội trung kiên đều là thuộc hạ của hiệp hội đại sư.
Hiệp hội đại sư tư cách cực kfy nghiêm ngặt, chỉ có các nhân tài đứng đầu mới có thể tiến vào. Thế nhưng các đại sư thường mê muội với nghiên cứu của bản thân, thường không hứng thú với các chuyện khác, chính bởi lẽ đó hiệp hội an bài rất nhiều trưởng lão. Các trưởng lão này phụ trách công việc bình thường, bản thân cũng có trình độ kỹ thuật cao siêu, bọn họ nắm quyền rất lớn trng hiệp hội.
Tiếu trưởng lão là một trong số đó, mà đại sư mà hắn phụ trách bao gồm cả đại sư máy móc Quan Chi Mặc. Trước khi Sylar nhận được danh hiệu đại sư, giới máy móc chỉ có hai vị được công nhận là đại sư, đó là Song Mặc, Mặc Lãnh của Mặc gia và Quan Chi Mặc.
Mặc Lãnh ít giao du với bên ngoài, chỉ tập trung nghiên cứu giáp máy của mình.
Còn Quan Chi Mặc lại ở chòm Thiên Bình, tự tiến hành nghiên cứu cảu bản thân. Thế nhưng tuy Quan Chi Mặc là đại sư về máy móc nhưng địa vị của hắn trong hiệp hội cũng không cao, điều này là do kỹ thuật máy móc đã xuống dốc toàn diện.
Sylar khai sáng ra giáp hồn máy cũng chẳng gây nên sóng gió tại chòm Thiên Bình, mãi tới tận khi trận chiến chòm Đại Hùng diễn ra, binh đoàn giáp máy biểu hiện xuất sắc trong thực chiến khiến kỹ thuật máy móc nóng bỏng trở lại, địa vị Quan Chi Mặc cũng theo đó nước lên thuyền lên.
Bên trong hiệp hội đại sư, các đại sư đông đảo, tuy trình độ của bọn họ đối với lĩnh vực máy móc chỉ có hạn, thế nhưng lại lý giải sâu sắc với kỹ thuật thay đổi thế giới này.
Rất nhiều trưởng lão nhạy bén ý thức được võ hồn cùng máy móc kết hợp sẽ khiến cho thứ kỹ thuật cổ xưa vốn xuống dốc này tiến tới cảnh giới mới, nó có tiềm năng rất lớn. Hơn nữa các trưởng lão vốn có kiến thức, cực kỳ lo lắng về thời cục loạn lạc hiện giờ, trong thời loạn thế này chòm Thiên Bình còn có thể duy trì trung lập không? Cho dù gia nhập trận doanh một phương thì phải làm sao để bảo toàn lợi ích bản thân? Chòm Thiên Bình chỉ có kỹ thuật, trước lưỡi đao chiến tranh nó chẳng khác nào một con bò sữa phì nhiêu.
Làm sao để tự vệ là vấn đề mà giới cao tầng hiệp hội đại sư đang lo lắng. Truyền thừa chòm Thiên Bình chỉ am hiểu khống chế tinh tế, điều này cũng dẫn tới phương hướng nghiên cứu vận dụng võ kỹ của họ thiên về sinh hoạt. Mà về phương diện võ kỹ chiến đấu lại rất mờ nhạt.
Vào lúc này, binh đoàn giáp máy lại hiện lên trong tầm mắt của bọn họ, lập tức khiến họ chú ý.
Binh đoàn giáp máy hiển nhiên thích hợp nhất làm đơn vị chiến đấu của chòm Thiên Bình, vì ngưỡng kỹ thuật của nó cao nhất. Chòm Thiên Bình nắm giữ một đại sư máy móc, càng then chốt hơn là chòm Thiên Bình tích lũy kỹ thuật các ngành nghề cực kỳ hùng hậu, một khi bọn họ hoàn thành bước độ phá cơ sở của giáp hồn máy, với dự trữ kỹ thuật của họ có thể nhanh chóng đột phá.
Thành Tam Hồn lập tức trở thành mấu chốt trong toàn bộ chiến lược.
Hiệp hội đại sư mong rằng thành Tam Hồn có thể trực tiếp gia nhập vào hiệp hội, thế nhưng theo tình báo không ngừng hoàn thiện, Đường Thiên sau lưng thành Tam Hồn nhanh chóng nổi lên khỏi mặt nước, giới cao tầng rất lý trí bỏ qua ý định này.
Chòm Đại Hùng tuy chỉ là chòm sao hạng ba, thế nhưng Đường Thiên rất không dễ chọc. Thời đại này, có thể thắng lợi liên tiếp trên chiến trường chỉ có vị thiếu niên họ Đường vẻ ngoài vờ ngây ngốc thật ra tâm cơ thâm trầm này.
Từ chòm Sài Lang tới chòm Tiên Nữ, từ chòm Tiên Nữ tới chòm Đại Hùng, từ chòm Đại Hùng tới chòm Thiên Long, thành tích kiêu hãnh đó ai dám coi thường?
