Chiến Thần Bất Bại

Chương 435: Chương 435: Thắng lợi




Đường Thiên nhảy lên nhanh như chớp giật, lại như đã sớm đoán được Thiệu Đức sẽ chạy trốn.

Gã xuất hiện sau lưng Thiệu Đức nhu quỷ mị, Thiệu Đức nghe động phía sau, lập tức biến sắc, đao trong tay hóa thành vô số ánh bạc, ánh bạc lại hóa thành một cánh chim màu bạc.

Ầm!

Cánh chim bể tan, ánh bạc bay đầy trời, nắm đấm Đường Thiên không chút hoa mỹ bắn trúng thân thể Thiệu Đức.

Thân thể Thiệu Đức đang lao tới cứng đờ, gương mặt hắn cứng lại.

Ầm ầm ầm!

Công kích dày đặc như cuồng phong vũ bão trút lên người hắn, hắn như một đống cát hình người, chỉ một giây ngắn ngủi đã trúng liền ba trăm đòn nghiêm trọng. Công kích cơ bản của Đường Thiên đầy sức mạnh nhưng sát thương không so nổi với sát chiêu của Lăng Húc và Hạc. Cứng rắn chịu một chiêu cũng không phải vấn đề gì lớn với Thiệu Đức, chân lực trong cơ thể có thể ung dung hóa giải.

Nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi mà trúng liền ba trăm đòn, chân lực trong cơ thể Thiệu Đức nổ toán loạn. Kinh mạch hắn đứt đoạn thành từng tấc.

Đường Thiên oanh kích liền mười giây!

Khi gã chủ động nhảy trở lại khí tức Thiệu Đức đã đoạn tuyệt.

Đường Thiên lúc này mới rời khỏi trạng thái tập trung vừa rồi, gã nhìn Thiệu Đức lúc này đã không còn chút sinh cơ trước mặt, bỗng ngây ngẩn. Thánh giả, mình đã giết một thánh giả.

Gã không dám tin vào mắt mình, sự cường đại của thánh giả đã sớm khắc sâu trong đầu gã. Trong cảm nhận của gã, mỗi thánh giả đều là đại nhân vật bất phàm, đều là đối tượng mà mình phải nỗ lực đạt tới.

Nhưng một đại nhân vật như vậy hôm nay lại chết trên tay mình…

Cảm giác hư ảo sâu sắc khiến Đường Thiên hoài nghi mình liệu có nằm mơ. Thánh giả, thánh giả đó, lại bị võ kỹ cơ bản không chút tư cách của mình giết chết, nghĩ thế nào cũng thấy hoang đường.

Cùng ngây người kinh sợ còn có Lăng Húc và Hạc.

"Hắn… hắn giết chết Thiệu sư rồi?" Lăng Húc cảm giấc đầu lưỡi co thắt, có làm sao cũng không thuận nổi, ngơ ngác nhìn.

"Có thể là giả chết không?" Hạc cũng ngây ngốc, miệng lẩm bẩm.

Một lúc sau hai người mới khôi phục tinh thần, đưa mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh hãi trong mắt nhau.

"Là võ kỹ cơ bản, có điều quá nhanh, so với Thương Tiêm Hải của ngươi thì sao?" Hạc sắc mặt nghiêm nghị.

"Mạnh hơn nhiều." Lăng Húc cười khổ, miệng cay đắng, mặc dù đều là người mình thế nhưng để hắn thừa nhận không bằng người khác, hắn vẫn cảm thấy khổ sở, song vẫn thản nhiên nói: "Sức mạnh Thương Tiêm Hải của ta là phân tán, mỗi kích của hắn đều rất hoàn chỉnh. Khả năng khống chế võ kỹ cơ bản của hắn đã đạt tới mức khó lòng tin nổi."

"Hắn tu luyện võ kỹ cơ bản ròng rã năm năm trời." Hạc cũng bái phục: "Chỉ riêng điểm này đã không mấy người làm được rồi. Nội tình thân thể hắn vốn tốt, lại thêm huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang, được tinh lực rèn luyện, giờ thân thể hắn đã mạnh đến mức kinh khủng rồi. Loại đấu pháp vô lại này chỉ hắn mới làm được."

Đấu pháp vô lại… mô tả rất chính xác, thế nhưng…

"Rất mạnh!" Lăng Húc nhìn Đường Thiên vui mừng thu thập chiến lợi phẩm, trầm giọng nói: "Đây là võ đạo thuộc về hắn, chỉ có hắn mới có thể làm được."

"Đúng vậy." Hạc xúc động thở dài.

Người khác có lẽ chỉ nhìn thấy sự cường đại của huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang, nhìn thấy công lao của một phần ba tinh lực chòm Đại Hùng, nhưng ngoại trừ Đường Thiên, ai lại đi luyện võ kỹ cơ bản tới năm năm? Không có mức độ thành thạo đáng sợ đó sao có tốc độ kinh người đấy được? Ngoại trừ Đường Thiên, ai có thể trước sau không bị ngoại giới đánh động, kiên trì công kích ngốc nghếch như vậy?

