Chiến Thần Bất Bại

Chương 436: Chương 436: Địch từ Thiên Long




"Đám người này thật khó chơi." Đường Thiên chép chép miệng, mặt hơi đổi sắc: "Biết rõ sẽ chết còn cố gắng như vậy, đúng là lợi hại."

Hai người khác cũng lộ vẻ mệt mỏi nhưng không hẹn mà cùng gật đầu.

Ven đường bọn họ bị đánh chặn vô số lần, đám võ giả thực lực thấp kém kia đánh về phía bọn họ như thủy triều, hoàn toàn không để ý tới sinh tử. Ba người không ngừng xung phong mới miễn cưỡng tới được vương cung.

Nhìn cột sáng phóng thẳng lên trời từ vương cung Đại Hùng, gương mặt ba người cùng lộ vẻ kính trọng.

"Thật đúng là anh hùng khiến người ta tôn kính." Hạc chăm chú nhìn cột sáng, miệng lẩm bẩm: "vì chòm sao của mình, vì tương lai mà thiêu đốt bản thân tới lụi tàn, còn chúng ta lại phải tới phá hoại ngăn chặn hắn, thật khiến lòng người ngổn ngang."

Lăng Húc lắc đầu, trầm giọng nói: "Hắn vì chòm Đại Hùng mà liều mình bỏ qua hết thảy, là anh hùng chân hính. Thân là kẻ thù của hắn, chúng ta chỉ có toàn lực ứng phó, liều mình đối kháng mới xứng với trận thắng này! Anh hùng như vậy chết trong chiến đấu, có tiếc nuối nhưng không hối hận!"

Ba người vẻ mặt trang trọng, đây là kính ý với Yến Vĩnh Liệt.

"Ta tới." Đường Thiên trầm giọng nói, trong cơ thể gã tinh lực chòm Đại Hùng nồng đậm nhất, chòm Đại Hùng cũng thân cận với gã nhất, trong ba người chỉ có gã mới có thể làm gián đoạn chòm Đại Hùng thiêu đốt.

Đường Thiên xòe bàn tay ra, áp lên cột sáng, gã cảm giác như chạm vào cột lửa, cảm giác nóng bỏng khiến gã muốn lui lại theo bản năng. Thê snhưng gã vẫn cố nhịn lại, không chỉ vậy còn cố gắng đẩy bàn tay vào trong cột sáng.

Tinh lực trong cơ thể gã đột nhiên khấy động.

Gã như đưa thân vào một biển lửa, cảm giác cực kỳ quen thuộc, gã nnhư thấy sâu trong vương cung, trong biển lửa đó là võ hồn đang không ngừng thiêu đốt.

Võ hồn tỏa ra chiến ý kinh người, chiến ý mãnh liệt này thậm chí khiến ngọn lửa xung quanh nó cũng phải vặn vẹo.

"Ngươi thua rồi!" Đường Thiên nói với võ hồn trong ngọn lửa: "Ý chí chiến đấu của ngươi khiến ta bái phục, nhưng tất cả đều kết thúc rồi! Máu không nên chảy vì những tranh đấu vô nghĩa, chòm Đại Hùng không nên bị hủy diệt như vậy."

Bóng người vặn vẹo giữa ngọn lửa kia đột nhiên ổn định lại, thế nhưng chiến ý càng thêm điên cuồng lại ầm ầm bủa ra.

"Ta không biết nên nói sao cho ngươi ngừng thiêu đốt. Nếu ngươi không buông tha, ta sẽ đâu với ngươi." Đường Thiên gằn từng chữ một: "Ta sẽ không để chòm Đại Hùng bị hủy diệt. Đám người Binh sẽ làm xuất sắc hơn ngươi, tuy có thể chòm Đại Hùng đó sẽ không còn là chòm Đại Hùng mà ngươi bảo vệ nữa."

Tinh lực trong cơ thể Đường Thiên ầm ầm xoay tròn.