Mười Hai Cung Hoàng Đạo quả thực có binh đoàn mạnh mẽ hơn, võ giả mạnh mẽ hơn, thế nhưng thực lực bọn họ đều chỉ là trên giấy. Võ tướng của họ đã bao năm không đánh giặc? Có thể gọi là thực chiến chắc chỉ có diệt giặc cướp. Người ta thực lực bên ngoài quả thật không mạnh, thế nhưng một đường tiến thẳng, đẩy ngã từng binh đoàn một.
Danh tiếng thiếu niên họ Đường hoàn toàn do chém giết mà thành.
Tuy không pahỉ máu chảy thành sông, đồ thành diệt sao, thế nhưng cũng tuyệt đối không phải ba phải nhân từ. Coi trời bằng vung, có thù tất báo, một lời không hợp xuất thủ đánh nhau, muốn đưa tay tới bát cơm của hắn ta, hắn chắc chắn giơ đao chém thẳng.
Gia tộc Y Phàm rốt cuộc ngu ngốc tới mức nào…
Chòm Thiên Bình xác định rõ tâm thái, thái độ rất khách khí hợp tác, mọi người hợp tác mà. Ngươi ra giá, ta mua. Có thể mua bằng tiền sao phải đánh đánh giết giết làm gì?
Đại Thiên Cân chúng ta tuy không phải phú hào siêu cấp như Thủy Bình nhưng của cải cũng đâu phải chỉ đôi ba lạng dầu!
Hai bên lập tức đàm phán hòa hợp hữu hảo.
Ngươi muốn kỹ thuật giáp hồn máy? Quá lợi hại thì không thể bán cho ngươi được, có điều cơ bản một chút thì không vấn đề.
Cơ bản? Cũng được, Đại Thiên Cân chúng ta cái gì khác thì thiếu chứ đại sư thì không, chỉ cần cơ bản là được, giờ thì còn cao cấp chứ sau này ai cao hơn ai cũng chưa chắc được.
Không có cách nào, giá hàng cơ bản cũng không rẻ, năm xưa chúng ta cũng phải dốc bao tâm huyết. Đương nhiên quan trọng nhất là toàn bộ Thiên Lộ chỉ có độc mỗi một nhà này, không còn chi nhánh.
Ngươi không chỉ dẫn binh giỏi mà làm ăn cũng đủgian, có tiền đồ, có tiền đồ, ngươi đã nói vậy rồi ta cũng đành nhận. Nghe nói binh đoàn kia của các ngươi đã giải tán, vậy những giáp hồn máy, đã dùng cũng đóng gói bán luôn cho ta đi.
Vậy không được, chúng ta còn phải huấn luyện, còn chuẩn bị chiến tranh, còn…
Ai da, ngươi xem, ta đã có thành ý vậy rồi, tuổi lớn vậy rồi mà còn nói tới khô miệng, ngươi cứ trực tiếp ra giá đi.
. . .
Hai bên ngươi một lời ta một câu, nhanh chóng đạt thành thỏa thuận.
Kỹ thuật giáp hồn máy cơ bản, bán cho hiệp hội đại sư với giá hai mươi tỷ tinh tệ.
Thiên Vũ Lang Viện tổng cộng có 5600 bộ giáp hồn máy, bán cho hiệp hội đại sư với giá 80 triệu một cái, tổng giá rtị 448 tỷ tinh tệ.
Chỉ vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, một hợp đồng giá trị lên tới 468 tỷ tinh tệ được thành lập.
Hai bên đều thỏa mãn.
Binh đương nhiên thỏa mãn, đặc biệt là 5600 bộ giáp hồn máy đã qua sử dụng, bán được cái giá 448 tỷ tinh tệ trong lòng hắn cười như hoa nở rồi. Mẫu mới của Sylar đã bắt đầu định hình, thay da đổi thịt là chuyện chắc chắn. Những bộ giáp hồn máy này hắn vốn định để quân dự bị huấn luyện sử dụng, không ngờ bán đi được.
Năm xưa lão gian thương Mặc Vị Thiên bán một chiếc rách nát cũng 20 triệu tinh tệ, Binh cảm giác cái giá 80tr của mình thật quá nhân từ.
Mà Tiếu trưởng lão cũng cực kỳ hài lòng, tuy nhìn giá 448 tỷ tinh tệ là bọn họ chịu thiệt không ít, thế nhưng đại chiến ngày càng áp sát, giờ với bọn họ quan trọng nhất là thời gian chứ không phải tinh tệ. Trên tay có những giáp hồn máy này không chỉ có đối tượng để nghiên cứu,hơn nữa có thể giúp họ nhanh chóng tổ chức huấn luyện võ giả giáp máy.
Nếu không chờ tới lúc bọn họ nghiên cứu ra giáp máy của bản thân rồi mới bắt đầu huấn luyện, vậy món ăn cũng nguội ngắt rồi.
Tin tức chòm Thiên Bình hợp tác với thành Tam Hồn nhanh chóng loan truyền.
