Chiến Thần Bất Bại

Chương 452: Chương 452: Đường Nhất xuất quan




Sau cánh cửa đồng thau

Đường Nhất toàn thân run rẩy, gương mặt dữ tợn vặn vẹo, khói đen truyền vào cơ thể hắn. Hồn điện tuy có thể rút võ hồn trong thẻ hồn tướng ra nhưng không cách nào trợ giúp hắn. Mỗi khi rút lấy một luồng võ hồn chính là một trận chiến tàn khốc.

Kẻ thù của hắn đã từng là nhân kiệt, là thiên tài chói mắt của thời đại đó, là người từng lưu danh sử sách.

Còn hắn chỉ bé nhỏ như cọng cỏ.

Đây đã định trước là một trận chiến không cần sức, cho dù chỉ một luồng võ hồn được rút ra cũng mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần. Cấp bậc võ hồn của hắn quá kém, khởi điểm của hắn quá kém, với hắn mà nói, trận chiến không cân sức này chỉ như không biết tự lượng sức mình tìm đường tự diệt vong.

Hắn biết Binh đại nhân phản đối, biết Binh đại nhân lo lắng.

Nhưng… hắn không muốn từ bỏ…\

Sao có thể để mình bị bỏ lại đằng sau? Sao có thể để việc mình có thể giúp càng lúc càng lúc càng nhỏ bé? Sao có thể nhìn kẻ địch càng ngày càng mạnh mẽ nhưng đao của mình càng lúc càng chậm chạp?

Khó khăn lắm mới có sinh mạng, sao có thể phụ lòng?

Vô song mà ta được giao, kiêu hãnh mà ta được nhận, trảm mã đao của ta đã được mài như tuyết, sao có thể lui lại phía sau? Sao có thể né tránh, sao có thể sợ chiến?

A.

Còn cả binh đoàn Sài Lang…

Ta đã nói sẽ dẫn họ rong ruổi trong thời đại này, ta đã nói sẽ dẫn họ lập công, ta đã nói sẽ giơ đao che trước người bọn họ…

Linh hồn này dẫu hèn mọn cũng muốn kề vai chiến đấu cùng mọi người!

Tiếng gào không tiếng động vang vọng sau cánh cửa đồng thau.

Căn cứ thành Tam Hồn.

Hoa Thần Văn viết báo cáo.

"… Không thể không thừa nhận, kỹ thuật máy móc nơi này vượt xa chúng ta. Tuy không thấy Sylar đại sư, thế nhưng trình độ của giáp hồn máy trên sân khiến người ta giật mình. Song thật sự khiến ta cảnh giác là bọn họ đang bồi dưỡng võ giả giáp máy quy mô lớn, kỹ thuật máy móc đang từ từ trở thành tiêu chí của thành Tam hồn. Võ giả giáp máy khắp nơi trên Thiên Lộ đang đổ về đây như thủy triều. Tại đây muốn tham gia huấn luywện chỉ cần giao nộp chi phí tương ứng, đương nhiên nếu có thiên phú ưu tú, hoàn thành huấn luyện cũng có thể được hậu đãi học bổng. Từng nhóm võ giả giáp máy tạo thành một hệ thống hoàn chỉnh, bọn họ như quân dự bị của binh đoàn, lúc cần thiết có thể nhanh chóng gia nhập vào binh đoàn. Việc tu luyện mà các học viên tiếp nhận cũng mang đầy phong cách binh đoàn, điều này khiến ta bất giác nghĩ tới binh đoàn Nam Thập Tự đã từng rất huy hoàng."

Hắn ngừng trong chốc lát rồi viết tiếp.