Tinh lực mày vàng nồng đậm dâng trào, hóa thành một vòng xoáy vàng óng, điên cuồng hấp thu sylar xung quanh.

Dòng lũ nóng rực điên cuồng chảy vào cơ thể Đường Thiên.

Thân thể Đường Thiên chấn động, y phục gã hóa thành tro bụi, cột sáng hơi ngừng lại.

Đường Thiên ngưng thần tĩnh khí, những tinh lực thiêu đốt này như con dã thú mất đi khống chế, suy nghĩ của Đường Thiên rất đơn giản, hút những tinh lực này vào cơ thể, dùng tinh lực bản thân mình thuần phục đồng hóa nó. Thánh Bảo chòm Đại Hùng không trên tay gã Điểm duy nhất đáng mừng là trong cơ thể gã chưa đựng gần một phần ba tinh lực chòm Đại Hùng.

Thế nhưng.. Đau thật đấy…

Vừa rồi gã chỉ cảm thấy như đưa thần vào một biển lửa, thế nhưng giờ gã lại thấy thân thể mình chính là một lò lửa hừng hực. Mà gã còn phải cố nhắm mắt, cố đồng hóa những tinh lực đang thiêu đốt này.

Lăng Húc và HẠc trấn thủ xung quanh, hai người đề phòng có kẻ tấn công Đường Thiên lúc này.

Đường Thiên bị tinh lực mãnh liệt như lửa bao phủ, chìm vào cột sáng chiếu rọi tới trời, run rẩy kịch liệt như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

"Hắn đúng là quái thai." Lăng Húc cũng không nhịn được nói: "Chống đỡ đến thế rồi còn không nổ!"

"Ừ, lai lịch Đường thần kinh thật không đơn giản." Hạc gật đầu: "Ta thật không nghĩ ra nổi loại huyết mạch nào có thể chứa đựng được một phần ba tinh lực chòm Đại Hùng. Chỉ tiếc là mẫu thân Đường thần kinh tạ thế sớm, nếu không đã không phiền phức như vậy."

Hạc nói tới đây trong lòng không khỏi dâng lên chút xúc cảm. Hắn nghĩ tới chính mình, cha mất sớm khiến hắn đau buồn rất lâu, tuổi thơ của hắn bao phủ trong bóng ma cô tịch sâu sắc.

Hơn nữa, còn mẹ…

HẠc không thể tưởng tượng được cuộc sống của Đường Thiên ra sao sau khi mẹ gã mất.

Hạc nhẹ giọng: "Hắn có thể đi tới nước này thật không dễ dàng."

Lăng Húc bĩu môi, nhếch miệng cười phản đối: "Không thì thế nào? Khóc trời khóc đất? Ngày ngày sướt mướt? Các ngươi ít nhất còn có cha mẹ, ta ngay cha mẹ là ai cũng không biết, có điều ta cũng không muốn biết."

Hạc ngơ ngác.

Ánh mắt Lăng Húc nhìn về xa xăm, gương mặt kiệt ngạo bình tĩnh không chút lay động: "Khi sư phụ mất, ta mười một tuổi. Lúc đó ta cũng cảm thấy khó lòng vượt qua, sau đó chuyển thành tuyệt vọng và chán nản. Ta muốn báo thù cho sư phụ rồi lại biết mình không làm được. Thiên phú ta bình thường, điều kiện thân thể lại rất gay go, không thể khiến sư phụ thỏa mãn, nhưng kẻ thù của ta lại là thiên tài mà sư phụ khen không dứt miệng. Trong lòng ngươi tràn ngập cừu hận thế nhưng ngươi lại tự biết ngươi có tu luyện một trăm năm cũng không phải đối thủ của kẻ thù. Thậm chí ngươi còn biết sư phụ ngươi cũng không muốn ngươi đi báo thù, vì sư phụ biết ngươi không phải đối thủ của hắn. Sư phụ không muốn ngươi chết uổng. Cảm giác tuyệt vọng đó còn đáng sợ hơn cả đau thương."

