Chiến Thần Bất Bại

Chương 454: Chương 454: Quý khách tới




Trứng Gấu.

Thân thể Tỉnh Hào như vớt từ trong nước ra, sắc mặt khó giấu nổi vẻ mệt mỏi, thế nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng quắc như sao.

Tiếng thở dốc của năm trăm ngàn người tụ tập lại, ầm ầm như sấm. Mỗi người đầm đề mồ hôi, phương thức tu luyện hoàn toàn mới này cần mỗi người đều nhanh chóng tập trung tư tưởng cao độ.

Cách Tỉnh Hào không xa, A Tú sắc mặt tái nhợt, toàn thân đầm đìa mồ hôi, nhiệm vụ của hắn là phụ giúp Tỉnh Hào, tương đương với trợ thủ. Cho dù phần lớn áp lực đều trên người Tỉnh Hào, thế nhưng năm trăm hai mươi ngàn người, cho dù áp lực chỉ 10% cũng là khảo nghiệm nghiêm trọng với hắn.

Mỗi lần đều là dày vò, thế nhưung A Tú vẫn cắn răng chịu đựng. Hắn biết đây là thử thách ý chí tâm tính, nếu hắn có thể sống qua ải này, thực lực của hắn tất sẽ tăng nhanh như diều gặp gió. Sư phụ giao vị trí quan trọng àny cho mình, không chỉ tín nhiệm mà còn có ý bồi dưỡng.

A Tú liếc mắt sang nhìn Tỉnh Hào, trong lòng càng thêm bái phục, áp lực mà Tỉnh Hào phải nhận lớn hơn hắn nhiều. Mỗi lần tu luyện xong, Tỉnh Hào như vớt trong nước ra. Nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt hắn không hề thay đổi.

Đúng là người sắt.

Biểu hiện của Tỉnh Hào kích thích A Tú rất nhiều, khiến hắn luôn cắn răng kiên trì.

Các võ giả trên dây thừng dồn dập đứng dậy, nối đuôi nhau rời khỏi, ngay ngắn thứ tự. Tỉnh Hào nhắm mắt nghỉ ngơi, khôi phục thể lực, chờ đợt tu luyện tiếp theo. Sự thực chứng minh phương pháp của Adrian cực kỳ hữu hiệu, hắn có thể cảm giác được khả năng khống chế chân lực của mình tăng trưởng rõ rệt.

"Hiệu suất đồng bộ 72%." Bên tai vang lên giọng nói bình tĩnh của Adrian: "Hiệu suất tu luyện gia tăng khoảng 8%, tốt lắm!"

Hiệu quả tu luyện tăng thêm 8%, Tỉnh Hào thầm gật đầu, tốc độ tăng trưởng như vậy đã rất lợi hại rồi.

Quả không hổ danh cựu viện trưởng học viện đệ nhất chòm Liệp Hộ, Thợ Săn, trình độ bồi dưỡng võ giả thuộc hạng nhất lưu.

"Nếu hiệu suát đồng bộ đạt tới khoảng 90% trở lên, hiệu suất tu luyện sẽ gia tăng khoảng 15%." Giọng nói bình tĩnh của Adrian cũng khó nén nổi mong chờ, gia tăng hiệu suất tu luyện luôn là nan đề trong thế giới này. Mà gia tăng 15% chắc chắn là một thành tích chói mắt, đại khái chỉ có Mười Hai Cung Hoàng Đạo và võ hội Quang Minh, Hắc Hồn mới có phương pháp cao cấp hơn.

Chỉ tiếc mức độ tăng cường này không thể phổ biến rộng rãi. Không có Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp của Đường Thiên căn bản không cách nào hình thành một khu vực tinh lực nồng đậm như vậy, mà không có người sắt Tỉnh Hào tọa trấn cũng căn bản không thực hiện được.

Ngay cả võ giả tham gia cũng chỉ có thể gặp không thể cầu.

