Chiến Thần Bất Bại

Chương 433: Chương 433: Đáp án rất lợi hại




Keng!

Một âm thanh lanh lảnh vang lên, ánh đao nhiễm phải sương bạc như một tấm pha lê màu xanh ầm ầm bể nát.

Thân hình Hạc run lên, như trượt trên mặt băng, phút chốc đã lướt xa bảy tám trượng.

Chặn được rồi!

Khóe miệng Hạc rỉ máu, con ngươi bình tĩnh của hắn lấp hoáng ánh sáng kích động. Một đòn toàn lực của cường giả cấp thánh lại bị hắn và Lăng Húc liên thủ đón đỡ! Những bóng lưng từng xa xôi không thể chạm tới giờ đã ngay trước mặt, ngay trong tầm tay.

Cám ơn ngươi, Hạc Kiếm!

Hạc nắm chặt Hạc Kiếm tỏng tay, cảm thụ chiên ý nóng bỏng truyền tới từ Hạc Kiếm. Cách đó không xa, Lăng Húc vừa bay ra ngoài lại bò dậy vươn mình ngồi lên Hỏa Liệt Điểu.

"Không sao chứ?" Hạc nhìn Thiệu Đức, không quay đầu lại hỏi.

"Không chết được!" Lăng Húc chẳng buồn để ý phun một ngụm máu rau, lại nhìn chằm chằm Thiệu Đức, sắc mặt chợt kiệt ngạo hung hăng: "Cấp thánh đúng là mạnh hơn tưởng tượng của ta!"

Bàn tay be bét máu thịt nắm vững thương bạc, thương bạc trơn bóng sáng loáng giờ phủ kín vết máu, vừa rồi thương bạc tuột tay bay ra đã mài lên tay hắn làm tóe máu.

Thiệu Đức không tin nổi nhìn kết quả trước mắt, một đao vừa rồi hắn không hề lưu lực, nhưng…

Chẳng lẽ trận chiến cùng Đường Thiên khiến mình hao tổn quá nhiều chân lực?

Thiệu Đức mặt không đổi sắc nhưng trong lòng còn xa mới trấn tĩnh như vẻ ngoài. Lớp sương bạc vừa rồi cơ hồ đông lại ánh đao của hắn, bằng không Hạc Kiếm làm sao phá được ánh đao của mình?

Sương bạc… Đột nhiên ba chữ hiện lên trong đầu hắn… Ngân Sương Kỵ!

Tuy hắn đã sớm biết thương pháp của Lăng Húc có liên quan tới Ngân Sương Kỵ nhưng khi làn sương bạc quỷ dị này xuất hiện hắn vẫn cực kỳ kinh hãi.

Thân là thánh giả hắn biết nhiều hơn võ giả bình thường, huống hồ tinh thần Ngân Sương Kỵ mới tiêu tan có vài trăm năm.

Ngân Sương Kỵ đại biểu cho một trong Mười Hai Cung Hoàng Đạo, truyền thừa chính thống nhất chòm Bạch Dương!

Trong lòng Thiệu Đức bỗng nóng lên, hắn không ham muốn quyền thế nhưng lại cực kỳ cuồng nhiệt đối với võ kỹ. Hắn ẩn cư trong núi nhiều năm cũng là để võ đạo tiến thêm một bước.

Thế nhưng mấy năm gần đây cảnh giới của hắn vẫn trì trệ không tiến bộ.

Khi hắn ý thức được truyền thừa trên tay Lăng Húc có thể là thật, trái tim hắn không khỏi xao động. Truyền thừa Ngân Sương Kỵ bồi dưỡng được vô số thánh giả, truyền thừa cổ xưa như vậy dù xme một lần cũng thu được ích lợi vô cùng!

Ánh mắt Thiệu Đức nhìn chăm chăm vào Lăng Húc!

Lăng Húc nhận ra ánh mắt Thiệu Đức chuyển sang người mình, hắn vẫn không chút e dè, đặt trọng điểm tấn công lên người ta ư?

Tốt lắm!

Con mắt màu cam của Lăng Húc như rực cháy, Hỏa Liệt Điểu lập tức lao ra, kéo theo vệt lửa hừng hực. Bóng người áo bào trắng khom xuống, mái tóc dài màu bạc tung bay giữa không trung.

Như một cơn cuồng phong, bàn tay be bét máu thịt xiết chặt thân thương.

Thương bạc trong tay lại chỉ thẳng, không chút rung động.

Chuông Gió Sừng Cừu trên đầu thương leng keng trong gió, tiếng chuông vang xa.

Ánh sáng xanh bạc lại sáng lên, chém thẳng tới.

Lăng Húc bình tĩnh không hề e sợ, thân hình trên than chim uy nghiêm bất động, khuôn mặt hung ác trợn tròn mắt, khí thế quyết chí xông pha, làn tóc bạc như tùy ý bay lượn cùng hắn.

Tiếng chuông như gió, thương bạc như sao, thiếu niên như lửa.

Mũi thương đánh lên ánh đao, sương bạc bao phủ, Lăng Húc trán nổi gân xanh nắm chặt thương bạc, kìnhl ực mạnh mẽ khiến thân thể hắn lại bay thẳng ra ngoài.

