Chiến Thần Bất Bại

Chương 434: Chương 434: Võ đạo của Đường Thiên.




Khi đao thứ hai bị đỡ, trong lòng Thiệu Đức càng nóng như lửa đốt, giờ hắn dám khẳng định trăm phần trăm trên tay Lăng Húc có truyền thừa chòm sao Bạch Dương, được gọi là thương pháp mạnh nhất Thiên Lộ, Bạch Dương Tinh Thần Thương!

Thương pháp với thực lực không phải cấp thánh mà có thể khiến thánh giả kiêng kỵ, ngoại trừ những truyền thừa đỉnh cao như Mười Hai Cung Hoàng Đạo, võ hội Quang Minh và Hắc Hồn, những nơi khác tuyệt đối không thể làm được.

Hai lần xuất kích toàn lực, hắn tiêu hao cũng không nhỏ. Chiến đấu cùng Đường Thiên tiêu hao cũng đã rất lớn rồi nhưng tốc độ khôi phục của thánh giả vượt xa các võ giả cấp dưới.

Thiệu Đức nhẩm tính trong lòng, một hai… đại khái chỉ cần thêm vài đao nữa hai người này chắc chắn tan vỡ. Về phần Đường Thiên theo hắn nhất định không thể tiệp tục nổi nên mới mượn cớ vụng về thế để ngưng chiến.

Thiệu Đức thầm thư giãn, một võ giả không tới cấp thánh áp chế một thánh giả, như vậy chắc chắn hắn phải bất kể hao tổn, dốc hết sức lực. Đường Thiên nhất định đang kiệt sức.

Hắn căn bản không tính Đường Thiên vào trong, lúc này tuy chân lực hắn tiêu hao rất lớn thế nhưng ít nhất cũng xuất được năm đao nữa.

Với tình trạng của Lăng Húc và Hạc, tiếp tục chống cự được hai đao là đi. Thực tế chiến đấu kéo dài tới giờ đã khiến hắn cực kỳ bất ngờ rồi.

Thiệu Đức lại giơ thân đao lên, hắn hít sâu một hơi, gương mặt đằng đằng sát khí, tốc chiến tốc thắng thôi!

Đột nhiên một âm thanh vang lên: "Này, đổi người!"

Sát khí trên mặt Thiệu Đức cứng lại, sắc mặt hắn cũng đờ ra.

Đổi… đổi người…

Rầm, một bóng dáng quen thuộc lao chéo tới trước mặt hắn.

Đường Thiên nhìn Thiệu Đức, xoa tay, ánh mắt bừng lên chiến ý, kêu to oa oa: "Lão già, ngươi chết chắc rồi! Vừa rồi ta đã nghĩ ra cách đánh bại ngươi, hôm nay ngươi đã định trước sẽ thua dưới tay thiếu niên như thần rồi!"

Thiệu Đức bỗng có cảm giác không biết nên nói gì cho phải. Ừm, sai rồi, đối mặt với thằng nhóc này hình như mình vẫn chẳng biết nên nói gì cho phải.

Đánh bại ta?

Thiệu Đức không biết nên khóc hay nên cười, ngươi ngồi một lúc là nghĩ ra cách đánh bại thánh giả, vậy thánh giả trong thiên hạ này chắc đã chết sạch ráo rồi! Thế nhưng hắn lười tranh chấp với tên ngốc này, đi cãi nhau với hạng ngu ngốc này thật mất mặt.

Dẫu sao cũng chỉ một đao mà thôi.

Đột nhiên một bóng người lóe lên, hắn giật mình, nhanh quá!

Đường Thiên kéo theo một chuỗi tàn ảnh như cơn gió lao tới trước mặt Thiệu Đức. Gã không chút nghĩ ngợi, quyền cước đồng thời sử dụng, công kích về phía Thiệu Đức.

Thiệu Đức giật mình, có điều hắn sớm đã chuẩn bị, đao trong tay lập tức chém xuống.

Đao mang xanh bạc chém thẳng về phía Đường Thiên.

Đường Thiên cúi đầu, không buồn nhìn, gã dốc hết lực lượng toàn thân, điên cuồng công kích. Hắn như tu luyện một mình, dùng toàn lực thi triển võ kỹ cơ bản.

Gã hoàn toàn không để ý tới Thiệu Đức.

Thế giới này biến hóa quá phức tạp, ta xem không hiểu, thế giới này biến hóa nhiều lắm ta nhìn không thấu. Thế giới này quá hỗn loạn, ta hiểu không rõ. Thế nhưng không liên quan, ta có thể vùi đầu vào con đường của mình, ta có thể vung nắm đấm của mình, ta có thể thi triển võ kỹ của mình, bất kể thế giới này ra sao.

Võ đạo của ta là chiến đấu với bản thân mình, không để ý tới người khác đánh mình.

Đây là cách rất ngu ngốc, nhưng đây là võ đạo của thiếu niên như thần.

Đường Thiên như không nhìn thấy luồng đao mang bất thường kia, võ kỹ cơ bản của gã xuất ra với tần suất kinh người, công kích như gió.

