Chiến Thần Bất Bại

Chương 437: Chương 437




Long Trúc da trắng, hai mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch, mài tóc dài xõa vai, dẫu là nam tử nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ. Vì điểm này hắn lọt mắt xanh rất nhiều nữ tử.

Họ Long là họ chủ yếu ở chòm Thiên Long, cao tầng chòm Thiên Long hầu như bảy phần mười mang họ Long. Long Trúc xuất thân cao quý, tổ phụ của hắn là một trong hai thánh giả của chòm Thiên Long. Thế nhưng từ nhỏ hắn đã không mấy hứng thú với việc tu luyện, ngược lại mê luyến khói hoa, cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng.

Vốn dĩ lúc đó nhiều người thở dài, con cháu thánh giả sao lại sa đọa như vậy, thật không thuốc nào cứu nổi.

Cha hắn không có cách nào đành hạ quyết tâm đưa hắn vào binh đoàn, muốn hắn chịu mài giũa vài năm. Không ngờ mấy năm sau hắn trở về nhà lại như đổi thành một người khác, khí độ phi phàm. Phụ thân hắn sau khi kinh hỉ bắt đầu ầm thầm hoạt động muốn đẩy hắn lên một chức vị quan trọng.

Mà đúng lúc này nguyên binh đoàn trưởng binh đoàn Hám SƠn thân mắc bệnh lạ, không thể không chọn lựa đoàn trưởng mới. Long Trúc đánh bại vài nhân tuyển, nhảy lên thành thống lĩnh binh đoàn mạnh nhất chòm Thiên Long.

Long Trúc ăn nói xuất chúng, tình nghĩa thạo đời, rất đượng Thiên Long Vương yêu mến, mà tính cách phong lưu hào sảng của hắn càng khiến giới cao tầng tán dương.

Thủ đoạn của Long Trúc cực kỳ lợi hại, ráta nhanh chóng tổ chức binh đoàn Hám Sơn kiên số như sắt đá.

Hắn chăm chú nhìn vào xa xăm, tâm tư phấn chấn. Dẫu sao hắn vẫn còn trẻ tuổi, tư lịch nông cạn, chỉ huy binh đoàn mạnh nhất chòm Thiên Long tới giờ tranh đấu không ngừng. Hắn rất cần một trận thắng để ngồi vững vị trí của mình.

Biến cố của chòm Đại Hùng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ chòm Thiên Long đối diện với biến cố đó đều mịt mờ khó xử. Nếu bàn về sức chiến đấu, trong Cực Địa Ngũ Vực chòm Đại Hùng mạnh nhất. Nếu xét thực lực tổng hợp, chòm Tiên Vương và chòm Tiên Hậu xác nhập thành Tiên Vũ xứng danh đệ nhất. Còn chòm Tiểu Hùng và chòm Thiên Long còn kém một quãng dài.

Ngay khi trên dưới chòm Thiên Long còn đang mờ mịt luống cuống, Long Trúc lại nhận được một tin chấn động, Yến Vĩnh Liệt đã chết, Đồ Thanh bị vây…

Long Trúc lập tức ý thức được đây là một cơ hội tuyệt hảo.

Tinh nhuệ chòm Đại Hùng đã dốc hết, giờ bản thổ trống rỗng, nếu có thể nhân lúc vắng này tiến vào có khả năng tương đối lớn một lần bắt trọn chòm Đại Hùng. Cho dù không thể nuốt toàn bộ chòm Đại Hùng, chiếm cứ vài tinh cầu cũng là công lao lớn rồi.

Huống hồ mình còn minh hữu mạnh mẽ!

"Đám ruồi muỗi kia làm phiề Vương tiên sinh." Long Trúc khom người, mặt mỉm cười ra hiệu với người trung niên.

"Không thành vấn đề." Người trung niên đáp rất sảng khoái.

Vương tiên sinh thầm cười gằn, Long Trúc dã tâm bừng bừng, không cam lòng im lặng, nếu không vậy há thuyết phục được hắn? Hơn nữa Long Trúc vẻ ngoài nhìn như tùy ý thật ra trong lòng tính toán kỹ lưỡng, người như vậy nếu không để hắn thấy thực lực phe mình, sao có thể chịu phục?

