Chiến Thần Bất Bại

Chương 457: Chương 457: Giặc cướp tung hoành




Chòm Kình Ngư.

Trong vương cung, cảnh sắc thái bình, ca múa nhộn nhịp, khách khứa khắp nơi, mỹ nữ như mây.

Thế nhưng đề tài mọi người thảo luận nhiều nhất vẫn là chiến tranh tại chòm Đại Hùng. Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên chòm Kình Ngư chủ động khởi xướng chiến tranh, những ngày ban đầu mọi người còn thấp tha thấp thỏm, thế nhưng chiến cuộc nhanh chóng khiến đám người vui mừng.

Ngoại trừ binh đoàn Lam Kình bị quấy rối, tốc độ tương đối chậm ra, binh đoàn Bạch Kình và Huyền Kình thế như chẻ tre, chiếm liền vài tinh cầu.

Chỉ trong chớp mắt, gần một nửa số tinh cầuc ủa chòm Đại Hùng đã bị chiếm lĩnh. Chiến cuộc thuận lợi khiến toàn bộ chòm Kình Ngư phấn chấn vô cùng.

Trong hội trường, những con cháu thế gia trẻ tuổi lại rất hiếm thấy không đặt chủ đề trên người mỹ nữ mà thảo luận có nên mang theo hộ vệ gia tộc tới chòm Đại Hùng kiếm chút quân công hay không.

Có quân công, sau này sẽ có tiền đồ tươi sáng, phát đạt rồi còn sợ thiếu mỹ nữ hay sao?

Những con cháu thế gia này ai nấy tai mắt thông thiên, hiểu rõ tin tức chiến trường.

"Chúc mừng bệ hạ!" Một ông lão mặc áo bào trắng mỉm cười thăm hỏi Cung Khánh.

Cung Khánh mỉm cười rụt rè, hắn tuy đã sáu mươi tuổi nhưng nhìn qua mới như bốn mươi, không lộ chút dấu hiệu già nua nào, cử chỉ nho nhã, khẽ khom người đáp lễ: "Còn phải cám ơn Trương trưởng lão, không có tình báo của quý phương, ai mà ngờ được chòm Đại Hùng phô trương thanh thế nhưng thật ra suy yếu như vậy."

Trương trưởng lão mỉm cười: "Đường Thiên tuy hung hăng chút nhưng quả thật có chút bản lĩnh, có điều vật cực tất phản, lúc này đường thăng tiến của hắn đang rộng mở, hành động lại không cẩn thận như xưa, ngược lại khiến chúng ta có thể thừa cơ lợi dụng."

Cung Khánh khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ: "Thành Tam Hồn ra sao? Trương trưởng lão không có ý kiến gì à? Lúc này không ra tay chẳng phải tạo cơ hội cho kẻ khác?"

Trương trưởng lão ý vị thâm trường nói: "Thành Tam Hồn là cái bánh bao, có người muốn ăn nó, có người lại muốn phá hủy nó."

Cung Khánh hơi ngạc nhiên, hắn suy nghĩ một lúc rồi mới mỉm cười nói: "Xem ra là ta lo nghĩ quá nhiều rồi."

"Một nửa chòm Đại Hùng đã nằm trong tay bệ hạ, chỉ chò nắm đuọc Thủy Hùng Hoang Cốt, hai chòm sao dung hợp, chòm Kình Ngư chắc chắn sẽ vượt lên cấp bậc hoàng đạo." Trương trưởng lão khen ngợi.

Cung Khánh trong lòng mừng thầm, gương mặt vẫn vờ bình tĩnh: "Giờ nói điều này thật hơi sớm. Đúng rồi, tình thế chòm Lăng Húc ra sao? Chòm Sư Tử gần đây không động tĩnh gì à?"

Trương trưởng lão sắc mặt nghiêm nghị, xúc động nói: "Một tấc sơn hà một tấc máu tươi. Gã Đường Thiên này đúng là ăn may, Yến Vĩnh Liệt quăng hết người tới chòm Lăng Húc, gã chiếm được hoàn toàn không mất chút công sức nào. Chúng ta ở chòm Lăng Húc lại không may mắn như vậy, có điều tình hình giờ cũng tốt, chỉ có điều tổn thất hơi lớn thôi. Có điều, chúng ta lại có thêm thành viên rồi."

Cung Khánh hơi ngạc nhiên: "Chẳng hay là?"

Trương trưởng lão lắc đầu: "Mong bệ hạ thứ tội, điều này không thể nói được."

Cung Khánh cũng không hỏi dò tiếp, chỉ mỉm cười giơ chén rượu lên ra hiệu: "Minh hữu càng lúc càng nhiều chứng tỏ võ hội Quang Minh rất được lòng mọi người! Trưởng lão yên tâm, một khi đánh hạ chòm Đại Hùng, chúng ta sẽ đổ quân vào trợ giúp võ hội chiến đấu tại chòm Liệp Hộ."

Hai người nhìn nhau mỉm cười, chạm cốc uống cạn.

Thành Tam Hồn.

Binh thân thiết đứng trên bục giảng của phòng thí nghiệm huyết mạch, diễn thuyết đầy nhiệt tình.