Ngay khi nắm tay tiếp xúc thân hình Đường Thiên nhoáng lên, lực lượng kinh khủng từ đao mang truyền lại. Đường Thiên vẫn như không hề hay biết, theo lực lượng đao mang đẩy lui lại phía sau, đôi tay hắn biến hóa với tốc độ kinh người, quyền lập tức hóa chưởng, chỉ, đạn, nghiêng người tấn tới, đá chéo...

Các loại võ kỹ cơ bản dùng tần suất kinh người đánh lên đao mang xanh bạc như mưa rơi.

Trong đầu Đường Thiên chỉ có một suy nghĩ, làm sao để nhanh hơn!

Trước đây ý định dung nhập võ kỹ cấp cao vào võ kỹ cơ bản của Đường Thiên chỉ là đại khái, gã cũng không suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc nên dung nhập như thế nào, thế nhưng đến lúc này gã đã nghĩ thông con đường phải đi. Một khi nghĩ kỹ, Đường Thiên không hề dao động, tất cả chú ý của gã đều đặt trên điểm này.

Có mục tiểu õ ràng, trực giác chiến đấu nhạy cảm kinh người của Đường Thiên lập tức phô bày. Những võ kỹ cấp cao quen thuộc lướt qua trong lòng gã như nước chảy. Võ kỹ cơ bản của Đường Thiên nhanh chóng biến đổi.

Công kích của gã càng lúc càng nhanh, nhanh tới mức mắt thường khó lòng nắm bắt, dưới công kích cuồng bạo đó, ánh đao mang xanh bạc run rẩy kịch liệt.

Một giây hơn hai trăm đòn công kích cơ bản đánh lên ánh đao này.

Keng, ánh đao hoàn toàn nát bấy.

---------------------

Khác với vừa rồi đối mặt với Lăng Húc và Hạc, ần này thân hình Thiệu Đức lay động. Công kích của Đường Thiên như mưa rền gió dữ đánh lên đao mang, Thiệu Đức cũng bị liên lụy, lực lượng này tuy không mạnh mẽ như sương bạc của Lăng Húc và nhát đâm của Hạc, thế nhưng số lượng của chúng thật quá nhiều, tần suất công kích quá kinh khủng khiến trước ngực Thiệu Đức trầm muộn khó chịu.

Ngay khi đao mang nát bấy, thân hình Đường Thiên lung lay, như mãnh hổ nhào về phía Thiệu Đức.

Thiệu Đức chợt nhớ tới thế xung phong vừa rồi của Lăng Húc, Lăng Húc xung phong mang theo khí thế thảm khốc và tùy tiện chưa từng có, khiến hắn cực kỳ ấn tượng. Xét trên điểm này, Đường Thiên còn kém xa.

Thế nhưng gương mặt Đường Thiên chẳng hề nghiến răng nghiến lợi, không chút phẫn nộ, chẳng chút sát ý, chỉ có tập trung. Như một người thành thật đang chăm chú chấp nhất làm một chuyện mà thôi.

Nhưng không biết vì sao vẻ chăm chú chấp nhất của Đường Thiên lại khiến Thiệu Đức lạnh cả người.

Thân hình hắn lui nhanh về phía sau, cố gắng kéo khoảng cách với Đường Thiên.

Đường Thiên chân dùng khinh công cơ bản, thế nhưng tần suất nhanh tới mức người ta nghẹn họng. Hai bóng người bắt đầu truy đuổi, khiến Thiệu Đức lạnh cả sống lưng là tốc độ của Đường Thiên đang không ngừng gia tăng, khoảng cách hai bên nhanh chóng rút ngắn.

Tên này rốt cuộc là hạng quái thai gì!

Trong lòng Thiệu Đức bối rối hiếm thấy, mắt thấy Đường Thiên sắp áp sát, đao trong tay hắn rung rung, lại một đao chém tới. Khoảng cách hai bên rất gần, Đường Thiên lại đang lao tới, rất khó né tránh. Thiệu Đức đã sớm chuẩn bị sẵn, chỉ cần gã né tránh chiêu sau của hắn sẽ nối tiếp đánh tới.

Nhưng khiến Đường Thiên ngàn vạn lần bất ngờ là Đường Thiên giữa không trung căn bản không né tránh.

Gã coi như không nhìn thấy, phóng thẳng tới ánh đao, ngay khi tiếp xúc lại đột nhiên bùng phát, võ kỹ cơ bản như mưa rền gió cuốn đánh về phía ánh đao.

Đường Thiên biết muốn đánh tan ánh đao này mình phải ra tay nhanh hơn vừa rồi!

Gã xuất thủ còn nhanh hơn vừa rồi, thế nhưng tần suất này rõ ràng con chưa đủ, phải nhanh hơn! Gã căn bản không có thời gian suy nghĩ chuyện khác, trong mắt gã chỉ có ánh đao kia.

Thời gian như hóa thành chậm lại.

