Chiến Thần Bất Bại

Chương 404: Chương 404: Chòm Xà Phu xuất hiện




Đoan Mộc nhìn đồng nhân chi chít, đột nhiên buông thanh kiếm trong tay giơ hai tay lên.

“Ta đầu hàng.”

Giọng nói của hắn vang vọng trong căn cứ.

Phòng thí nghiệm huyết mạch lâp tức bùng nổ.

“Vô liên sỉ!”

“Đê tiện!”

“Lấy nhiều khi ít! Không phải anh hùng hảo hán!”

“Đồ ngu, người ta là nữ!”

“Xong rồi, kinh phí…”

. . .

Tổ của Mặc Tử Ngư.

“Ngu ngốc! Không biết chạy à! Chạy sang bên trái! Có con đường ở đó à? Cố thêm một lúc chẳng phải thêm được hai hiệp à?”

“Ta đánh giá hắn quá cao, biết thế đặt cược ba hiệp!”

Mặc Tử Ngư như mở cờ trong bụng, nụ cười trên mặt chẳng cách nào che giấu: “Đại tỷ cay độc lợi hại cỡ nào, ai bảo các ngươi bảo thủ, ha ha ha, quả nhiên ta mới là vua cờ bạc! Mau mau, tất cả đưa tiền ra đây!”

“Chết tiệt! Hết sạch tiền trợ cấp tháng này rồi! Lần sau còn đặt cược, chặt tay!”

“Ta giúp ngươi chặt!”

“Quy tắc cũ, thắng mời khách, đại ca đã thắng vậy mời tới khách sạn Hào Sinh khao!”

“Mẹ kiếp!” Mặc Tử Ngư chửi ầm lên: “Chút tiền này còn chẳng đủ uống nước canh! Ngươi nhớ lần trước cả lũ rửa bát chuộc thân không?”

“Có thể ăn món ăn Bá Vương không?”

. . .

Tổ của Mặc Vô Úy.

Mặc Vô Úy vuốt cằm, lầm bầm: “Yếu ớt vậy, thật khiến người ta thất vọng, đêm nay huấn luyện gấp đôi.”

Đám học viên tất cả ngây người, còn tưởng mình nghe nhầm, một học viên trong đó dốc dũng khí ủy khuất hỏi: “Đại nhân, hắn yếu ớt thì liên quan gì tới chúng ta?”

Mặc Vô Úy lắc đầu: “Chẳng liên quan gì.”

“Vậy sao chúng ta lại huấn luyện gấp đôi?”

“Ta chỉ tiện đó nghĩ đến, ngươi có ý kiến gì?” Mặc Vô Úy nhìn hắn.

“Không không, suy nghĩ đại nhân quả thật như thiên tài…”

“Quả thật…”

“Không không không, là tuyệt đối!”

Đám tổ viên lệ rơi đầy mặt.

๑๑۩۞۩๑๑

Chòm Kình Ngư.

Mặt trời chiếu rọi gian phòng, trong căn lầu nho nhỏ có hai người nằm.

Âu Dương Thạch mơ mơ màng màng mở mắt, vội vàng lật người bò dậy, rung rung Trác Ngạn bên cạnh: “A Ngạn, dậy mau! Phải làm việc rồi!”

Trác Ngạn lầm bầm mơ hồ: “Oáp, ngủ thêm chút đã…”

Rồi vươn mình tiếp tục ngủ.

Âu Dương Thạch thấy thời gian không kịp, không nói một lời nâng Trác Ngạn lên vai, chạy vội ra ngòi. Trác Ngạn bị Âu Dương Thạch khiêng đi vẫn ngủ rất say, khóe miệng lóng lánh nước miếng.

Hai người này một mình chạy khỏi chòm Bạch Dương, chẳng chút kinh nghiệm xuất hành, vất va lắm mới tới chòm Kình Ngư, không ngờ lại xài hết tinh tệ. Hơn nữa cửa sao từ chòm Kình Ngư tới chòm Sài Lang bị phong tỏa, hai người bất đắc dĩ làm công mưu sinh, chờ cửa sao mở lại.

