Cánh cửa đồng thau nặng nề từ từ bật mở, một võ giả thân mặc giáp trụ đứng sau cánh cửa.
Tuyết Lỵ và A Tế Cách ngoài cửa cùng sửng sốt.
Ánh mắt xuyên qua sát ý lượn lờ, chiếu thẳng vào trái tim hai người, một cảm giác nguy hiểm khôn xiết bao phủ cả hai.
Tuyết Lỵ tâm thần chấn động, như mèo xù lông, hét lên một tiếng lao thẳng tới như ánh chớp bắn về phía Đường Nhất. A Tế Cách cũng tập trung cao độ, chỉ một ánh mắt, sát ý nồng đậm chưa từng thấy. Thanh kiếm lớn trên lưng tới tay, mọi suy nghĩ rối loạn trong lòng A Tế Cách đều biến mất không còn tăm hơi, thần thái hắn bình tĩnh, kéo kiếm trên đất, bước từng bước dài tiến tới.
Lưỡi kiếm ma sát với mặt đất tạo thành từng đốm lửa sáng rực.
Chân lực toàn thân lan truyền, sáng lên ánh sáng mờ mịt, thanh kiếm khổng lồ kéo trên mặt đất sáng rực rỡ nhất. Nửa người trên không hề nhúc nhích, bước tiến trầm trọng mạnh mẽ, cảm giác cực kỳ chấn động, mỗi bước tiến khí thế lại tăng thêm một phần!
Tuyết Lỵ giữa không trung ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo, xoạt, thân hình đột nhiên mơ hồ, biến mất trên không trung.
Nàng lại tiếp tục gia tốc.
Đường Nhất không chút hoang mang nâng đao đón đỡ.
Keng!
Lưỡi dao đánh lên thân trảm mã đao, một luồng chân lực sắc bén tới cực điểm như mũi kim thép bắn thẳng vào Trảm mã đao.
Tuyết Lỵ lộ vẻ đắc ý.
Phá Cương Châm, đây là một trong những sát chiêu của nàng. Luồng chân lực này sắc bén cô đọng tới cực điểm, cứng rắn hơn kim loại trăm lần, không gì không xuyên thủng được. Bình thường nó được ôn đưỡng trong kinh mạch của nàng, ngày ngày tôi luyện.
Chiêu thức này vô thanh vô tức, âm độc dị thường. Vô số kẻ chết trên chiêu này, thậm chí từng có một võ giả hoàng kim bị Phá Cương Châm xuyên thủng người mà chết.
Khinh công cảu nàng cao siêu, trên không trung có thể tùy ý gia tốc chuyển ngoặt, thêm vào chiêu Phá Cương Châm khó lòng đề phòng này, hiếm gặp địch thủ.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, nét mặt nàn lập tức cứng lại.
Phá Cương Châm kia như đá chìm đáy biển, căn bản không còn dấu tích.
Đường Nhất xoay cổ tay, một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên bùng phát. Tuyết Lỵ cứng lại, như một con én nhỏ đâm đầu vào làn sóng sắt thép.
Tình thế cấp bách, nàng không nghĩ được gì khác, mái tóc không gió mà bay, phút chốc đã như chùm dây thép quỷ dị che trước mặt.
Nàng rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy như bị một con hú khổng lồ đánh phải, thất bại quay lại, tốc độ còn nhanh hơn lúc vừa rồi, khí huyết trong cơ thể sôi trào, thân hể như muốn tan vỡ.
Tuyết Lỵ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong lòn đầy ngơ ngác.
Xoay tay giơ đao, trảm mã đao trong tay Đường Nhất giơ cao.
Lúc này khí thế A Tế Cách đã không ngừng lên cao, Tuyết Lỵ thất bại khiến hắn híp mắt lại, thế nhưng lúc này hắn như mũi tên lắp vào cung, không thể không bắn. Lập tức bỏ qua tạp niệm trong lòng, nổi giận gầm lên một tiếng, chân lực toàn thân thôi động tới mức tận cùng, hai mắt đỏ bừng như con dã thú khát máu, ầm ầm lao về phía Đường Nhất.
Mỗi bước chạy đất rung núi chuyển, mỗi bước chân đất cát bắn tung, khí thế kinh người mang theo vẻ quyết liệt hung hãn lao tới.
Kiếm giơ ngang ra như cầm một mũi thương, ánh kiếm kinh người bùng lên.
Con mắt Đường Nhất sáng lên, tình hình trước mắt rất cấp bách, ánh kiếm của A Tế Cách khiến cả không khí vặn vẹo, thế nhưng trái tim hắn vẫn bình tĩnh như nước.
Khi còn sống mình chỉ nhỏ bé bình thường, không chút dấu vết, tầm thường tới chẳng thể hơn, hắn không tìm được chuyện về mình.
Không biết từ lúc nào lại thành như vậy.
Không biết từ lúc nào khao khát của ta lại mãnh liệt như vậy.
Không biết từ lúc nào ta đã không cách nào tha thứ cho lui bước và nhát gan.