Phương pháp này của hắn tuy rất tốt, thế nhưng cường độ cực cao, mỗi lần tu luyện đều phải toàn lực ứng phó. Thế nhưng trong hoàn cảnh tu luyện cực đoan như vậy võ giả Sài Lang vẫn không hề oán hận, chỉ lặng lẽ tu luyện.

Võ giả chòm Tiên Nữ cùng võ giả chòm Thiên Long ban đầu cực kỳ oán hận bực tức, chênh lệch rõ ràng với võ giả chòm Sài Lang. Adrian lập tức điều đám võ giả lộ vẻ bực tức đó về những vị trí sau, hai chòm sao lập tức im lặng. Mà sau đó biểu hiện kiên nhẫn và sự phục tùng kinh người của hcòm Sài Lang cũng khiến hai chòm sao này càng thêm áp lực. Hơn nữa các gia tộc đứng sau lưng các võ giả này nghiêm khác cảnh cáo thái độ tệ hại của họ, khiến bầu không khí trong Trứng Gấu hào hùng chưa từngt hấy.

Bất kể Đường Thiên, Tỉnh Hào hay các võ giả này đều khiến người ta tán thưởng, tất cả bọn họ tập trung lại với nha mới có cục diện trước mắt.

Rất nhanh chóng, nhóm võ giả tiếp theo lại bước vào, ngồi xuống vị trí của mình.

Tỉnh Hào đã khôi phục,t inh thần sáng lạn trở lại. Adrian liếc mắt nhìn A Tú, gương mặt A Tú lộ vẻ nghiêm nghị, sự tiến bộ của A Tú cũng trong mắt Adrian.

Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp của Đường Thiên mà kéo dài thêm thì tốt quá…

Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Adrian khiến hắn chợt thấy buồn cười. Đường Thiên chống đỡ đến giờ đã mười sáu ngày. Thông thường Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp phải trên ba mươi ngày, rất ít khi vượt quá năm mươi ngày. Đường Thiên có thể còn ngắn hơn vì lốc kiếm xung quanh hắn dày tới mức trước nay chưa từng có, nói cách khác cường độ rèn luyện của hắn cũng cao tới mức trước giờ chưa từng có, rất có thể sẽ hoàn thành sớm đợt tôi luyện võ hồn này.

Thật hiếu kỳ, võ hồn của Đường Thiên sau khi tôi luyện sẽ biến thành cái gì?

Adrian ổn định tâm thần, bài trừ tạp niệm, trầm giọng quát lớn: "Bắt đầu!"

Hoa Thần Văn canh giữ ở cửa, Đường Nhất đứng cách đó không xa chống đao đứng thẳng. Đường Nhất như không nhìn thấy hắn, không nói một lời, trầm mặc tĩnh lặng. Thế nhưng Hoa Thần Văn như cảm nhận được một luồng áp lực vô hình lượn lờ xung quanh hắn, khiến hắn hoài nghi liệu Đường Nhất có thể vung đao chém hắn hay không.

Hoa Thần Văn liếc nhìn thời gian, có phần bất đắc dĩ, rõ ràng các trưởng lão nói giờ này đến mà… Các vị đại nhân đều thích khoan thai tới muộn à…

Hắn cảm giác tẻ nhạt, cũng cảm thấy im ắng vậy quá khó xử bèn chủ động mở miệng bắt chuyện: "Đường Nhất tướng quân, ngài phải đích thân canh giữ ngoài này ư?"

Đường Nhất như không nghe thấy, tới mí mắt cũng chẳng buồn nhếch lên.

Bị người ta lờ đi…

Hoa Thần Văn im lặng một lúc nữa, rồi lại không được mở miệng: "Một đao hôm đó của Đường Nhất tướng quân thật kinh thế hãi tục! Thật không ngờ Đường Nhất tướng quân không chỉ là một võ tướng xuất sắc, đao pháp cũng sắc bén như vậy."