"… Bởi thế then chốt của cuộc chiến lần này đều là các vị! Các vị có sản xuất ra đầy đủ các độc vật hữu hiệu, chúng ta mới có thể bảo đảm tính chủ động trên chiến trường…"

Những ông lão bà lão trong phòng thí nghiệm huyết mạch thành Tam Hồn ai nấy nhiệt huyết sôi trào, như uống thuốc kích thích. Tất cả các chuyên gia huyết mạch đều có một cảm giác, hãnh diện!

Trong lòng mỗi chuyên gia huyết mạch như có một con dã thú đang gào lên: "Rốt cuộc tới phiên chúng ta rồi!"

Cuộc sống nào dễ dàng!

Sát vách rõ là một đám súc sinh, một đống đồng nát sắt vụn cũng bán được năm trăm tỷ tinh tệ, chỉ chớp mắt đã ép thành tích bên này tới gần bằng không.

Sinh sống dưới bóng tối của một ả đàn bà, cuộc sống bi phẫn khuát nhục gần chết!

Khó khăn lắm mới có cơ hội biểu hiện, lần này mọi người dám không dốc hết sức lực?

Các loại độc vật chất đống như núi.

Đường Sửu đứng bên cạnh Binh, thờ ơ: "Thân là một danh tướng, dùng biện pháp hèn mọn nham hiểm như vậy, thật đáng phỉ nhổ!"

"Tiểu Sửu Sửu đừng vậy mà." Binh cười hì hì gảy tàn thuốc: "Ngươi biết thời nay ta thích nhất là gì không? Là mọi người đều không biết ta là danh tướng! Ha ha, rốt cuộc có thể muốn làm gì thì làm rồi!"

Đường Sửu lạnh lùng nói: "Thân là danh tướng nên giữ sự kiêu hãnh cùng thành kính với chiến trang trong nội tâm! Xin đại nhân tự trọng!"

Binh cười ha hả, khoác tay lên vai Đường Sửu, một tay khác vung vẩy điếu thuốc trên không trung: "Đừng cứng nhắc vậy mà, làm người nên linh hoạt chứ. Linh hoạt mới là đạo thủ thắng…"

Đường Sửu ngắt lời Binh: "Làm người? Đại nhân, xin hãy nhìn thẳng vào sự thật, ngài là hồn tướng."

Binh hơi cứng lại, xong lại cười ha hả: "A ha ha, Tiểu Sửu Sửu ngày càng khôi hài, đây là chuyện tốt! Yên tâm đi yên tâm đi, chẳng mấy chốc sẽ thắng thôi."

"Tuy cấp trên của ta đã thối nát đọa lạc, nhưng sự theo đuổi của ta với đạo của danh tướng dẫu ra sao cũng không thay đổi!" Đường Sửu lạnh lùng bỏ lại câu này, nghênh ngang rời đi.

"Thối nát đọa lạc…" Binh trợn tròn hai mắt, gần như không tin nổi vào lỗ tai mình, một lúc sau mới phản ứng lại, gào với bóng lưng của Đường Sửu: "Này, trở lại! Giải thích cho ta thế nào gọi là thối nát đọa lạc!"

Đường Sửu không buồn quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, giọng nói vang vọng lại: "Nếu đại nhân không cách nào thủ thắng có thể đổi cho thuộc hạ xuất chiến, đã chiến tất thắng!"

Nhìn bóng lưng Đường Sửu biến mất, Binh bỗng thấy nực cười, hít mạnh một hơi thuốc, lầm bầm: "Thằng nhóc này, mới có chút bản lĩnh liền quay mặt làm ngơ rồi, ai, thật chẳng dễ làm bề trên. Cái loại này chỉ có thả Đường thần kinh tới giáo dục! Ai da, cách này quá được, ta thật quá bỉ ổi... nhầm, quá thiên tài!"

Một triệu người là bao nhiêu?

Không ai cảm thụ sâu sắc hơn Phù Yến, sắc mặt hắn âm trầm tới mức ép được ba cân nước. Năm đó từ chối Đường Thiên tiến vào chòm Kình Ngư là chủ ý của hắn. Khi Đường Thiên đoạt được chòm Đại Hùng, tâm trạng hắn ra sao có thể tưởng tượng được. Lần xuất chinh này hắn là tích cực nhất.

Thế nhưng…

Khi thấy những bóng người biến mất nơi rừng cây cùng những vũng nước độc xanh lét quỷ dị, lửa giận bất giác xộc thẳng lên đầu, thiêu cháy đầu óc hắn!

Không cần quay đầu lại hắn cũng biết sắc mặt đám lính phía sau chắc chắn không khá hơn cái vũng nước xanh lét kia chõ nào.

Đây là ngày thứ mấy rồi?

Từ năm ngày trước, bọn họ bắt đầu bị tập kích, quấy rối, đầu độc.

Đối phương đến và đi như gió, ba đến năm trăm người thành một tốp, Phù Yến suýt chút nữa tưởng mình rơi vào ổ giặc cướp, sai rồi, nơi này đã có thẻ gọi là thánh địa giặc cướp!

