Đoan Mộc trầm khí, ngây ra tại chỗ, không nhúc nhích.
Thế nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra có điểm không đúng, vì xung quanh đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Trong lòng chợt sinh cảnh giác, một con sói máy đang tuần tra cách đó không xa độ tnhiên dừng lại, ánh mắt xanh biếc theo dõi hắn.
Không tốt!
Trong lòng Đoan Mộc thót lại, đối phương đã sớm phất hiện hắn lẻn vào.
Gần như cùng lúc, tứ chi sói máy phát lực, lao về phía hắn bằng tốc độ kinh người. Đoan Mộc thấy nếu đã bại lộ thì chẳng cần trốn nữa, không chút né tránh, chủ động lao về phía đám sói máy.
Không biết từ lúc nào, trên tay hắn nhiều thêm một mũi thương bạc.
Một đòn đột thứ tiêu chuẩn, mâu bạc nổ tung thành một cơn mưa bạc, tạo thành một hình tam giác tiêu chuẩn, bao phủ tất cả sói máy vào trong.
Thương bạc trên tay hắn là bí bảo chòm Tam Giác của Bắc Thiên, Tam Giác Vũ Mâu. Chiêu thức này là sát chiêu của nó, Tam Giác Vũ.
Đội sói máy xông thẳng vào cơn mưa thương.
Keng keng keng!
Tiếng va chạm lanh lảnh dày đặc như mưa, trên người đám sói máy đốm lửa tung tóe. Chúng chịu thương nghiêm trọng, toàn thân run rẩy kịch liệt, bay ngược ra ngoài.
Hai con thú máy chúng đòn nặng, nổ tan.
Vài con sói máy khác cũng thất bại bay ngược lại, nguyên khí đại thương.
Đoan Mộc càng cảm giác nặng nề, hắn vừa xuất sát chiêu, vốn định giết chết đội sói máy này, nào ngờ chỉ diệt được hai con, chiến quả thấp hơn nhiều so với mongd odựi.
Sói máy rắn chắc hơn tưởng tượng của hắn, có thể chống lại công kích cường độ cao như vậy!
Quả nhiên không hổ danh đại sư máy móc!
Đoan Mộc biết hôm nay không lén lút được rồi, không ham chiến, sau khi đẩy lùi sói máy, thân hình gập lại, bay ra phía ngoài thành.
Đột nhiên con ngươi hắn co rụt lại, trong tầm nhìn chi chít những ô đồng.
Rầm!
Tiếng máy móc chỉnh tề, ô đồng lơ lửng cùng xoay tròn cao tốc.
Xì xì xì!
Chỉ thấy vô số tia nhỏ bắn nhanh từ nan ô, chỉ chớp mắt, những tia nhỏ này dệt thành một tấm lưới gió thổi không lọt.
Giờ Đoan Mộc mới hiểu, đối phương đã sớm phát hiện ra hắn, ô đồng này bay ra ngoài chỉ để phòng ngừa hắn bỏ trốn. Hắn vẫn không hiểu đối phương làm sao phát hiện ra hắn, thế nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.
Thân thể hắn gập lại quỷ dị giữa không trung, dán chặt vào tường thành muốn tuột xuống, nhưng đúng lúc này, con ngươi hắn lại co rụt lại.
Bên dưới tường thành không biết từ lúc nào có thêm môt dòng sông đen thui.
Nhãn lực hắn rất tốt, cho dù trong bóng tối cũng nhìn rõ được. Cho dù tâm thần hắn cứng cỏi cũng không nhịn được sởn gai óc. Con sông bên dưới chi chít, hơn vạn tiễn đao màu đen!
Tiễn đao to cỡ bàn tay, răng rắc khép mở, như một đám sâu đói rục rịch.
Chết tiệt!
Đoan Mộc lúc này hơi đã cạn, thế nhưng phản ứng cực nhanh, truyền chân lực còn sót lại vào thương bạc, lật tay đâm vào tường thành, thế rơi lập tức ngưng lại.
Vài trăm thanh tiễn đao bắn lên, một loạt tiếng rắng rắc, khí lưu do tiễn mang xoắn vặn chỉ cách chân hắn không tới nửa mét!
Đoan Mộc như con khỉ linh hoạt, thân hình rung động, bàn tay như đu dây lại nhảy lên tường thành.
Ào ào ào!
Công kích của sói máy ập tới, vài chục ánh đao hình trăng lưỡi liềm chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn.
Đoan Mộc không lo được gì khác, nhún mũi chân, thân thể như mũi tên rời cung nhảy vào trong căn cứ!
Ầm!
Trên tường thành vang lên tiếng nổ tung dày đặc, thế nhưng những mảnh vỡ còn chưa bay xa đã bị tơ nhện quấn chặt. Đoạn tường thành chic hít những mạng nhện, trong lòng Đoan Mộc sợ hãi, nếu vừa rồi mình chậm nửa bước chắc đã bị quấn thành bánh chưng!