Đường Nhất lại như đang ngủ.

Lại bị lờ đi…

Hoa Thần Văn lặng lẽ nhìn Đường Nhất một lúc, được rồi, mình đúng là nhàn rỗi quá mức rồi…

Đột nhiên Đường Nhất mở mắt.

Rốt cuộc cũng có phản ứng ư? Hoa Thần Văn thở dài một hơi, hắn ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Đường Nhất.

Hả?

Hoa Thần Văn đột nhiên phát hiện không đúng, bàn tay vốn chống lên đao nắm chặt lấy chuôi. Chỉ chớp mắt sau, Đường Nhất từ một bức tượng đá âm rtầm hóa thành một con dã thú thủ thế chờ đợi.

Đúng lúc này, một đám người lọt vào tầm mắt của hắn, đám người đi thẳng về phía này.

Khóe mắt liếc thấy, Đường Nhất lập tức vung thanh trảm mã đao đáng sợ của mình lên.

Hoa Thần Văn sửng sốt, sau đó lập tức biến sắc, la lên thất thanh: "Đợi đã…"

Ánh đao như dòng lũ ầm ầm đổ khỏi thác, ánh đao chói mắt lập tức chiếm lĩnh toàn bộ tầm mắt hắn. Hoa Thần Văn đầu óc trống rỗng, hai tay ôm đầu, gần như không tin nổi vào mắt mình.

Vù vù!

Hoa Thần Văn không biết mình khôi phục tinh thần vào lúc nào, đến lúc hắn hồi thần, ánh đao đã tan hết, một cái khe thẳng tắp kéo dài từ chân Đường Nhất tới…

Hoa Thần Văn gần như nìn thở, trúc trắc ngẩng nâng dần cái cổ cứng nhắc lên, khi hắn thấy rãnh sâu hoắm kia kéo dài tới tận chân một đại hán, toàn thân mới thanh tĩnh lại, chớp mắt đó như từ địa ngục lên thiên đường.

Ầm!

Ánh đao chói mắt lại chiếm cứ tầm mắt hắn. Thân thể vốn buông lỏng của Hoa Thần Văn đột nhiên cứng đờ, hắn hai tay ôm đầu, sắc mặt đờ đẫn, tư duy cũng đờ đẫn theo.

Khi ánh đao lại tan đi, Hoa Thần Văn đột nhiên giật mình, hắn đã không lo nổi các trưởng lão ra sao, gần như lăn tới trước mặt Đường Thiên, gào lên: "Khách nhân! Chúng ta là khác!"

Đao của Đường Nhất dừng giữa không trung.

"Đường Nhất không được vô lễ!" Giọng nói của Binh vang lên sau lưng.

Đường Nhất thẳng thắn dứt khoát thu đao, nghiêng người nhường vị trí.

"Gần đây rất nhiều phiền toái, thủ hạ hơi sốt sắng quá. Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, thật xin lỗi, ta là Binh, hoan nghênh các vị!" Binh hơi khom người tạ lỗi.

Đại hán ngăn trở hai đao của Đường Nhất đi sang một bên, nhường đường cho trưởng lão. Hắn nghiêm nghị liếc nhìn Đường Nhất, trong lòng thầm cảnh giác.

Ánh đao thật mạnh…

Chỉ cách thánh giả một chút, hồn tướng cường đại như vậy thật khiến người ta khó lòng tin nổi…

Trưởng lão sắc mặt lạnh lùng lộ vẻ tươi cười hiếm thấy: "Dũng tướng như vậy quả thật chỉ có bốn chữ dũng mãnh vô song mới hợp! Chẳng trách Thiếu Niên Như Thần đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, dùng sức đoạt chòm Đại Hùng!"

Binh mỉm cười khiêm tốn: "Nơi nông thôn như chòm Đại Hùng trước mặt quý vị thật chỉ đáng làm trò cười. Chòm Thiên Bình trung tâm của các nghề nghiệp sản xuất, là nơi tập trung của toàn bộ thợ thủ công trên Thiên Lộ."

