Chiến Thần Bất Bại

Chương 456: Chương 456: Khói lửa nổi lên




Binh bận tới tối tăm mặt mũi.

Chi có hắn mới có thể mang đống giáp hồn máy kia tới thành Tam Hồn, 5600 bộ giáp hồn máy, cho dù dùng Ngân Bảo Bình Binh vẫn mệt đến chết đi sống lại.

Đường Nhất chạy về chòm Đại Hùng, chuẩn bị kế hoạch khuếch trương binh đoàn Sài Lang. Đường Sửu có tiền đổ vào cũng lập tức triển khai kế hoạch công chiếm chòm Thiên Lô của hắn, bắt đầu lựa chọn võ giả giáp máy xuất sắc tới gia nhập binh đoàn.

Được tiền tài kích thích, Binh bộc lộ tiềm năng vô cùng, cuối cùng cũng giao hết đống giáp hồn máy.

Thành Tam Hồn lại cực kỳ rối ren, toàn bộ Mặc gia gia nhập thành Tam Hồn, mọi chuyện phức tạp rườm rà khiến đám người Tỳ Ba mệt tới ngất ngư.

Chuyện hợp tác với hiệp hội đại sư thúc đẩy quyết định của Mặc Vị Thiên, nhân cơ hội đó cả gia tộc xác nhập vào thành Tam Hồn. Tình thế xung quanh Mặc gia cũng không an toàn, liên tục có võ giả lai lịch bất minh qua lại. Thế nhưng khi ra quyết định này Mặc Vị Thiên vẫn phải dốc hết dũng khí, điều này mang ý nghĩa Mặc gia triệt để gia nhập vào hệ thống của Đường Thiên chứ không phải cá thể độc lập như trước nữa.

Mặc Vị Thiên hiểu rõ, so về hợp tác, tài nguyên của hiệp hội đại sư phong phú hơn nhiều, thực lực cũng cường đại hơn vô số lần. Nếu quan hệ vẫn như trước đây, tác dụng của Mặc gia đối với thành Tam Hồn sẽ càng lúc càng nhỏ, tình cảnh Mặc gia cũng dần dần bất lợi.

Lúc này gia nhập thành Tam HỒn chính là một cách tỏ rõ thái độ.

Mặc gia hiểu rõ thực lực thành Tam Hồn tăng trưởng ra sao, Mặc gia là một trong số ít những thế gia máy móc còn lại hiện nay, trình độ và số lượng thợ máy đều rất tốt.

Huống hồ còn có vị đại sư máy móc Mặc Lãnh. Từ nay ề sau thành Tam Hồn sẽ có hai vị đại sư máy móc tọa trấn, chân chính trở thành tòa thành máy móc đệ nhất.

Mặc gia gia nhập cũng khiến cho tiến độ chế tác giáp hồn máy kiểu mới tăng nhanh như gió.

Ngay lúc mấu chốt này, một tờ chiến báo khiến Binh vội vội vàng vàng chạy về chòm Đại Hùng.

Chòm Kình Ngư phát động tấn công chòm Đại Hùng.

Tin tức đột ngột xuất hiện này lập tức quấy rối tất cả sắp xếp của Binh, hắn đi suốt đêm tới chòm Đại Hùng. Trở lại chòm Đại Hùng mới biết tình hình còn tệ hơn tưởng tượng của hắn.

"Ba thánh giả của chòm Kình Ngư đột nhiên thất tung.

Gương mặt Long Thủ Tĩnh lộ vẻ xấu hổ, hắn biết đang thời chiến, ba thánh giai có sức phá hoại cực lớn. Ba thánh giả đột nhiên mất tích chứng tỏ đang ẩn nấp trong bóng tối, lúc nào cũng có thể tung ra một đòn rtí mạng.

"Khăn Mặt đừng để trong lòng, thánh giả nếu dễ bị quản chế như vậy đã không phải là thánh giả." Binh an ủi Long Thủ Tĩnh, gương mặt không lộ chút hoang mang.

Vì Đường Nhất đã suất lĩnh bd Sài Lang xuất phát.