Số lượng giặc cướp đông đảo, mật độ cao tới mức kinh người, mà thủ đoạn đám giặc cướp này càng khiến người ta tức giận!

Tất cả các nguồn nước đều bị đầu độc, võ giả thực lực cao siêu đương nhiên có chân lực bảo vệ kinh mạch, binh lính bình thường lại gặp xui. Binh đoàn có bố trí chuyên gia huyết mạch am hiểu độc dược, thế nhưng độc dược của đối phương chủng loại đa dạng, ngay những chuyên gia huyết mạch của binh đoàn cũng bị trúng độc, giờ còn đang nằm rên trên xe.

Lúc bắt đầu, Phù Yến còn định càn quét thẳng tay đám giặc cướp này. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện phái ít người thì đối phương nuốt chửng. Phái nhiều một chút thì đối phương nhanh chân bỏ chạy. Phù Yến nghĩ tới phái cao thủ trong binh đoàn đi đại khai sát giới, ban đầu các cao thủ còn như diều hâu vồ gà con, đánh đâu thắng đó, Phù Yên cũng rất hưng phấn. Kết quả vị cao thủ này bay lên trời, xông vào làn mây rồi như cái bao cát rơi thẳng xuống, nát bét.

Giờ thì cao thủ trong binh đoàn cũng không chịu chui ra nữa rồ.

Mọi người bước một bước đều phải thật cẩn thân. Mặt đất lúc nào cũng có thể xuất hiện thứ gì đó. Là gì à? Xem vận may đi. Trong binh đoàn đã có hai mươi người gãy chân, có trúng độc cưa chân, có bị bẫy rập cắt đứt, có bị thú tự bạo làm nổ đứt…

Số lượng tử thương tuy không nhiều nhưng đả kích sĩ khí cực lớn.

Vũng nước xanh lét phía trước khiến mọi người bất giác dừng bước. Lúc bắt đầu gặp phải loại nước thế này, mọi người đều dùng khinh công bay qua, chuyện nhỏ như con thỏ. Kết quả có một lần một thành viên bay qua vũng nước đột nhiên cứng lại, rơi thẳng xuống ngã vào vũng, vài phút sau một đống xương nổi lên.

Lúc đó mọi người không dám chơi bài bay qua nữa.

Vũng nước này có hơi rộng.

Phù Yến quay sang nhìn mọi người, ai nấy gương mặt xám ngắt đầy vẻ mệt mỏi, đám khốn kiếp kia nửa đêm cũng không cho người ta ngủ. Chỉ cần cắm trại xuống chắc chắn sẽ có một đống mưa tên bắn ra, làn mưa tên này sức mạnh không tệ, cũng khá chính xác. Bị làm phiền mấy đêm liền, đấm người cũng quên, cứ cầm tấm khiên ngủ, coi như trời mưa.

Kết quả lần sau trong mưa tên kèm theo mười mấy túi chất độc, tuy rằng phần lớn các võ giả canh gác đỡ được nhưng vẫn có hai túi chất độc rơi vào nơi đóng quân, chết hơn ba mươi người.

Lần này mọi người không dám ngủ nữa.

Mọi người đều là tinh nhuệ, thực lực ai nấy cũng là cấp tám, mấy ngày không ngủ, ta chịu được! Thế nhưng năm ngày qua đi, Phù Yên rốt cuộc cũng hiểu thế nào là người sắt cũng chẳng chịu được thiếu ngủ…

Quan trọng hơn là dưới tình thế mệt mỏi cực đoan, căng thẳng cực độ kia ngươi vẫn phải chịu đựng sự trào phúng không ngày không đêm của đám khốn kiếp kia -- trào phúng của một đám trẻ ranh cấp sáu!

Đã có bón võ giả tâm lý tan vỡ, chém bị thương sáu đồng đội.

Phù Yến thật muốn khóc, hắn chưa từng gặp đối thủ bỉ ổi như vậy, nham hiểm như vậy, không đầu không đuôi như vậy.

Hắn ngơ ngác nhìn về phía xa, đột nhiên cảm thấy từ đây đến Trứng Gấu thật xa xôi.

"Dừng lại! Đóng quân lại đây, cách các nguồn nước xa một chút! Chia thành hai nhóm, một nhóm nghỉ ngơi, một nhóm canh gác. Bất luận tình hình ra sao cũng không được xuất chiến!" Phù Yến rất có thực lực, hắn biết binh lính thủ hạ không được nghỉ ngơi rất có thể xảy ra nổi loạn. Vị trí nơi đây không tệ, cách rừng cây ít nhất cũng mười dặm, có thể quan sát phạm vi năm sáu dặm xung quanh, đất đai trống trải, không có chỗ ẩn nấp.

Tất cả binh lính thở phào một hơi, rốt cuộc cũng được ngủ ngon rồi.

Phù Yến cảm thấy biện pháp duy nhất mà mình nghĩ ra được là cầu viện, cầu viện với bệ hạ, cầu viện với võ hội Quang Minh.

Bọn họ sẽ có cách chứ…

Phù Yên cũng không dám chắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.