Đặc biệt là ba vị đại sư máy móc Sylar, Mặc Lãnh và Quan Chi Mặc gặp mặt khiến tất cả các thợ máy phấn khích không thôi. Đây là lần gặp mặt đầu tiên của ba vị đại sư máy móc uđơng thời, trong mắt những người yêu thích máy móc, đây là dấu hiệu cho thấy sự phục hưng của kỹ thuật máy móc.
Gia tộc Y Phàm.
"Ngươi là heo hay sao? Ngu đến mức đó cơ à? Giờ toàn bộ Thiên Lộ đều đang cười nhạo chúng ta, ngay cả lão Cát keo kiệt kia cũng đang cười nhạo chúng ta! Vì sao không điều tra trước? Vì sao chuyện lớn như vậy lại không xin chỉ thị từ hội trưởng lão?"
Gia chủ Y Phàm gia, Đạo Đốn Y Phàm sắc mặt đỏ bừng tức giận tới toàn thân run rẩy.
Trước mặt hắn, một người trung niên cúi đầu, sắc mặt ủ rũ.
"Chủ nhân thành Tam Hồn là ai, ngươi có biết không? Là gã điên Đường Thiên kia, là gã điên dám dùng Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp với chính bản thân mình! Là gã điên không có chuyện gì cũng muốn cắn người ta một cái, ngươi còn tới chọc hắn? Ngươi ta ngay võ hội Quang Minh hay Hắc Hồn cũng không nể mặt, ngươi là thứ quái gì?" Đạo Đốn chửi ầm lên.
Người trung niên lẩm bẩm: "Chỉ là chòm Đại Hùng…"
"Chỉ là chòm Đại Hùng?" Đạo Đốn tức giận cười: "Hiệp hội đại sư chòm Thiên Bình ngu tới mức bỏ gần năm trăm tỷ ra mua mấy thứ rách nát? Ta cho ngươi biết, họ đang lấy lòng Đường Thiên! Chòm Đại Hùng mà ngươi coi thường người ta lại nghĩ trăm phương ngàn kế giao hảo! Giờ ta nói cho ngươi biết, không dẹp yên chuyện này ta sẽ đề nghị hội trưởng lão khiển trách ngươi!"
Người trung niên ngây ngẩn, hắn không tin nổi vào tia mình, một lát sau mới phản ứng lại, gào lên: "Cha điên rồi! Con là con trai của cha! Cha…"
Bốp!
Tiếng bạt tai vang dội.
Người trung niên ôm mặt, ngây ra như phỗng.
Đạo Đốn sắc mặt âm trầm, điềm tĩnh nói: "Ngươi đúng là con trai ta, thế nhưng không ai được phép đứng trên gia tộc Y Phàm. Chuyện năm xưa ngươi bị ả đàn ba kia mê hoặc làm ra sai lầm, ta không truy cứu. Thế nhưng ngươi phải tới nhận lỗi với Sylar, chuyện này không có gì thương lượng. Nếu ngươi không làm được ta sẽ trục xuất ngươi khỏi gia tộc!"
Người trung niên ngây dại.
"Ngươi nên nhớ, ta không chỉ có một đứa con trai."
Câu này của Đạo Đốn lạnh lẽo không chút hơi ấm, người trung niên như rơi vào hầm băng.
Năm người như hồn bay phách lạc rời khỏi, một ông lão xuất hiện như u linh, hắn thở dài một tiếng nói: "Lão gia, Hà Tây thiếu gia chỉ nhất thời hồ đồ, hắn sẽ hiểu thôi."
"Tốt nhất nó nên hiểu." Đạo Đốn giọng điệu lạnh lùng: "Ta không muốn hắn kéo theo mọi người chết cùng. Đã điều tra xong chuyện năm xưa chưa? Phải có chứng cứ."
"Là do phu nhân Sở Thiến gây nên." Ông lão nói: "Từ hài cốt mẹ Sylar khám nghiệm ra một loại độc tố mạn tính. Là Thanh Mạn mà Sở gia thúc đẩy hai năm qua, xét theo thời gian, năm đó Thanh Mạn vừa chế tác xong."
"Quả nhiên đố kỵ là nguyên nhân của tội nghiệt." Đạo Đốn như thở dài cảm thán, khóe miệng bỗng nhếch lên thành cười gằn: "Chỉ ai khoan dung mới được cứu vớt."
Ông lão lạnh buốt tim.
Hắn theo lão gia vài chục năm, chỉ có hắn nghe hiểu câu nói không đầu không đuôi này. Nếu Sylar tha thứ cho cha nàng, chuyện này đương nhiên qua đi nhẹ nhàng,nhưng nếu Sylar không tha thứ, vậy thiếu gia Hà Tây cùng phu nhân Sở Thiến…
Trong đầu hắn bỗng hiện lên bóng dáng bé gái lẻ loi hiu quạnh cùng cặp mắt quật cường khi rời khỏi gia tộc Y Phàm.
Bé gái đó không khóc.
Không biết vì sao, trong lòng hắn rét run.