Tất cả Sào Tán đều tỏa ra ngoài tường thành, bên trong ngược lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đoan Mộc hiểu đối phương đề phòng mình bỏ trốn, nói nên rằng đối phương rất tự tin, bố trí đẩy đủ. Nếu là võ giả bình thường chắc lúc này đã rối như tơ vò nhưng Đoan Mộc vẫn tính táo dị thường.
Đối phương bố trí nghiêm mật lại kiêu ngạo, ngược lại là cơ hội tốt cho hắn.
Giữa không trung, Đoan Mộc khống chế thân thể, chân lực vận sức chờ phát động, hắn như chiếc lá cây chậm rãi bay xuống.
Xèo xèo xèo!
Tiếng xé gió gấp gáp vang lên từ bốn phương tám hướng, kình khí như mưa, không có bất cứ góc chết nào!
Đoan Mộc hít sâu một hơi, không biết từ lúc nào trên tay có thêm một tấm thuẫn bạc lớn.
Tấm thuẫn này thể tích kinh người, cao tới ba mét, rộng hơn một mét, còn lớn hơn thân thể Đoan Mộc nhiều.
Bí bảo bạc chòm Thuẫn Bài – Man Ngưu Trọng Thuẫn!
Tinh lực từ tấm thuẫn truyền vào hai cánh tay hắn, hai cánh tay hắn bành trướng kịch liệt, trong tiếng hít thở, hai tay hắn vung trọng thuấn, như máy xay gió mang theo tàn ảnh kinh người.
Đây là chiêu thức của võ kỹ loại thuẫn, Đại Phong Xa!
Đùng đùng đùng!
Mũi tên đồng thau bắn lên nó, văng loạn xạ, tiếng leng keng như mưa rơi!
“Mạnh thật!” Mặc Tử Ngư con mắt như muốn lồi ra, sợ hãi vô ngực: “Ôi má ơi, hung mãnh cay độc thế này, mai có đại tỷ đè ép, tới đây tới đây, mọi người đặt cược này, bố cục như vậy không đặt cược thì thiệt thòi quá!”
Sau khi làm tổ trưởng, tính cách hắn hoạt bát hơn nhiều, như thành người khác. Có điều đúng là hết cách, trong tổ này nhiều kẻ già đời, không hòa mình cùng mọi người căn bản không ai nghe hắn. Hắn lại không có thân phận cao trong tộc như Mặc Vô Úy, đành hạ thấp tư thái, trước quen thuộc với mọi người đã.
Ngay thói quen của đám già đời này hắn cũng không thể không theo.
Đám người khác hai mắt tỏa sáng, có học viên hưng phấn: “Đại ca, đánh cược thắng thua ra sao?”
“Xin ngươi đấy, không dùng chút đầu óc được à?” Mặc Tử Ngư lườm hắn một cái: “Đương nhiên đánh cược dưới sự tàn phá không hề thương tiếc của đại tỷ, có thể chống đỡ bao nhiêu hiệp! Đại tỷ cay độc hùng hổ vậy, ai mà chống lại được!”
“Đại ca mắt sán như đuốc!”
“Ngươi đang bảo mắt ta to sao?” Mặc Tử Ngư nhấp nháy hai mắt nhỏ.
“Ta đánh cược mười hiệp!” Học viên thức thời nói sang chuyện khác.
“Ta cược bảy!”
“Mắt ta lớn thật sao?”
. . .
“Mạnh!” Trong tổ khác, Mặc Vô Úy nhìn chằm chằm hình ảnh.
“Chúng ta có nên tới giúp không?” Một học viên hỏi yếu ớt.
Mặc Vô Úy xoay cổ như người máy, mặt không chút cảm xúc: “Ngươi muốn đổi tổ?”
Học viên thấy sắc mặt đáng sợ của tổ trưởng đại nhân, sợ tới mức nói năng lộn xộn: “Ta ta ta...”
Mặc Vô Úy lại cứng nhắc quay cổ lại, một lúc lâu sau mới vuốt cằm, lầm bầm: “Làm sao hạ thấp bọn họ đây?”
Nghe thấy sát khí đằng đằng của tổ trưởng đại nhân, đám tổ viên ngoan ngoãn không nói một lời.
“Xem ra chỉ có ta tới thu dọn tàn cục.” Mặc Vô Úy lầm bầm, không quay đầu lại nói: “Tất cả chuẩn bị chiến đấu!”
Đám đồng bọn da đầu tê dại, ko dám phản đối, đồng thanh: “Rõ!”
Thấy Đoan Mộc lợi hại như vậy, Sylar không những không tức giận mà cực kỳ hưng phấn, hai mắt bừng sáng, giẫm một chân lên ghế, gào lên: “Bá Vương Cung đâu? Ha ha ha, chúng ta phải cho hắn thử bá vương ngạnh thượng cung!”