Âu DƯơng Thạch lao thẳng tới quán rượu.

Đại thúc trong quán rượu thấy Âu Dương Thạch cùng Trác Ngạn bị hắn vác trên vai, lắc đầu nói: “Đại Thạch, huynh đệ của ngươi lười quá, ngươi cưới một cô bé, sống an ổn qua ngày, đừng để hắn liên lụy.”

Âu Dương Thạch cười nói: “Chúng ta còn nhỏ mà đại thúc.”

Dứt lời không chút khách khí xách Trác Ngạn tới vòi nước, mở mức cao nhất.

“A!” Trác Ngạn kêu thảm một hồi.

Những người xung quanh đã sớm quen thuộc.

Ầm, một cái chậu gỗ lớn đặt xuống trước mặt Trác Ngạn, bên trong xếp đầy thịt viên. Cạnh chậu gỗ còn một đống xiên trúc.

“A Ngạn, xuyên hết đống này đi!”

Âu Dương Thạch thấy Trác Ngạn tỉnh táo lại cũng vội vàng đi làm việc của mình. Ánh mắt những người khác nhìn Âu Dương Thạch đầy thưởng thức, cậu nhóc này chân chất chịu khó, tính tình tốt, trước giờ không lười biếng, có chuyện gì cũng trnah làm. Một số nhà có con gái, nếu không phải Âu Dương Thạch là người ngoại địa đã sớm nghĩ cách ra tay.

So với hắn, trong mắt bọn họ Trác Ngạn kém hơn rất nhiều, lười biếng mánh lới, đầu óc tuy linh hoạt nhưng lại không ổn định.

Bị dội nước lạnh, Trác Ngạn hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn núi thịt trước mặt lại lập tức phờ phạc, tiện tay cầm một que xiên lên, không buồn nhìn một cái đâm vào núi thịt.

Phốc!

Năm miếng thịt xâu lên xiên trúc, đúng tiêu chuẩn bốn bé một to.

Phốc phốc phốc.

Hắn thản nhiên đâm vào, mỗi xâu thịt đều cực kỳ tiêu chuẩn, không bao lâu sau thịt trong chậu gỗ đều đã biến thành xiên. Hắn bưng chậu gỗ vào phòng nướng thịt.

Sáng sớm không ai ăn thịt nướng thế nưng người gọi bữa sáng lại không ít.

“Cái gã Đường Thiên kia thật lợi hai, ngay võ giả hoàng kim cũng đánh được, thật quá mạnh mẽ!”

Đường Thiên…

Bước chân Trác Ngạn hơi ngưng lại, lập tức vểnh tai.

“Đúng vậy, xuất quỷ nhập thần, ai mà ngờ được hắn lại chạy tới chòm Tiên Nữ cơ chứ!”

Chòm Tiên Nữ!

Ánh mắt Trác Ngạn bùng lên, trong long mừng như điên, suýt nữa phát khóc.7

Rốt cuộc cũng được giải thoát khỏi kiếp xiên thịt rồi.

๑๑۩۞۩๑๑

Khi Đường Thiên trở lại thành Tam Hồn, nghênh tiếp hắn là Sylar quan lộ rộng mở.

“Tiểu Đường Đường, rốt cuộc cũng có thời gian tới thăm tỷ rồi? Chẳng lẽ muốn tỷ tỷ? Tới đây nào, để tỷ tỷ xem xem có gầy đi không?”

Sylar mỵ nhãn như tơ, rõ rang tâm tình rất tốt.

Đường Thiên giật mình, uốn người như né rắn rết, tránh khỏi ma chưởng của Sylar.

Đúng lúc này những người khác cũng dồn dập bước tới. Đại nhân tới, bất luận mọi người đang bận gì đều lập tức chạy tới.