Lần này Đường Nhất lên cấp thành thiếu tá, khả năng chỉ huy cũng lên tới 2500 người. Mà thành Tam Hồn có Ma Địch tọa trấn, Binh bèn phái Đường Nhất trở lại chòm Đại Hùng, chuẩn bị chuyện mở rộng binh đoàn Sài Lang.

Thật không ngờ chó ngáp phải ruồi.

Cho dù là đối thủ Binh cũng phải khen thầm chòm Kình Ngư lựa chọn thời gian thật tốt. Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp của Đường Thiên còn chưa kết thúc, kế hoạc đặc huấn Trứng Gấu chắc cũng đã sớm bị gián điệp của đối phương tra rõ, giờ rõ ràng là thời cơ tốt nhất. Toàn bội trang bị của binh đoàn giáp máy cũng đã bán cho chòm Thiên Bình, các học viên Thiên Vũ Lang Viện căn bản không cách nào chiến đấu.

Nếu đợi Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp của Đường Thiên thành công, đặc huấn kết thúc, gần năm trăm tỷ tinh tệ kia cũng được tiêu hóa, giáp hồn máy kiểu mới được trang bị, đó mới là ác mộng của chòm Kình Ngư.

Mà với bọn Đường Thiên, chỉ cần cố gắng thủ được càng lâu, ưu thế của họ sẽ càng nhiều.

"Đường Nhất đang ở đâu?" Binh hỏi.

"Thành Bắc An."

Thành Bắc An đã từng là một trong những trấn quan trọng của chòm Đại Hùng, nồng độ tinh lực tại đâ không tệ, vì vậy võ giả sinh ra khá xuất sắc, một số võ giả Vương Hùng xuất thân tại đây. Thế nhưng lệnh tổng động viên cuối cùng của Yến Vĩnh Liệt khiến các võ giả chỉ cần có chút thực lực đều tiến vào chòm Liệp Hộ. Thành Bắc An hiện giờ tiêu điều hiu quạnh, đã sớm không còn vẻ phồn hoa trước kia.

Đường Nhất không vào thành, binh đoàn của hắn là kỵ binh, thành phố không thích hợp với họ. Hơn nữa dân chúng trong thành phố này không hoan nghênh bọn họ.

Ấn tượng mà Yến Vĩnh Liệt lưu lại tại chòm Đại Hùng khó lòng xóa nổi trong thời gian ngắn.

Đường Nhất cũng chẳng buồn để ý, hắn là võ tướng, chỉ cần hiểu chuyện mang binh đánh giặc là được.

Không riêng gì Đường Nhất không để ý tới, ngay cả bọn Hạc cũng không mấy để ý, bởi bọn họ hiểu Đường Thiên thật sự không chút hứng thú với việc thống trị một chòm sao. Giờ việc gã ngốc này muốn làm nhất chính là giết thẳng tới chòm Nam Thập Tự.

Nế không phải tuyến đường tới chòm sao Nam Thập Tự đã trở thành chiến trường, Đường Thiên cũng lười ở lại đây. Binh đại nhân không hứng thú gì với chòm Đại Hùng, trong mắt bInh, chòm Đại Hùng chỉ là một trại huấn luyện tạm thời. Gọi là tạm thời vì Binh đại nhân tị hiềm nồng độ tinh lực chòm Đại Hùng không đủ cao.

Cho nên việc chòm Kình Ngư chiếm lĩnh thành Bắc An, Đường Nhất vẫn thờ ơ không muốn quản.

Chiếm lĩnh thành Bắc An là binh đoàn Lam Kình của chòm Kình Ngư, chòm Kình Ngư có ba binh đoàn, Bạch Kình, Huyền Kình và Lam Kình. Binh đoàn Lam Kình là yếu nhất trong ba binh đoàn, nhưng cho dù là binh đoàn này nhân số cũng vượt xa binh đoàn Sài Lang.