"Ta tự nói với mình, ta phải rời khỏi nơi này, rời khỏi đó rồi ta sẽ không khổ sở như vậy nữa. Vì thế ta đi, nhưng vẫn mờ mịt, không biết đi đâu, chỉ có tiến tới mà thôi. Đi tới đi tới, ta cũng không nhớ nổi bao lâu nữa, không biết mình đi tới chỗ nào. Đói bụng thì giết thẻ hồn tướng ăn, khát thì tìm nước uống, giết không biết bao nhiêu giặc cướp, khi đại trưởng lão của Cố gia gặp ta, còn tưởng ta là người rừng."

"Biết xác chết di động không? Đó là ta lúc đó." Lăng Húc nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Thật ra đại trưởng lão đối xử với ta rất không tệ, ta muốn cái gì cũng cho ta cái đấy. Nếu không gặp phải Đường thần kinh, nếu không phải chuyện Cố Tuyết kia quá chướng mắt, ta vẫn là xác chết di động."

Hạc ngơ ngác nhìn Lăng Húc.

"Có điều ngươi nói không sai, Đường thần kinh đúng là rất lợi hại. Nếu không phải hắn ta cũng không nhanh chóng hiểu ra như vậy." Lăng Húc không kiềm được xiết chặt nắm đấm: "Ha ha, cuối cùng ta cũng hiểu! Tất cả tuyệt vọng không phải vận mệnh sắp xếp mà là do cái gọi là lý trí nói với ngươi! Ngươi tự nói với mình, thiên phú của ngươi chỉ bình thường vĩnh viễn không đuổi kình người khác, ngươi tự nói với mình ngươi bi thảm tới mức đáng thương. Ha ha, vậy ngươi tự đi chết đi, tự mai táng đi! Ta sẽ không!"

"Trong lòng ta tràn ngập cừu hận, ta muốn báo thù! Cho dù ta ngu như heo ta chỉ bò được, ta cũng phải bò tới trước mặt tên tội nhân kia! Nếu ta nhất định phải chết ta cũng muốn chết trên mũi thương kẻ tội nhân đó! Cho dù thế nào cũng tuyệt đối không được phép chôn vùi chính bản thân mình!"

Hạc bị gương mặt dữ tợn của Lăng Húc làm cho kinh ngạc.

Lăng Húc lại khôi phục vẻ tĩnh lặng, quay sang mỉm cười tự giễu: "Đây chắc gọi là dũng cảm. Là thứ đầu tiên ta học được từ gã thiếu niên thần kinh này, trước đây đúng là sống không bằng chó lợn."

Sắc mặt Hạc chấn động, mọt lúc lâu vẫn không nói gì.

Lăng Húc nhíu mày, sắc mặt tùy tiện: "Ha ha? Có thấy lợi hại không? Tâm linh được tẩy lễ đúng không?"

Hạc muốn nói lại thôi.

Lăng Húc không nhịn được nói: "Có gì thì nói thẳng, cứ lề mề thế không thấy phiền à?"

"Vậy… ta nói nhé?" Hạc sắc mặt thăm dò.

"Nói!"

"Cái này… tuyệt vọng như vậy… Tiểu Húc Húc, thiên phú của ngươi rốt cuộc kém tới mức nào?" Hạc sắc mặt đồng tình.

Vẻ tùy ý trên mặt Lăng Húc cứng lại, hắn đờ mặt ra quay sang, Hạc liếc thấy trên trán Lăng Húc nổi gân xanh, vội vàng nhắc nhở: "Này này này, là ngươi bảo ta nói…"

"Khốn kiếp! Ngươi chết chắc rồi." Lăng Húc nổi giận lôi đình.

Đột nhiên hai người cùng ngưng bặt.