Là các ngươi ư? Chắc chắn là các ngươi nên mới khiến ta trở nên như vậy.
Là các ngươi ư? Chắc chắn là do các ngươi nên mới khiến cho ta có dũng khí, khiến ta sảng khoái hát vang, khiến trái tim ta rục rịch, khiến ta không cam lòng tử vong.
Bất tri bất giác đi tới nước này, bất tri bất giác kẻ hèn mọn như ta cũng có lòng tin của mình, cũng có sự kiêu ngạo cho mình.
Ta đã cường đại như vậy.
Những niềm tin kia, những dã tâm kia, những quyến luyến kia đã không còn xa vời, không còn bị chôn sâu trong lòng.
Ta muốn thực hiện nó…
Ánh mắt Đường Nhất bừng lên, Trảm mã đao trong tay đột nhiên chém xuống.
"Giết!"
Tiếng quát trầm trầm túc sát vang vọng khắp thành Tam Hồn.
Dân chúng thành Tam Hồn theo bản năng quay đầu lại, chứng kiến một cảnh tượng cả đời khó lòng quên được, một ánh đao khủng bố như dòng lũ lớn quét ngang qua toàn bộ thành Tam Hồn. Nhà cửa trong thành Tam Hồn đều như giấy vụn bị ánh đao chém thành hai nửa.
Tất cả những gì ngăn trước dòng lũ đao đều biến mất không còn tăm hơi ngoại trừ A Tế Cách, một rãnh sâu thẳng tắp kéo dài tới cuối thành Tam Hồn.
Thanh kiếm khổng lồ của A Tế Cách đã mất đi thân kiếm, chỉ còn lại mình chuôi, hắn ngã vào rãnh sâu, máu me đầy người, hôn mê bất tỉnh.
Tuyết Lỵ sợ hãi nhìn cảnh tượng kinh ngủng trước mắt, một cái khe sâu hoắm không nhìn thấy cuối, thân thể nàng bất giác run lên lẩy bẩy.
Quái vật!
Võ giả dùng đao này rõ ràng là một quái vật.
Thánh giả ư? Không, trên người nó không có khí tức thánh giả, nhưng… không phải thánh giả sao có thể xuất một đao kinh thế hãi tục như vậy?
Căn cứ này rốt cuộc là nơi quái quỷ gì?
Nàng theo bản năng quay người định thoát thân, đột nhiên nhìn lại, biết từ lúc nào quái vật mặc giáp kia lại nâng đao, hơn nữa… hơn nữa… nhắm thẳng vào nàng.
Hàm răng nàng run lên cầm cập, bắp chân run rẩy, càng khiến nàng tuyệt vọng hơn là mình đã bị khí thế của đối phương khóa chặt.
Nàng vẫn tự hào về khinh công của mình, nhưng… nàng không đủ tự tin đào tẩu được trước ánh đao kinh khủng như vậy.
"Ta đầu hàng!"
Nàng cắn răng thốt lên câu này, không biết vì sao trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng tiêu giảm không ít. Đối mặt với con quái vật này, sự trừng phạt của gia tộc như chẳng còn đáng sợ.
Nàng buông lưỡi dao trong tay.
Đường Nhất chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, trói chặt Tuyết Lỵ lại, nhét thêm thứ gì vào miệng, A Tế Cách đã hôn mê cũng bị trói như bánh tét.
"Đóng cửa!"
Đường Nhất kéo hai người vào, không buồn quay đầu lại nói.
Thợ máy sắc mặt trắng bệch vội vàng điều khiển cánh cửa đóng lại, thế nhưng cánh tay vẫn run cầm cập.
Trận chiến vừa rồi mỗi học viên trong sân huấn luyện đều có thể thấy rõ, toàn bộ sân huấn luyện chìm vào tĩnh mịch, từng bộ giáp hồn máy như bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.
Soạt soạt, soạt soạt.
Đường Nhất kéo theo tù binh, mang theo tiếng giáp nhẹ, âm thanh vang vọng giữa không gian tĩnh mịch này.
Đường Nhất liếc mắt nhìn hai người đứng cách đó không xa, hắn không biết vì sao hai người lại bị treo lên, cũng không buồn để ý, tiện tay nắm hai người đã bị trói chặt ném xuống mặt đất.
"Cũng treo cả lên."
Bỏ lại câu này, Đường Nhất quay người trở lại, đứng trước cửa lớn, như không hề xảy ra chuyện gì, nhắm mắt chống đao đứng yên tại đó.
Sân huấn luyện phía sau lập tức bùng nổ.
"Trời… trời ơi!"
"Vừa rồi ta hoa mắt hay sao? Chắc chắn là hoa mắt! Hay là mắt ta mù…"
"Đường Nhất đại nhân mạnh mẽ như vậy từ bao giờ? Thế còn là người hay sao? Không, không đúng, đại nhân vốn không phải là người mà…"
. . .