"Hiệu suất bồi dưỡng của bọn họ cực cao. Trên sân huấn luyện ta đã gặp một võ giả giáp máy rất xuất sắc nhưng cũng rất trẻ tuổi, hắn mới chừng mười bốn tuổi, là một trong những người nhận được học bổngc ủa căn cứ. Hắn cực kỳ mong chờ được tham gia binh đoàn giáp hồn máy của căn cứ. Không chỉ có hắn, đồng bọn của hắn cũng như vậy, bọn họ rất khao khát được gia nhập vào binh đoàn giáp máy. Một nguyên nhân quan trọng trong đó là vì gia nhập binh đoàn giáp máy mới có cơ hội được điều khiển giáp hồn máy kiểu mới, điều này rất cuốn hút các võ giả giáp máy... Người khai sáng ra căn cứ đồng thau này có quy hoạch rất hoàn chỉnh, nơi này hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn pháo đài quân sự..."

Viết một lèo xong báo cáo, hắn biết báo cáo này chắc chắn là một quả bom lớn, thế nhưng những gì được biết trongt hời gian này khiến hắn cực kỳ kích động.

Trừ những nơi bảo mật, phần lớn căn cứ đều rộng mở với hắn. Hoa Thần Văn không ngốc, hắn biết đối phương đang biểu diễn thực lực với hắn, thế nhưng điều này cũng đủ chứng minh đối phương hết sức tự tin.

Về phần gia tộc Y Phàm, khóe miệng Hoa Thần Văn nhếch lên coi thường.

Hắn đã bỏ chút sức ra thăm dò chuyện về Sylar, bởi vậy lại càng khinh bỉ gia tộc Y Phàm. Chuyện về Sylar không phải bí mật gì, chẳng qua là địa vị mẹ nàng trong gia tộc suy sụp, sau đó lại mang bệnh qua đời, năm thứ hai sau đó có người quý phái hơn được gả vào, còn Sylar bị trục xuất khỏi gia tộc.

Không ngờ Sylar lại trở thành đại sư kỹ thuật, Y Phàm bèn tìmt ới cửa. Thời đại này đại sư kỹ thuật khan hiếm tới mức khó lòng tin nổi, huống hồ lại còn là người khai sáng ra giáp hồn máy, dẫn dắt lĩnh vực cổ xưa này phục hưng trở lại?

Trong lĩnh vực máy móc kỹ thuật hiện tại, thanh danh Sylar theo sát các đại sư thời viễn cổ.

Gia tộc Y Phàm lúc này muốn tới đào góc tường? Đổi lại là mình chắc chắn không chỉ treo lên…

Hoa Thần Văn cực kỳ khinh bỉ loại gia tộc như Y Phàm, cái chết của mẹ Sylar theo hắn thấy cũng cực kfy khả nghi. Chuyện gia tộc Y Phàm hắn coi như không biết. Hơn nữa hắn biết rõ hợp tác cùng căn cứ đồng thau này liên quan trực tiếp tới chiến lược phát triển sau này. Gia tộc Y Phàm tuy có thế lực, nhưng trên lập trường vấn đề này, liên minh chắc chắn sẽ không nhượng bộ.

Huống hồ thành Tam Hồn cùng Đường Thiên của chòm Đại Hùng có mối quan hệ chưa rõ. Binh đoàn giáp máy xuất hiện trong trận chiến tại thành Tam Hồn khiến mọi người nghĩ ngay tới thành Tam Hồn, bởi vì chỉ có thành Tam Hồn mới có thể chế tạo ra nhiều giáp hồn máy như vậy.

Gia tộc Y Phàm khiến người ta kiêng kỵ nhưng Đường Thiên cũng chẳng phải hạng người vô danh.

Đường Thiên đột nhiên xuất hiện nhưng giờ đã hoàn toàn xứng danh Hùng Vương. Đường Thiên giờ đã là đối tượng nghiên cứu trọng điểm của mỗi chòm sao trên Thiên Lộ. Xét trên bất cứ góc độ nào đây cũng là một người cực kỳ tàn nhẫn quả quyết.

Chủ nhân một chòm sao lại dám sử dụng Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, một người tàn khốc vô tình với cả bản thân mình, há lại dễ chọc? Vốn dĩ có vài chòm sao trong Xích Đạo Thập Điện còn rục rịch, nhưng bị Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp của Đường Thiên làm cho sợ tới mức không dám làm bậy.