Sylar, Tỳ Ba, Đinh Đang, lão Phí, Đường Sửu đều có mặt, đợi đã, chú già Binh đâu?

“Ô, chú già Binh đâu? Hắn đang bận à?” Đường Thiên ngạc nhiên hỏi.

Đs bẩm báo: “Đại nhân, Binh đại nhân đang bận chuyện Thiên Vũ Lang Viện.”

“Thiên Vũ Lang Viện? Đó là cái gì?” Đường Thiên sắc mặt không rõ.

Đường Sửu vội vàng thuật lại chuyện trong thời gian vừa qua.

Sắc mặt Đường Thiên lập tức xị xuống, Thiên Vũ Lang Viện, phòng năng lượng… phản ứng đầu tiên của hắn là… túi quần mình lại xẹp rồi!

Tên khốn kiếp này.

Những tinh tệ này trên tay mình còn chưa ấm, gã khốn kiếp này đã moi đi rồi.

Đường Thiên quyết định chờ thấy hắn chắc chắn phải mắng chửi một chập.

Những người khác khó khăn lắm mới túm được Đường Thiên, lúc này đương nhiên muốn báo cáo lại một chút, không để lãnh đạo biết thành tích, thuộc hạ không xứng làm thuộc hạ!

Ngay lão Phí cũng lôi huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang độ hoàn thành 92% ra như tranh công. Khi Đường Thiên nghe tới giá trị năm tỷ tinh tệ, lão Phí trong mắt hắn bỗng trở nên cực kỳ đpẹ trai, khen ngợi một hồi tới mức gương mặt già nua của lão Phí cũng như nở hoa.

Thế nhưng báo cáo chiến đấu của Đường Sửu lại khiến Đường Thiên chú ý.

Sắc mặt Đường Thiên khó hiểu: “Lưu Phong Đoàn? Sao bọn họ lại tấn công chúng ta?”

Đinh Đang mở miệng đáp: “Hắn bị người khác xui khiến, có người âm thầm đưa tình báo của chúng ta cho bọn họ. Ngày bọn họ tấn công có vết tích của không ít võ giả lẻn vào, có người ẩn nấp trong bóng tối, nhưng giờ ta vẫn chưa tra được lai lịch bọn họ.

“Không cần tra xét!” Sylar đương đương đắc ý: “Ta đã biết rồi!”

Xoạt, ánh mắt mọi người cùng hạ xuống người Sl.

“Các ngươi quên trên tay ta còn một tù binh à.” Sylar cười hì hì nói.

“Là ai?” Giọng Binh vang lên từ sau lưng, hắn vừa mới tới đã nghe được lời của Sylar, không khỏi lên tiếng hỏi.,

Sylar đáp: “Là chòm Xà Phu!”

Chòm Xà Phu!

Binh biến sắc: “Ngươi chắc chứ?”

Nụ cười trên gương mặt Sylar biến mất, sắc mặt chăm chú: “Hừ, hắn tên Đoan Mộc, là thủ hạ của công tước Hoắc Phu Mạn chòm Xà Phu. Đinh Đang, ngươi biết người này không?”

“Đoan Mộc?” Đinh Đang giật mình: “Giá Binh Khí, Đoan Mộc!”

“Giá Binh Khí?” Đường Thiên tưởng mình nghe nhầm.

Đinh Đang vội vàng giải thích: “Đoan Mộc là một thích khách cực kỳ nổi danh, xếp hạng 3222 trên Thiên Bảng. Trời sinh hắn có trực giác bất phàm về sử dụng binh khí, bất cứ binh khí nào cũng có thể phát huy uy lực kinh người trên tay hắn, lâu dần mọi người gọi hắn là Giá Binh Khí!”

“Dùng tất cả binh khí, thật lợi hại!” Đường Thiên sắc mặt kinh thán, năng lực này thật không thể tưởng tượng nổi.