Đứng xa xa quan sát trận chiến, Sylar thở phào một hơi. Mấy ngày nay nàng vẫn lo lắng gia tộc Y Phàm trả thù, nàng biết rõ sự cường đại của gia tộc Y Phàm, thế nhưng biểu hiện như quái vật của Đường Nhất hôm nay khiến nàng an tâm hơn không ít.
Gã mặt phằng lỳ tuy hơi hèn mọn một chút, nhưng lúc quan trọng vẫn rất đáng tin cậy…
Sylar vô cùng tinh tế, đương nhiên chú ý tới biến hóa của Đường Nhất, cũng đoán được đại khái là kết quả cố gắng của đám người Đường Nhất, nắm đấm nàng bất giác xiết chặt.
Mọi người đang cố gắng nỗ lực chiến đấu vì ngươi, Sylar, ngươi phải làm tốt hơn nữa.
Nàng buông nắm tay, sắc mặt khôi phục như thường, như không xảy ra chuyện gì, trừng mắt lườm đám thợ máy đang xem trò hay: "Nhìn cái gì? A! Các ngươi còn có thời gian nhàn rỗi xem trò hay? Tất cả xốc lại tinh thần cho ta, ai dám gây trở ngại bà đây sẽ cho hắn biết vì sao hoa lại có màu đỏ..."
Đám thợ máy lập tức giải tán, dưới uy hiếp của đại tỷ chưa ai dám kiêu ngạo ngẩng đầu.
Sylar trở lại trước bàn thí nghiệm, chiến ý dâng trào lặng lẽ gầm lên trong lòng.
Sylar! Ngươi là thợ máy giỏi nhất, không có một trong!
Hoa Thần Văn cũng thấy đao vừa rồi của Đường Nhất, hắn cũng nhìn tới trợn tròn hai mắt. Không phải hắn chưa từng thấy chiêu đao nào uy lực như vậy, những Đao Thánh nếu buông hết sức mạnh, muốn vung ra một đao đầy khí tức hủy diệt như vậy không phải là khó.
Nhưng… Gã kia chắc chắn không phải cấp thánh!
Kẻ từ khi biết quan hệ bất thường giữa thành Tam Hồn và Đường Thiên, hắn luôn cẩn thận thu thập lượng lớn tình báo hai bên. Khi thấy Đường Nhất đi ngang qua sân huấn luyện, hắn lập tức nhận ra.
Đường Nhất tuy có nhiều điểm khác với tình báo, nhưng gương mặt và trảm mã đao trong tay vẫn rất dễ nhận ra.
Thành Tam Hồn và Đường Thiên chắc chắn có liên quan.
Nhưng sát theo đó, Hoa Thần Văn bị thực lực như quái vật của Đường Nhất làm cho chấn động, hơn nữa thực lực này quá khác so với tình báo…
Hoa Thần Văn dần dần tỉnh táo lại từ cơn chấn động, hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề khác.
Chẳng lẽ… Mọi người lại đánh giá thấp Đường Thiên?
Khi ánh mắt của toàn bộ Thiên Lộ bị Thánh Bảo chòm Thiên Hạt đột nhiên xuất thế thu hút, đề tài chòm Đại Hùng nhanh chóng bị làm lạnh. Một chòm sao cấp ba so với một chòm sao cấp một, quả thật có thể bỏ qa không tính tới. Ngay cả lịch sử huy hoàng mà chòm Đại Hùng vốn lấy làm kiêu ngạo đứng trước chòm Thiên Hạt cũng chẳng còn đáng giá.
Nghe đồn đã giết chết thánh giả, Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, Bắc Đẩu thức tỉnh, chòm Thiên Long thần phục…
Trước mặt chòm Thiên Hạt, tất cả đều lu mờ ảm đạm.
Nhưng, binh đoàn Sài Lang của Đường Nhất lại là binh đoàn quan trọng nhất dưới trướng của Đường Thiên. Trước giờ Đường Nhất luôn là đối tượng nghiên cứu tỉ mỉ, thực lực Đường Nhất đã sớm được tra rõ.
Nhưng tận mắt quan sát trận chiến lần này, Hoa Thần Văn mới biết những ước định thực lực của Đường Nhất trong tình báo nực cười tới mức nào. Theo lý thuyết, nhiề tình báo như vậy chắc chắn sẽ không phạm vào cùng một sai lầm.
Chẳng lẽ trước đó Đường Nhất cố ý ẩn giấu thực lực?
Tâm cơ Đường Thiên thâm trầm tới mức đó sao?
Nhưng vì sao giờ bọn họ lại lộ ra? Bọn họ có ý đồ gì?
Nghi vấn liên tục xuất hiện trong đầu óc Hoa Thần Văn. Có thể thấy những võ giả giáp máy này rất quen thuộc với Đường Nhất, loại quen thuộc này chắc chắn không phải mới gặp một hai lần.
Chẳng lẽ Đường Thiên mới là chủ nhân thành Tam Hồn?
Hoa Thần Văn sứng sốt, bị suy đoán của chính mình dọa cho phát sợ.
Thiếu Niên Như Thần… Rốt cuộc ngươi ẩn giấu bao nhiêu bí mật…