"Muốn thừa nước đục thả câu? Động thủ trên đầu Thái Tuế, không biết sống chết." Lăng Húc nhíu mày cười khẩy.

"Tới xem nào." Hạc đề nghị.

Hai người triển khai thân pháp, nhảy lên đỉnh vương cung chòm Đại Hùng, tìm tới một nơi cao nhất nhìn về xa xa.

Đường chân trời xa xôi, một nhánh đội ngũ uốn lượn tiến tới, cho dù cách rất xa cũng cảm nhận được tiếng động ầm ầm.

"Trận chiến thật lớn!" Lăng Húc đầy trào phúng, đằng đằng sát khí.

"Thú vị." Hạc mỉm cười nhã nhặn.

Đội ngũ xa xa là một nhánh binh đoàn do Hám Sơn Tích tạo thành. Hám Sơn Tích là tinh hồn thú độc hữu của chòm Thiên Long, nó là một loại bò sát hành thổ hy hữu, hình thể khổng lồ, cao hơn hai trượng, thân dài hơn bảy trượng, như một ngọn núi nhỏ biết đi. Hình thể Hám Sơn Tích cực lớn, thể hình khổng lồ nhưng lại không hề cồng kềnh, ôn thuận nghe lời, thế nhưng lúc chiến đấu lại cực kỳ hung hãn. Trên trán nó có một cái sừng ngắn và thô, Hám Sơn Tích cấp cao có thể dễ dàng va gãy một quả núi.

Binh đoàn Hám Sơn của chòm Thiên Long cũng được đặt tên vì vậy.

Con Hám Sơn Tích đi đầu hình thể to lớn hơn những con khác, trên lưng mang hẳn một đình các, đình phủ rèm che, bên trong mơ hồ vang lên tiếng sáo trúc.

Lăng Húc xuyên qua lớp rèm thấy cột sáng chọc thẳng chân trời từ vươngc ung Đại Hùng, không khỏi than thở: "Yến Vĩnh Liệt một đời hào cường, không ngờ lại rơi vào kết cục này, chòm Đại Hùng suy sụp tới mức sắp bại vong, thật khiến lòng người cảm khái."

Long Trúc bước chân trần trên mặt đất, y phục hoa lệ hé một nửa, mái tóc đen phủ xuống, mỹ nữ ôn nhu bên cạnh.

"Đúng vậy. Hưng cũng họ Yến, vong cũng họ Yến." Trước mặt hắn, một người đàn ông trung niên thổn thức không thôi: "Thiên hạ nào có vương triều bất bại, mạnh như vương triều Thiên Hạt rồi cũng hóa thành tro bụi. Chòm Đại Hùng này thật đáng tiếc."

Long Trúc nâng chén rượu, uống một hơi cạn sạch, giọng nói mang chút men say: "Yến Vĩnh Liệt là anh hùng, có điều ta thấy đáng tiếc nhất là không thể giao thủ cùng Đồ Thanh. Binh đoàn Bạo Hùng được gọi là binh đoàn mạnh nhất Cực Địa, không thể tự lĩnh giáo quả là nối tiếc cả đời."

"Bắt chòm Đại Hùng, còn rồng ngươi lo gì không đối thủ? Đại long đồ hùng, đây sẽ là một truyền thuyết!" Người trung niên vỗ tay cười lớn.

"Ha ha ha ha." Long Trúc cười lớn: "Nói đúng, nói đúng lắm, ta tự phạt một chén!"

Hắn bưng ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch cười nói: "Sau trận chiến lần này chúng ta lại uống thỏa sức. Dọn tiệc!"

"Được!" Người đàn ông trung niên cũng đứng dậy.

Lúc này gió thổi rèm che, cột sáng xa xa bỗng rung chuyển kịch liệt, sắc mặt Long Trúc đột nhiên âm trầm, hắn mỉm cười.

"Không ngờ có kẻ nhanh chân tới trước, thú vị, thú vị!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.