"Binh đại nhân khiêm tốn rồi." Trưởng lão mặt nghiêm mặt nói: "Thành Tam Hồn kỹ thuật máy móc có một không hai trên Thiên Lộ, lần này chúng ta tới đây mang thái độ học tập, kính mong Binh đại nhân và Sylar đại sư vui lòng chỉ giáo."

"Lời này của tiền bối thật khiến những vãn bối chúng ta ngượng ngùng, mời đến mời đến." Binh vội vàng nói.

Tiếu trưởng lão liếc mắt nhìn Binh, khẽ mỉm cười. Binh có thể một lời nói trúng thân phận hắn chứng tỏ đã sớm chuẩn bị, có điều chuyện này cũng nằm trong dự đoán.

Đám người nói cười đi vào căn cứ.

Sân huấn luyện vốn đang náo nhiệt lập tức thu hút ánh mắt mọi người. Binh thấy đám người hứng thú, hắn biết lần này là buôn bán lớn bèn bỏ sức ra giảng giải.

"Loại huấn luyện này là để gia tăng năng lực khống chế của võ giả giáp máy. Khả năng phi hành của giáp hồn máy dựa vào sức mạnh bản thân bộ giáp chứ không phải khinh công, làm sao sử dụng sức mạnh của máy móc, cần phải tiến hành huấn luyện có hệ thống."

"Đây là huấn luyện khả năng phản ứng, mục đích là gia tăng độ thành thạo của võ giả với giáp hồn máy. Giáp hồn máy hoàn toàn khác với giáp máy trước đây. Giáp hồn máy có thể hiểu là một thân thể hoàn toàn mới, bản thân nó nắm giữ võ hồn, điều quan trọng nhất của võ giả giáp máy là gia tăng năng lực liên kết với võ hồn này, võ hồn của giáp hồn máy cũng cần phải trưởng thành..."

. . .

"À, đây là bốn con heo của gia tộc Y Phàm…"

Mọi người dừng bước, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn bốn người bị treo trên cao, trong lòng bỗng lạnh ngắt.

"Là gia tộc Y Phàm của chòm Kim Ngưu?" Tiếu trưởng lão suy tư hỏi.

"A, đúng đúng." Binh vuốt cằm, ngửa mặt lên trời thưởng thức trong chốc lát rồi cười nói: "Nghe nói gia tộc Y Phàm hậu trường hùng hậu, không biết bốn người này sẽ đổi được bao nhiêu tinh tệ?"

Nhân lúc này, Hoa Thần Văn vội vàng kể lại ân oán giữa gia tộc Y Phàm cùng Sylar.

Những người theo sau Tiếu trưởng lão không khỏi lộ vẻ khinh bỉ. Tuy chuyện ngu ngốc như vậy thi thoảng vẫn diễn ra tại các gia tộc lớn, nhưng bị người ta tóm lấy treo lên, rõ thật mất mặt.

Bốn người bị treo trên cao sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ gần chết.

Tiếu trưởng lão mỉm cười bước qua, gia tộc Y Phàm tuy cường đại nhưng vẫn chưa tới mức khiến hắn kiêng kỵ. Đám người tiếp tục tiến lên, tiếp tục thăm quan căn cứ.

Binh dẫn theo đoàn người đi thăm quan một lượt trong căn cứ, kéo dài liền hai giờ mới kết thúc. Toàn bộ quá trình, ánh mắt Tiếu trưởng lão lấp lánh ánh lạ.

Kết thúc buổi tham quan, Binh dẫn mọi người tới đại sảnh uống trà nghỉ ngơi.

Phân chủ khách ngồi xuống xong, mọi người khách khí vài câu, Tiếu trưởng lão nói ngay vào điểm chính: "lần này ta tới là muốn nhờ cậy quý phương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.