Biên chế đầy đủ của binh đoàn Lam Kình là ba ngàn người, còn nhân số của binh đoàn Sài Lang lại chỉ có hai trăm người. Chênh lệch thực lực hai bên rất rõ rệt, cũng may thời gian này binh đoàn đặc huấn tại Trứng Gấu, trình độ chân lực đều đột phá cấp bảy, thực lực binh đoàn Sài Lang gia tăng rất nhiều.

Đường Nhất tấn công thăm dò vài làn nhưng võ tướng đối phương vẫn rất cẩn thận, không lộ chút kẽ hở. Trận hình đối phương quá dầy, Đường Nhất cũng không dám lao vào quá sâu.

Đối phương tới có chuẩn bị.

Binh đoàn Lam Kình cũng không có biện pháp gì với binh đoàn Sài Lang của Đường Nhất, binh đoàn này tới và đi như làn gió, binh đoàn Lam Kình không có tọa kỵ, căn bản không đuổi kịp nổi. Càng nguy hiểm hơn là binh đoàn Sài Lang còn có thể ẩn thân, xung phong lại cực kỳ sắc bén, phái ít người đi, đối phương sẽ nuốt gọn.

Binh đoàn Sài Lang lượn lờ bốn phía xung quanh bọn họ, khiến cho thần kinh binh đoàn Lam Kình căng thẳng cao độ, tốc độ tiến tới chậm như rùa bò.

Cũng may chủ tướng binh đoàn Lam Kình hiểu rõ, chỉ cần hắn ngăn được binh đoàn Sài Lang là hoàn thành nhiệm vụ. Toàn bộ chòm Đại Hùng giờ chỉ còn mỗi nhánh binh đoàn này có sức chiến đấu.

Về phần binh đoàn Cao Nguyên của chòm Trâu Ninh, một binh đoàn của chòm sao hạng bốn có lợi ích gì?

Cùng suy nghĩ với hắn, binh đoàn Bạch Kình và Huyền Kình thế như chẻ tre công thẳng tới.

Chỉ chớp mắt, chòm Đại Hùng uy danh hiển hách lâm vào hiểm cảnh trước nay chưa từng có. Khói lửa nổi khắp bốn phương, nguy cơ tứ bề.

"Đầy nguy cơ?" Binh cười khẩy đứng dậy.

Đặc huấn tại Trứng Gấu bị ép gián đoạn, Binh nghe Adrian báo cáo tổng kết.

"Xét trên tổng thể hiệu quả cực tốt. Hiệu quả tốt nhất là võ giả Sài Lang vì trình độ chân lực bình quân của họ rất thấp, trìnhd odọ khoảng chừng cấp năm. Qua thời gian đặc huấn này, trình độ chân lực phổ thông của họ tăng chừng một cấp rưỡi. Có một số ít võ giả Sài Lang thực lực nguyên bản là cấp sáu, thiên phú cũng không tệ, giờ đã lên tới cấp bảy. Nếu có thể hoàn thành đặc huấn, bọn họ thậm chí sẽ có người đột phá cấp tám." Adrian giọng nói đầy tiếc nuối.

Binh không tỏ ý kiến, chỉ quay sang hỏi Tatton: "Binh đoàn Cao Nguyên thì sao?"

Tatton trầm giọng nói: "Phần lớn đột phá cấp tám, thế nhưng còn khoảng ba phần mười binh lính dừng lại tại cấp bảy."

Trong lòng hắn cực kỳ lo lắng, trình độ bìn quân trước đây cảu binh sĩ binh đoàn Cao Nguyên là cấp bảy, còn binh đoàn chòm Kình Ngư, trình độ bình quân đều là cấp tám. Đây là một cái rãnh rất lớn, tuy chân lực không quyết định trực tiếp được thực lực, thế nhưng có thể thấy được chênh lệch của hai bên.

Võ tướng vô song như Đường Nhất có thêm chiến thuật chuyên môn, binh sĩ dưới truiớng lại khai mở huyết mạch Sài tộc cổ đại mới có thể chống lại những binh đoàn cấp trung.

Hắn biết trình độ của mình tuyệt đối không sánh nổi Đường Nhất.