Nghe đồn có một thánh giả chết trên tay gã, không biết thực hư ra sao.

Thế nhưng giờ chòm Đại Hùng do bốn chòm sao hợp nhất, tuyệt đối là cường hào một phương, tiềm lực cực lớn.

Hắn kiên nhẫn chờ cấp rtên thảo luận xong.

Hai bóng người xuất hiện tại thành Tam Hồn.

"Thật quá đáng!" Nữ tử nói chuyện mới chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt già dặn, ánh mắt lạnh lẽo: "Gia tộc Y Phàm chúng ta đã lúc nào chịu khuất nhục như vậy?"

"Không biết mấy lão già kia nghĩ cái gì nữa? Một thợ máy mày thôi đáng để kinh động mọi người như vậy sao?" Nam tử vừa nói giọng điệu ngả ngớn, mái tóc hắn bạc trắng, lưng đeo một thanh kiếm khổng lồ, cực kỳ bắt mắt.

Hai người đều là võ giả của gia tộc Y Phàm, nữ tên Tuyết Lỵ, nam tên A Tế Cách, vị trí của họ gần thành Tam Hồn nhất, vì thế bị gia tộc phái tới.

"Cấp trên muốn chúng ta tới nói chuyện, nói chuyện thé quái nào?" A Tế Cách vẫy vẫy tay: "Người ta treo người của chúng ta lên. Là Cách Lôi đại nhân đây mà, chậc chậc, lần này mặt mũi Cách Lôi đại nhân mất hết, tới lúc đó liệu có trút giận lên đầu chúng ta không đây?"

Tuyết Lỵ hừ lạnh một tiếng: "Nói chuyện? Đơn giản mà, phá quách cái căn cứ này đi, kéo ả tiện nhân kia trở lại, cơn giận của Cách Lôi đại nhân cũng tiêu tán thôi."

"Ai da, người ta có một võ giả hoàng kim cơ đấy, chắc tên Xích Quang, một người khác tên Đoan Mộc cũng rất lợi hại." A Tế Cách vờ vịt nói.

"Đám võ giả hoàng kim ở nơi lụi bại Xà Phu làm gì có bản lĩnh gì?" Tuyết Lỵ khinh bỉ nói.

A Tế Cách lẩm bẩm: "Đúng vậy đúng vậy, vì chút chuyện nhỏ này mà bắt chúng ta đi xa vậy, mình ngươi làm là được mà, lỡ cả thời gian tán gái của ta…"

"Đừng nói nhảm nữa." Tuyết Lỵ lạnh lùng nói, nàng ngừng lại

Hai người nhìn cánh cửa lớn của căn cứ đồngt hau.

Doanh trại 07, hồn điện.

Binh ngồi ngoài cửa đợi bỗng sinh cảm ứng, hắn đột nhiên mở mắt, gương mặt lộ vẻ mong chờ.

Cánh cửa đồng thau bật mở, một bóng dáng hùng vĩ xuất hiện trước mặt ba người.

"Thiếu tá Đường Nhất xin tới đưa tin!"

Âm thanh trầm trầm không giận mà uy, như mang theo một sức mạnh kỳ dị nào đó, chấn nhiếp tâm thần.

Soạt soạt, soạt soạt.

Tiếng giáp nhẹ vang lên mang theo sát ý ngập trời, Đường Nhất thân mặc áo giáp, tay nắm trảm mã đao, như dũng tướng bước ả từ chiến trường cổ đại. Giáp nhẹ trên người sáng lên lộng lẫy, ẩn hiện vệt bạc rậm rạp.

Trong lòng Binh cực kỳ kích động.

Toàn thân Đường Nhất lập lờ sát ý như thực chất, lại như làn khói thuốc đen kịt. Cặp mắt không giận mà uy, trong làn khói đen vừa thâm thúy vừa nội liễm, Quanh người hắn hoàn toàn không chút khí tức hồn tướng, cho dù là ai cũng không nghĩ ra nổi hắn là hồn tướng.