“Đầu óc hắn cực kỳ bình tĩnh quả quyết, chiến tích rất huy hoàng, chưa từng nghe nói hắn có dính líu gì tới đại công tước Hoắc Phu Mạn.” Đinh Đang nói tiếp: “Có điều, nế là đại công tước Hoắc Phu Mạn, vậy không lạ. Tên công tử bị đại nhân cùng Sylar đùa bỡn lần trước chính là con trai của Hoắc Phu Mạn.”

Đường Thiên thấy sắc mặt Binh biến đổi, hắn biết Binh lo lắng điều gì bèn an ủi: “Chú già, ngươi đừng lo lắng quá. Binh đoàn Xà Phu tuy lợi hại nhưng đã rất xa xưa rồi, bọn họ đã sớm tan thành tro bụi. Chòm Xà Phu hiện tại đã không còn cường đại như trước đây nữa.”

“Ừm, ngươi nói đúng.” Binh khôi phục trấn định, hắn đổi đề tài: “Sao ngươi có thời gian tới đây? Chuyện thành Tiên Nữ đã xong chưa?”

“Chưa xong.” Đường Thiên lắc đầu: “Ta tới định hỏi thăm Đinh Đang xem thế cục bên ngoài ra sao. Ta không muốn lỡ nhiều thời gian tại chòm Tiên Nữ, ta muốn tới chòm sao Nam Thập Tự.”

“Đại nhân muốn đi ư?” Đinh Đang hỏi.

“Ta tra xét bản đồ sao, từ chòm Tiên Nữ có thể tiết kiệm không ít việc. Ta chỉ cần tiến vào chòm Liệp Hộ là bước vào Xích Đạo Thập Điện. Từ Xích Đạo Thập Điện có rất nhiều lựa chọn bước vào Mười Hai Cung Hoàng Đạo…” Đường Thiên giơ ngón tay tính toán.

Hắn bị Binh ngắt lời: “Chúng ta chỉ cần tới chòm sao Thủy Bình.”

“Chòm sao Thủy Bình?” Đường Thiên sửng sốt.

“Hừ, chỉ cần tới chòm Thủy Bình, chúng ta có thể trở về chòm sao Nam Thập Tự.” Binh nói chắc chắn.

“Thật không đấy? Ngươi không lầm nữa chứ?” Đường Thiên vẻ mặt hoài nghi, chẳng chút tín nhiệm.

Binh trầm giọng đáp: “Tin ta!”

Thấy Binh nói đầy thâm ý, Đường Thiên không phản đối nữa, gã quay sang nhìn về phía Đinh Đang: “Vậy tới chòm sao Thủy Bình.”

“Tình hình không được tốt.” Đinh Đang trầm ngâm: “Chòm Sư Tử cùng võ hội Quang Minh vừa đại chiến, võ hội Quang Minh chết hơn mười sáu võ giả hoàng kim. Võ hội Quang Minh không ngừng triệu tập nhân thủ, nếu đại nhân còn muốn chạy tới phải kịp lúc. Ta và Tỳ Ba đã thảo luận qua, nói theo một ý nghĩa nào đó, Xích Đạo Thập Điện lệ thuộc vào Mười Hai Cung Hoàng Đạo, ngọn lửa chiến tranh sợ rằng sẽ lan tràn tại Xích Đạo Thập Điện, tới lúc đó sẽ chẳng dễ đi.”

Đường Thiên đau đầu, vấn đề lập tức trở nên phức tạp.

Binh thấy vậy đề nghị: “Chúng ta nên phân tích toàn bộ, ừm, Tỳ Ba và Đường Sửu, hai người các ngươi chủ trì. Giờ chúng ta liệt kê tiến độ mọi mặt xem xem có nghĩ ra cách nào không.”

Đường Thiên nghe vậy lập tức tán thành, gã vốn chẳng hy vọng gì vào đầu óc mình.

Đã vậy nghe xem người thông minh nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.