Binh rất hài lòng, hắn đã nhận được tin tức mình muốn. Hắn dám kéo tất cả binh đoàn về đặc huấn, dám bán hết 5600 giáp hồn máy, đương nhiên là có hậu chiêu. Người khác chỉ cho rằng hắn thấy lợi tối mắt nhưng không biết loại háo chiến như hắn chiến tranh đã là một bản năng, trên tay sao lại thiếu bài được?

Lá bài tẩy của Binh là một triệu võ giả Sài Lang.

Binh thản nhiên nói: "Đương nhiên chúng ta không thể liều mạng cùng ba binh đoàn cá được, người ta vẫn rất lợi hại."

Lăng Húc nhìn Binh nói cái, sửa lỗi: "Cá voi không phải là cá."

Binh như không nghe thấy, ho nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: "Chúng ta thì sao, quan trọng nhất chính làkéo dài thời gian. Nếu kéo dài được thời ian thì dễ làm hơn nhiều. Tộc Sài Lang chúng ta ngoại trừ làm bia đỡ đạn trên chiến trường thì còn bản lĩnh gì? Cướp bóc, ai da, một triệu tên cướp, lại còn là một triệu tên cướp Sài Lang đã lên tới cấp sáu, đã thức tỉnh huyết mạch."

Binh khí khái hào hùng: "Chiến đấu trên đất bằng? Chậc, ai lại dùng phương pháp thiếu kỹ thuật như vậy. Chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta sẽ làm chuyện mà chúng ta thành thạo, đánh cướp."

Các tộc trưởng tộc Sài Lang hai mắt nhìn nhau, tất cả đều bị đề nghị của Binh làm cho khiếp sợ.

"Đương nhiên, ngươi không thể chạy long nhong tới trước mặt người ta hô hào ăn cướp được, đó là tìm đường chết! Chúng ta nên làm sao đây? Xé chẵn ra lẻ, chủ động quấy rối, bọn họ có mạnh hơn cũng là người, cũng biết mệt mỏi, mà đó là cơ hội của chúng ta. Có cơ hội, chúng ta đâm hai đao, không có cơ hội chúng ta đứng gào, bọn họ đuổi, chúng ta chạy. Rất đơn giản mà." Binh sắc mặt thản nhiên.

Một lát sau một tộc truỏng Sài Lang lắp bắp: "Như vậy hữu hiệu sao?"

"Đương nhiên là không rồi."

Binh hoàn toàn không để ý tới ánh mắt muốn giết người của mọi người, thản nhiên nói tiếp: "Vì vậy ta chuẩn bị cho mọi người rất nhiều đồ chơi. Tất cả đều là đồ tốt gom từ phòng thí nghiệm huyết mạch đó, độc dược, mê dược, thú tự bạo, vân vân, mỗi người mang một chút. Yên tâm, cách dùng rất đơn giản, thả vào nguồn nước, chôn xuống đất, ném độc ra, vân vân..."

Tất cả mọi người nghe vậy sắc mặt trắng bệch, không rét mà run.

"Cách đều do người nghĩ ra. Binh pháp có một chiến lược gọi là vườn không nhà trống, chúng ta đây gọi là giặc cướp tung hoành." Gương mặt phẳng lỳ của Binh mỉm cười, ngón tay vẽ một vòng tròn quanh bản đồ sao: "Hắc hắc, giặc cướp tung hoành ít quá thì sao tung hoành? Đương nhiên phải chơi lướn rồi!"

" Từ đây đến đây, là con đường bắt buộc phải qua nếu muốn tới Trứng Gấu. Tất cả vg Sài Lang xé lẻ ra tản vào khu vực này. Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là biến nơi này thành một khu đầm lầy giặc cướp khổng lồ.

Mọi người giờ mới hiểu suy nghĩ của Binh, ai nấy mắt sáng lên, biện pháp này tuy âm hiểm, nhưng muốn kéo dài thời gian lại rất không tệ.

Binh cười âm hiểm.

"Tới chào hỏi bọn họ đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.