Đây mới là võ đạo thuộc về Đường Thiên.

Giờ còn rất đơn sơ nhưng Đường Thiên đã tìm ra con đường cho hắn. Hai người bọn họ đều đỏ mắt ước ao nhưng không lấy làm gương. Võ đạo của mỗi người đều phải phù hợp tâm tính bản thân, Đường Thiên có thể làm ra việc ngốc nghếch đơn thuần như vậy nhưng hai người bọn họ không làm được. Bọn họ cần tìm được võ đạo hợp với chính bọn họ.

Đường Thiên rút lấy một phần ba tinh lực chòm Đại Hùng, hai người bọn họ cũng chẳng hề ước ao. Đây dẫu sao cũng là ngoại lực, trên con đường phong thánh ngoại lực chưa chắc đã là chuyện tốt. Võ giả mê muội vào ngoại lực không cách nào phong thánh.

Chỉ có tìm ra võ đạo bản thân mới có thể ngưng kết hồn vực cho mình, đây mới là điểm hai người đỏ mắt ao ước.

Bất tri bất giác, người này lại đi trước bọn họ.

"Đấu pháp của hắn vô lại như vậy không biết khi kết thành hồn vực sẽ vô lại tới mức nào?" Lăng Húc đột nhiên nói, trong giọng điệu toát lên vẻ đố kỵ nồng đậm.

Hạc cũng không hề che dấu sự ghen tị của mình: "Không chỉ vô lại, còn cực kỳ ngốc nghếch."

Hai người khoanh chân ngồi xuống, bọn họ bị thương không nhẹ, cũng may thương thế không quá nghiêm trọng, nếu không khôi phục cũng không dễ dàng như vậy.

Khi Hạc mở mắt ra hầu như không tin nổi vào mắt mình, Đường Thiên đang đọc sách!

Thế giới này sao lại…

Đường Thiên vừa đọc vừa ngáp: "Quyển sách này với ta vô ích, cho ngươi."

Một cánh tay nhanh như chớp giật lấy, là Lăng Húc.

Hạc càng cảm thấy quỷ dị, Đường Thiên không thích đọc sách nhưng tốt xấu gì cũng miễn cưỡng đọc một chút. Lăng Húc tính khí nóng nảy, đọc sách lại chẳng khác nào dây dẫn lửa, có thể trực tiếp khiến hắn bùng nổ. Cuốn sách duy nhất hắn thấy Lăng Húc đọc là quyển sách cũ mà sư phụ hắn lưu lại, thế nhưng gã này lần nào đọc cũng vừa ngáp vừa đọc, mắt ẫng nước, như sắp ngất đến nơi, nhiều làn Hạc thấy Lăng Húc cầm ngược cả sách.

Kẻ như vậy lại chịu đọc sách, Thật khiến Hạc có cảm giác quái dị.

Không ngờ Lăng Húc đọc liền vài tiếng không bỏ. Hắn xem xong tiện tay quăng sang cho Hạc rồi chạy sang một bên ngồi suy nghĩ.

Sách gì mà khiến hai tên trước giờ chẳng bao giờ chạm nổi vào sách vở ngồi đọc đàng hoàng như vậy?

Hạc nghi ngờ nhận lấy quyển sách, đọc lướt qua vài tờ lập tức bị thu hút. Quyển sách này, không, nói đúng hơn là một bản ghi chép, nó ghi chép những tâm đắc tu luyện ngày thường của Thiệu Đức.

Tuy Thiệu Đức bị Đường Thiên ngơ ngơ ngác ngác giết chết, thế nhưng người ta vẫn còn nguyên cảnh giới tại đó, không phải ba thằng nhóc bọn họ so sánh nổi. Cho dù Thiệu Đức tu luyện là đao pháp nhưng vẫn có dẫn dắt rất nhiều cho Hạc.

So đọc sách, Lăng Húc và Đường Thiên cộng lại nhân lên một trăm cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Hạc. Tin tức ẩn trong những hàng chữ không ngừng được Hạc sắp xếp đúc kết ra.

Bất kể loại võ kỹ nào, cuối cùng vẫn là nhân loại khai thác tiềm năng của mình, đến cuối cùng ắt phải do mình tự hoàn thiện, tự khai quật. Những ghi chép này có thể thấy được Thiệu Đức làm sao từng bước trở thành thánh giả.

Bản ghi chép này giúp ích rất nhiều cho Hạc và Lăng Húc, hai người mới lĩnh ngộ đôi chút về hồn vực, tiếp theo ra sao căn bản không có manh mối, có bản ghi chép này hai người thu được gợi ý rất lớn.

Đường Thiên lại thu dọn chiến lợi phẩm.

Thiệu Đức tính tình đạm bạc, trên người không có nhiều đồ, thế nhưng dẫu sao hắn cũng là thánh giả, những thứ lọt mắt hắn đều không phải vật phàm.