Trảm mã đao của Đường Nhất càng thêm chất phác tự nhiên, sống đao ngăm đen, chỉ có lưỡi đao sáng rực như tuyết.

Hai tấm thẻ vô song, Đường Nhất hấp thu liền hai tấm thẻ hồn tướng, tâm trạng Binh cực kỳ kích động, hắn biết hcuyện này khó khăn tới mức nào. Trong mắt hắn tư chất Đường Nhất vẫn là thấp kém nhất, mỗi bước tiến đều cực kỳ gian nan. Va chạm giữa hồn tướng với hồn tướng không có chút kỹ xảo nào, là rtanh đấu ý chí và niềm tin, kẻ nào chỉ hơi yếu hơn sẽ phải chịu kết cục tan vỡ tiêu tán.

Nhưng hấp thu liền hai tấm thẻ hoàng kim, quả thực khó lòng tin nổi, giờ Binh vẫn không dám tin.

Hắn chăm chú quan sát Đường Nhất trước mặt, tâm trạng không cách nào bình phục.

Bất luận ngươi đã từng hèn mọn nhỏ bé ra sao, chỉ cần ngươi sống sót qua chiến trận, ngươi chắc chắn sẽ bất phàm.

Binh vỗ vỗ vai Đường Nhất, trịnh trọng nói: "Làm tốt lắm, thiếu tá!"

"Giờ, thiếu tá, hãy tới canh giữ căn cứ! Bất cứ ai tự tiện xông vào, giết ngay tại chỗ!"

"Vâng thưa đại nhân!"

Tiếng trả lời trầm trầm xuyên qua sát ý lượn lờ vang ra, Đường Nhất toàn thân mặc giáp mang theo trảm mã đao sáng như tuyết, xoay người rời khỏi.

Soạt soạt, soạt soạt.

Tiếng giáp nhẹ lanh lảnh vang khắp thông đạo, xuyên qua võ hồn điện tiến vào căn cứ. Trên mặt đất đám người cùng lộ vẻ kinh ngạc nghiêm nghị, sát ý ia ngưng tụ như thực chất, trảm mã đao kia sáng rực như tuyết.

Đường Nhất như không hề thấy, ngẩng đầu cầm đao, bước mười bậc lên mặt đất.

Ánh đèn rực sáng, xoạt xoạt, tiếng giáp nhẹ va nhau lanh lảnh xuyên qua sân huấn luyện. Các võ giả giáp máy đang huấn luyện bất giác ngừng bước.

"Là Đường Nhất đại nhân sao?" Có người thử thăm dò, ánh mắt hắn hạ xuống trảm mã đao trên tay Đường Nhất.

Đường Nhất ngừng bước: "Phải."

Võ giả giáp máy xun quanh cùng lộ vẻ yên tâm, võ giả vừa rồi tò mò: "Đường Nhất đại nhân đang…"

"Phụng mệnh canh gác."

Đường Nhất không buồn quay đầu lại tiếp tục đi tới cánh cửa lớn, ngừng bước.

Cửa đồng thau nguy nga cao hơn mười hai trượn, dũng tướng thân mang giáp nhẹ, chống đao đứng canh, một mình thủ thành.

Tát cả các võ giả giáp máy đang huấn luyện trong sân đều ngừng lại, dưới cánh cửa không một ánh đèn, hế nhưng bóng dáng vốn không cao lớn kia lại bất giác thu hút ánh mắt mọi người.

Trong đầu mọi người không hẹn mà cùng hiện lên một từ.

Một người đủ giữ cửa quan, vạn người không qua nổi!

"Hả?"

Sau làn khói đen lập lờ, con mắt khép hờ của Đường Nhất khẽ mở, mệnh lệnh túc sát toàn trường nghe rõ: "Mở cửa."

Thợ máy phụ trách khống chế cửa thành như tỉnh giấc chiêm bao, giơ tay gạt chốt mở cánh cửa lớn.

Cạch cạch cạch.

Cánh cửa đồng thau dày nặng từ từ mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.