Nếu thu phục được người này sẽ giúp ích rất lớn cho chủ thượng. Long Trúc tuổi trẻ đã trên ngôi cao, tiền đồ tương lai không thể ước lượng được. Tiếp tục phát triển không chắc không thể thành Thiên Long Vương.

Vương tiên sinh hạ lệnh với vài võ giả bên cạnh: "Đi đi, thanh lý những kẻ cản trở kia đi."

"Rõ!" Vài võ giả nhận lệnh, nhanh chóng nhảy xuống.

Vài hộ vệ bên cạnh Long Trúc lộ vẻ khinh thường, thực lực khinh công của những võ giả vừa nhảy xuống nhìn đã biết không ra sao. Bọn họ thật sự không hiểu vì sao đại nhân lại để ý tới đám người này.

Vương tiên sinh thần sắc bình tĩnh, hắn đã quen với vẻ mặt như vậy.

Hắn rất mong chờ một lúc nữa thôi, vẻ mặt đám người này sẽ ra sao.

Thu Chi Quân bẩm báo: "Binh đoàn Hám Sơn đã tiến vào chòm Đại Hùng, chẳng mấy chốc họ sẽ chạm trán với Đường Thiên."

"Đáng tiếc không thể tận mắt chứng kiến trận chiến này, thật khiến người ta tiếc nuối." Tư Mã Tiếu vẻ mặt tiếc nuối, nhón tay lại lướt nhanh qua món điểm tâm, các món ăn bay như mưa vào trong miệng hắn.

"Vương Dạ đánh giá về Long Trúc là lòng dạ thâm sâu, giỏi tính toán, dã tâm rất lớn." Thu Chi Quân liếc mắt nhìn Tư Mã Tiếu: "Người như vậy cho dù quy thuận sợ rằng cũng là hai mặt."

Tư Mã Tiếu xì một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng hắn trung thành tuyệt đối? Dã tâm của hắn càng lớn càng tốt, dã tâm lớn mới dám hành động to. Có năng lực, dã tâm lại lớn, vậy không thể tốt hơn. Ta có thể nâng đỡ hắn lên làm Thiên Long Vương, còn khống chế? Ta căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện khống chế Cực Địa Ngũ Vực. Nơi nghèo nàn rách nát đó bảo đi ta cũng lười."

"Nói như vậy, mục tiêu của ngươi chỉ có thể là Đường Thiên!" Thu Chi Quân hơi ngạc nhiên: "Nói lại ta cũng vẫn thấy lạ. Đường Thiên cùng chúng ta căn bản không có bất cứ xung đột gì, nước giếng không phạm nước sông, ta không hiểu vì sao ngươi vẫn chú ý tới bọn họ, thậm chí kiêng kỵ bọn họ."

Tư Mã Tiếu ngưng lại, đặt miếng đồ ăn đã tới miệng xuống đĩa, sắc mặt nghiêm túc nói: "Vì ta rất coi trọng bọn họ."

"Rất coi trọng?" Thu Chi Quân ngạc nhiên: "Chòm Sài Lang chẳng qua chỉ là chòm sao sa sút thấp kém gần nhất trong Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, cho dù chòm Tiên Nữ cũng chỉ là chòm sao Bắc Thiên. Ngần ấy thế lực nhỏ, ta thật sự không thấy nổi Đường Thiên có chỗ nào khiến ngươi kiêng kỵ và coi trọng như vậy."

Tư Mã Tiếu nhíu mày, một lúc sau lại nói: "Thật ra ta cũng không hiểu vì sao thế nhưng mỗi lần ta thấy Đường Thiên hoặc nghe tin về Đường Thiên là lại cảm thấy người này sau sẽ tạo thành uy hiếp với ta."

Câu nói này khiến Thu Chi Quân càng thêm ngạc nhiên: "Thực lực Đường Thiên không tồi, tiềm lực lại lớn, là một võ giả xuất sắc, điểm này ta cũng thừa nhận. Thế nhưng ngươi lại coi hắn như đối thủ của mình, ta thật không thể hiểu nổi."