Mỗi chiêu mỗi thức mình đáng ra đều trở nên cực kỳ rõ ràng, gã có thể thấy rõ mỗi chi tiết trong đó, mỗi biến hóa trong đó. Những võ kỹ cấp cao này, Hỏa Liêm Quỷ Trảo, Thiên Sách Phá Ma Thủ…

Nhiều chỗ trước còn lơ mơ không rõ giờ đã thông suốt, chiêu thức của Đường Thiên vô thức biến hóa, những biến hóa này rất nhỏ nhưng lại khiến tốc độ hắn mau thêm. Đầu sói trên chỗ xương cụt của Đường Thiên chợt sáng lên yếu ớt. Huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang cải tạo thân thể đường thiên kinh người, thân thể gã trở nên linh hoạt dị thường. Các khớp trên người đều trở nên rất linh hoạt, dưới tần suất tấn công kinh khủng đó động tác gã vẫn không thay đổi.

Nắm đấm của gã, bàn tay, khuỷu tay chân, chỉ chớp mắt thôi tất cả không ngừng đánh lên ánh đao như nhát búa của thợ rèn không ngừng rơi lên miếng sắt thiêu đỏ.

Đường Thiên có thể thấy rõ ánh đao rung chuyển kịch liệt.

Tỏng một giây ngắn ngủi, Đường Thiên xuất ra liền ba trăm đòn tấn công, hơn nữa ba trăm đòn này phân bố chằng chịt trên đao mang. Hơn ba trăm đòn tấn công, mỗi điểm lực lượng tốc độ đều nằm trong khống chế của gã. Trong lòng gã cực kỳ mừng rỡ, giờ mình lại cường đại hơn lúc trước nhiều rồi.

Keng!

Đao mang nổ tung, hóa thành một loạt mảnh vỡ.

Đường Thiên không chút chần chờ, trực tiếp lao qua đống mảnh vỡ đó đánh thẳng về phía Thiệu Đức.

Thiệu Đức ngàn vạn lần không ngờ Đường Thiên có thể lưu loát đánh tan ánh đao đó, sắc mặt lập tức đại biến. Điều khiến hắn thật sự khiếp sợ là tốc độ tiến bộ của Đường Thiên, chỉ trong thời gian ngắn tốc độ tấn công của Đường Thiên lại gia tăng.

Nếu không tận mắt chứng kiến, hắn tuyệt đối không tin.

Thật đáng sợ!

Thi triển võ kỹ cơ bản, tần suất mỗi giây ba trăm lần, điều này cần thân thể cường hãn cỡ nào, cần phản ứng nhanh tới mức nào?

Thiệu Đức bỗng nghĩ tới một vấn đề, lập tức biến sắc.

Bên ngoài vẫn lưu truyền quan hệ giữa Đường Thiên và võ hội Quang Minh, thế nhưng lúc này Thiệu Đức cảm giác rõ ràng là phét lác. Trên người Đường Thiên chẳng chút phong cách chiến đấu của võ hội Quang Minh, ngược lại cực giống Hắc Hồn.

Thân thể Đường Thiên chắc chắn đã được huyết mạch cấp cao cải tạo, nếu không không cách nào thừa nhận tần suất công kích dữ dội đó. Một giây ba trăm đòn công kích cơ bản với một giây xuất thương ba trăm lần tuyệt đối khác nhau. Ví dụ như Thương Tiêm Hải của Lăng Húc, thật ra là đặc điểm của chiêu thức, chỉ có thể tính là một chiêu vì chân lực Lăng Húc chỉ vận hành có một lần.

Mà ba trăm đòn công kích cơ bản của Đường Thiên nghĩa là chân lực cần vận hành ba trăm lần, không có huyết mạch xuất sắc cải tạo cơ thể căn bản không gánh nổi.

Mà huyết mạch cấp bậc cao như vậy vốn không mua được trên thị trường.

Ngay lúc Thiệu Đức phân tâm, Đường Thiên đã lao tới trước mặt hắn.

Thiệu Đức giật mình, nhảy phốc lên xoay người bỏ chạy. Chân lực trong cơ thể hắn hiện giờ chỉ có thể để hắn xuất hai đao toàn lực, trạng thái hiện giờ của Đường Thiên, hai đao tuyệt đối không thể khiến gã thương tổn.

Lúc này rút lui, đợi chân lực khôi phục toàn bộ rồi phản kích, chắc chắn sẽ thắng.

Trong mắt Thiệu Đức, Đường Thiên chẳng qua chỉ chiếm lợi do chiến thuật đặc thù, thế nhưng trên thế giới này không có chiến thuật tất thắng, chiến thuật nào cũng có phương pháp phá giải.

Chỉ cần chân lực mình khôi phục, giết ngược trở lại, ba thằng nhóc này đều chạy không thoát.

Thiệu Đức bỏ trốn cực kỳ đột nhiên, Lăng Húc và Hạc hoàn toàn không ngờ, lập tức há hốc mồm, thánh giả cũng bỏ trốn?

Nhưng lực chú ý của Đường Thiên vẫn đặt trên người Thiệu Đức, căn bản không thả lỏng, ngay khi Thiệu Đức xoay người, ánh mắt gã lập tức co rụt như châm.

Cơ hội!

Không chút nghĩ ngợi, gã như con báo săn đột nhiên lao thẳng ra ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.