Bá Vương Vung là một loại nỏ máy cỡ lớn trong cứ điểm, uy lực kinh người, khuyết điểm là thời gian chuẩn bị tương đối dài, hơn nữa tần suất phóng rất chậm.
Két két!
Trên Bá Vương Cung thể tích kinh người khảm chín viên đá ngôi sao cấp bảy, ánh sáng chói mứt. Dây nỏ từ từ kéo căng, hai bên tay nỏ tráng kiện từ từ cong lại, phát ra âm thanh khiến da dầu tê dại, mũi tên nỏ thô hơn cánh tay lấp loáng hàn quang khiến người ta sợ hãi.
Sập!
Tiếng dây nỏ trầm trầm vang lên, ba luồng sáng to kinh người bắn nhanh về phía tấm khiên đang xoay tròn của Đoan Mộc!
Đoan Mộc nghe tiếng cũng biết lợi hại, thân thể lao nhanh sang bên theo bản năng.
Hai mũi tên lướt sát qua thân thể hắn, khí lưu mang theo cũng khiến hắn tê dại, một mũi tên nỏ còn lại bắn trúng đại thuẫn trong tay hắn.
Ầm!
Đại thuẫn sáng lên ánh sáng chói mắt, ầm ầm nứt vỡ thành vài chục khối, bay toán loạn.
Đoan Mộc kêu rên một tiếng, hổ khẩu đầm đìa máu me, lực trùng kích cực lớn khiến hắn bay chếch ra ngoài.
Nỏ cứ điểm.
Căn cứ này lại có thứ đáng sợ như nỏ cứ điểm!
Khả năng cân bằng xuất sắc của hắn bộc lộ, dưới tình huống chân lực hỗn loạn vẫn duy trì thân thể ổn định, như ocn chim lớn bay lượn trên không trung.
Ầm ầm!
Động tĩnh dưới mặt đất khiến Đoan Mộc giật mình, hắn vội vàng cúi đầu nhìn lại.
Toàn thân hắn lập tức cứng đờ.
Một miếng sàn bốc lên, chín đồng nhân xuất hiện.
Rầm rập!
Sàn nhà xoay chuyển liên tục như gợn sóng, 108 đồng nhân tạo thành hình vuông chỉnh tề, đồng loạt hành lễ với hắn.
Hắn dám khẳng định đây chắc chắn không phải ảo giác, đám đồng nhân này đang ngẩng đầu theo dõi hắn.
Đoan Mộc da đầu tệ dại.
Đùng đùng đùng!
Hắn hoàn toàn không cách nào mô ta khung cảnh 108 đồng nhân đồng loạt lao về phía mình.
Cho dù bình tĩnh như hắn lúc này da đầu cũng như muốn nổ!
Trên tay hắn nhiều thêm một thanh kiếm, kiếm xuất như gió, ánh kiếm sắc bén chẳng chút tổn sức chặt đồng nhân đầu tiên ra làm hai, thế nhưng hắn chẳng chút vui mừng, một côn đồng bên trái mang theo tiếng gió kinh người đập tới, bên phải một thương một đao một kiếm.
Mũi kiếm của hắn điểm nhẹ lên côn đồng, thân kiếm uốn lượn rồi chớp mắt banh thẳng, hắn dùng sức mạnh này gia tốc, lao vào trong ba đồng nhân bên phải. Ánh kiếm lập lòe, các khớp nối của ba đồng nhân đều bị thương nặng.
Thế nhưng sức mạnh từ cây côn đồng vẫn khiến khí huyết Đoan Mộc sôi trào, song lúc này hắn không thể điều tức.
Hắn biết lúc này không thể do dự, cố đề chân lực, kiếm quang trong tay bùng lên.
Kiếm ngâm vang như rồng, một luông kiếm quang chói mắt xoay quanh như rồng, đột nhiên lao lên.
Kiếm pháp vô song, Thiên Long Ngâm!
Ánh kiếm sắc bén kinh người, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hai mươi đồng nhân bên cnahj hắn cùng bị xé nát.
Hơi thở của Đoan Mộc cũng nặng nề hẳn, sát chiêu kiếm pháp này nếu dùng lúc bình thường đương nhiên không vấn đề, thế nhưng giờ hắn đang bị đả kích liên tục, khí tức nhịp điệu hỗn loạn, cố xuất chiêu càng khiến kinh mạch trong cơ thể hao tổn.
“Lợi hại!”
Sylar than thở không thôi, sau đó vỗ tay cái bốp.
“Tới đây nào, để chúng ta nói cho hắn, có một loại biển...”
Nàng mỉm cười mê người, đôi môi gợi cảm khẽ thốt lên bốn chữ.
“Gọi là biển đồng nhân.”
Đùng đùng đùng!
Sàn nhà xung quanh Đoan Mộc từng khối xoay chuyển, như gợn sóng khuếch tán ra bốn phía.
Chớp mắt sau, Đoan Mộc bị đồng nhân chi chít vây quanh, cô lập bất lực.