Một thanh đao cong, như làn nước trong suốt chậm rãi chảy xuôi. Thanh đao này hẳn là vũ khí của Thiệu Đức, không phải bí bảo, không biết do ai chế tạo ra. Thanh đao cực kỳ mềm mại, đặc biệt là dẻo dai kinh người, Đường Thiên thử nhiều lần, bất kể dùng sức thế nào cũng không thể bẻ gãy nó. Đường Thiên không dùng đao, thanh đao này hắn định đưa cho Sylar, thứ kim loại kỳ quái như vậy, nếu tìm ra phương pháp phối chế, Sylar chắc chắn sẽ chế ra một số vật dụng mới.

Một thứ khác lại là một hạt châu màu xám.

Hạt châu này không khác gì một viên đá bình thường, không có điểm nào đặc biệt, thế nhưng Đường Thiên ra sức nắm, nó vẫn y nguyên. Đường Thiên lại thử truyền tinh lực vào, vẫn không chút phản ứng. Gã thử dùng lửa đốt, dùng nước đổ, thậm chí nhỏ máu vào, nghịch cả nửa ngày, hạt châu vẫn không chút phản ứng, Đường Thiên đành thôi, cất đi.

Tuy gã không hiểu hạt châu này rốt cuộc có lợi ích gì, thế nhưng những điểm đặc biệt kia đã bộc lộ sự bất phàm của nó. Huống hồ đâu phải thứ gì cũng có tư cách trở thành đồ đạc của thánh giả.

Khiến Đường Thiên buồn bực nhất là trên người gã này thậm chí không có một tấm thẻ tiền!

Tốt xấu gì cũng là thánh giả, đại nhân vật lợi hại là vậy sao trên người không có cả một tấm thẻ tiền, ra ngoài làm sao chào hỏi người khác?

Đường Thiên làm sao biết Thiệu Đức vẫn quy ẩn trong núi, vốn chẳng dùng tới thẻ tiền, tên người làm sao có tiền cho được? Đường Thiên không cam lòng đành chuyển sang thu dọn mảnh vỡ của thanh đao bạc.

Tốt xấu gì cũng là thánh đao, đem bán sắt vụn cũng được cái giá không tệ chứ.

Đường Thiên không cam lòng vơi thu hoạch bèo bọt đó, lén nói thầm trong lòng.

Thật ra nếu không phải Thiệu Đức hóa đao thành cánh mà tiếp tục chạy trốn, với thực lực của Đường Thiên muốn đánh nát một thánh đao chỉ là mơ hão.

Thu thập xong, Đường Thiên chưa hết thòm thèm, không cam lòng càn quét tiếp một lượt, thấy không có thu hoạch gì nữa mới thôi, nơi này đã sạch bóng như được quét dọn cẩn thận.

Ánh mắt Đường Thiên chuyển sang cột sáng xa xa.

Tinh lực trong cơ thể gã là của chòm Đại Hùng, lực cảm ứng hơn xa người khác. Gã có thể cảm nhận được ý chí quyết tâm bất khuất kiên quyết của Yến Vĩnh Liệt trong cột sáng đó.

Đáng tiếc, Yến Vĩnh Liệt đã chết, giờ đang thiêu đốt chỉ là võ hồn của hắn.

Đối thủ như vậy khiến Đường Thiên nổi lòng tôn kính nhưng không nghĩa là Đường Thiên sẽ chủ động từ bỏ. Nếu đã là đối thủ vậy phải toàn lực ứng phó mới là tôn trọng đối thủ.

Hạc và Lăng Húc đã khôi phục như lúc ban đầu, ba người một lần nữa khởi hành.

"Đường thần kinh, ngươi định đặt tên cho võ đạo của ngươi là gì?" Hạc hỏi.

"Còn phải đặt tên à?" Đường Thiên không hiểu hỏi lại.

"Võ đạo lợi hại đều có tên gọi." Hạc tiếp tục dụ dỗ.

"Ai da, vậy ta cũng phải đặt một cái tên thật phong cách mới được." Đường Thiên hai mắt bừng sáng.

Lăng Húc đột nhiên phun ra môt câu: "Ngốc nghếch vô lại lưu."

"Ngốc nghếch à, quả thực không sai." Đường Thiên gật gù liên tục.

Lăng Húc không ngờ Đường Thiên lại gật đầu, sửng sốt một lúc rồi lắc đầu nói: "Xong rồi, ngươi ngu tới mức không thuốc nào cứu được…"

"Cần thông minh để làm gì?" Đường Thiên bỗng mỉm cười đắc ý: "Chỉ có ngu ngốc mới có thể làm anh hùng, vậy cứ gọi là ngu ngốc anh hùng lưu đi…"

"Bỏ đi, chúng ta đi mau lên." Hạc tuyệt vọng từ bỏ đề nghị của mình.

Ánh mắt ba người nhìn cột sáng xa xa.

Lăng Húc sắc mặt phức tạp, lẩm bẩm: "Đó mới là anh hùng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.