Thu Chi Quân nói tiếp: "Với tính cách của ngươi, nếu đã coi hắn là đối thủ vậy ngươi chắc chắn sẽ ẩn giấu mai phục. Ta hiểu rồi, Long Trúc chính là kẻ địch ngươi chuẩn bị cho Đường Thiên phải không?"

"Quả nhiên không hổ là sư huỵnh!" Tư Mã Tiếu nở nụ cười vô tà như ánh mặt trời: "Nếu ta cảm giác có uy hiếp, ta chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào điểm uy hiếp này. Nguy hiểm phải bóp nát trừ trong trứng nước mới là ổn thỏa nhất. Nếu hắn chết đi, mọi việc đều yên ổn."

"Nếu hắn thắng thì sao?" Thu Chi Quân đột nhiên nói.

"Vậy hắn sẽ thành mục tiêu tấn công." Tư Mã Tiếu như không việc gì nhặt một miếng bánh đưa lên miệng: "Long Trúc chiếm chòm Đại Hùng, hắn có thể bảo vệ nổi không đều rất khó nói. Mà nếu Đường Thiên chiếm lĩnh chòm Đại Hùng, vậy xung quanh sẽ có biết bao người đỏ mắt? Một miếng thịt lớn như vậy có ai không muốn xẻo một đao?"

"Thủ đoạn của ngươi thật quá âm trầm." Thu Chi Quân nhíu mày.

Tư Mã Tiếu cười hì hì nói: "Sai rồi, ta không phải âm trầm mà là không chừa thủ đoạn nào. Chỉ cần thắng lợi, cần quang minh chính đại ta sẽ quang minh chính đại. Hơn nữa ta cảm thấy rất hứng thú với hồn tướng trên tay Đường Thiên, nếu chúng ta có thể làm ra hồn tướng lợi hại hơn, vậy thật quá tốt."

"Hội trưởng lão thường lệ trong liên minh ngươi tính tham gia không?" Thu Chi Quân hỏi.

"Đi làm gì?" Tư Mã Tiếu coi thường nói: "Hai lão già bảo thủ, nói toàn thứ rỗng tuếch, phí cả thời gian. Ai, bọn họ quá già rồi, già đến mức không theo kịp thời đại này rồi. Người già thì không sao, nhưng người đã già rồi còn cố chấp thì thật quá ngu ngốc. Lại nói, ta không thích người không có lòng tiến thủ."

Thu Chi Quân nghe vận mệnh của hai vị trưởng lão, đột nhiên hỏi: "Mười hai ghế, ngươi đã chiếm được chín ghế ủng hộ, ta thật hiếu kỳ vì sao ngươi không cướp vị trí minh chủ?"

Tư Mã Tiếu ra sức nhét thức ăn vào miệng, không buồn ngẩng đầu lên đáp: "Vậy có gì tốt? Một con rối mà thôi, ta không muốn. Cái ghế gia chủ Tư Mã gia đó ta không thèm, để chi thứ nhất đi mà làm. Như giờ chẳng tốt sao, muốn làm gì thì làm đó. Không ai dám phản đối ta lại có người làm bia đỡ đạn giúp, chuyện tốt như vậy biết đi đâu tìm?"

Thu Chi Quân đột nhiên nói: "Ngươi cảm thấy Long Trúc và Đường Thiên ai sẽ thắng?"

"Không biết." Tư Mã Tiếu lắc đầu: "Có điều Vương Dạ mang đi rất nhiều hồn tướng đỉnh cấp, ta rất hiếu kỳ về biểu hiện những hồn tướng này."

Thu Chi Quân có vẻ nghi ngờ: "Chẳng phải kỹ thuật vẫn chưa thuần thục à?"

"Chính vì chưa thuần thục nên mới cần thực chiến kiểm nghiệm một chút." Ttm ngừng lại, hơi bất mãn đáp: "Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian. Khó khăn lắm mới phát hiện một loại chiến pháp độc đáo, cuối cùng cả ngày so đấu tâm kế, phí hết cả thời giờ. Nếu từ trước đó chúng ta đem tinh lực đặt lên việc nghiên cứu hồn tướng cao cấp lợi hại hơn, vậy đã mạnh hơn giờ không biết bao nhiêu lần!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.