Gió gào lên bên tai, Lăng Húc nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức lực nắm chặt thương bạc --- cho dù cấp thánh cũng tuyệt đối không thể để thương bạc của ta tuột tay lần nữa!

Máu tươi bắn tung.

Một bóng dáng màu đen linh động phiêu nhiên bay tới, một kiếm dâm ra!

Keng!

Ánh đao tan nát!

Hạc bay ngược ra ngoài, cổ họng ngòn ngọt, không khỏi phun một ngụm máu tươi, lồng ngực hắn lại đầy hào tình vạn trượng.

Ha ha, chúng ta lại chặn được rồi!"

Đường Thiên ngồi dưới dất, cực kỳ nhập thần, vẫn không chú ý tới tình hình xung quanh.

Mình lại có thể áp chế được một thánh giả, kết quả này hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của Đường Thiên. Võ kỹ cơ bản sao áp chế được một thánh giả?

THánh giả là võ giả mạnh mẽ nhất, bọn họ có chân lực mạnh mẽ, lý giải võ kỹ lại vượt xa bình thường, lại tự có hồn vực…

Bọn họ có quá nhiều điểm cường địa, thế nhưng nếu nói thánh giả mạnh nhất là gì, đó chính là hồn vực. Hồn vực đại biểu cho lý giải của thánh giả này với chiến đấu, lý giải đối với võ kỹ. Lý giải võ kỹ càng sâu sắc, hồn vực của thánh giả sẽ càng cường đại. Trong truyền thuyết những thánh giả đứng đầu, hồn vực của họ thậm chí có thể là một thế giới hoàn chỉnh.

Bọn họ tu luyện, nghiên cứu võ kỹ đều có thể trong thế giới do bọn họ điều khiển đó.

Cảnh giới hồn vực đại biểu cho cảnh giới của thánh giả. Với thánh giả đây là khác biệt của mạnh và yếu, thế nhưng với thánh giả và không phải thánh giả, đây là khác biẹt của có và không.

Tích lũy chân lực có giới hạn tối đa, rất nhiều võ giả chuẩn thánh, chân lực không kém cạnh thánh giả. Thế nhưng hai bên chiến đấu, bọn họ căn bản không phải đối thủ của thánh giả. Nguyên nhân rất đơn giản, cảnh giới cách biệt quá xa, điều này khiến cho bọn họ nằm trong thế hạ phong tuyệt đối.

Đến cấp thánh, chân lực mọi người không hơn kém nhau nhiều, so đấu sẽ là hồn vực mạnh hay yếu, hồn vực chính là thước đo cảnh giới.

Cảnh giới hồn vực mạnh, thiên địa đều theo ý ta. Câu nói này tuy nghe mo hồ, thế nhưng nói trắng ra lại rất đơn giản, chỉ là tích lũy ưu thế. Cùng một hoàn cảnh, thực lực tương đương, cảnh giới đề thăng nghĩa là hắn có thể phát hiện nhiều kẽ hở hơn, tìm được nhiều nhân tố có lợi cho mình hơn, những thứ nhỏ bé đó khiến hắn thu được ưu thế nhỏ bé, khi những ưu thế này không ngừng tích lũy, hắn có thể dễ dàng khống chế cục diện.

Võ giả cảnh giới cao cáo thể dễ dàng khống chế tiết tấu chiến đấu chính là vì lẽ này.

Trước đây Đường Thiên cũng cảm thấy thế, chiến đấu trong dĩ vãng cũng khiến gã tin đây là chân lực.

Nhưng trận chiến hôm nay lại khiến gã đột nhiên ý thức được chân lý này dường như không chính xác. Tinh lực trong cơ thể gã rất mạnh, chân lực của Thiệu Đức cũng không yếu, mình chỉ hơi chiếm thượng phong nhưng ưu thế không nổi bật. Thế nhưng ở những phương diện khác mình trong thế hạ phong tuyệt đối.

Theo lẽ thường, mình nên nằm trong thế hạ phong mới đúng.

Trước đó Đường Thiên cũng nghĩ vậy, gã vốn chỉ định dốc sức cho thoải mái một phen. Khó khăn lắm mới túm được một thánh giả, lần sau muốn gặp không biết phải đến lúc nào. Đương nhiên gã cũng tò mò, thánh giả cường đại ra sao?

Nhưng khi hai bên giao thủ, Đường Thiên lại đột nhiên phát hiện mình áp chế được Thiệu Đức.

Sau những vui mừng phấn khởi điên cuồng ban đầu, Đường Thiên bỗng nghĩ tới một vấn đề cực kỳ quan trọng - sao mình áp chế được thánh giả?

Tuy Đường Thiên hiểu áp chế như vậy chắc chắn không lâu, thế nhưng điều này vẫn cổ vũ gã.

Mà khi gã nghĩ tới vấn đề này lại lập tức bị thu hút, chìm vào trong đó, vì gã cảm thấy đáp án của vấn đề này chắc chắn rất lợi hại!

Không lợi hại mà áp chế được thánh giả à!

Lúc áp chế đó rốt cuộc là do thứ gì gây nên?

Gã mơ hồ có chút ý kiến nhưng vẫn không rõ ràng, gã sợ một lúc sau những linh cảm này đều biến mất nên vội vàng kêu dừng, ngồi xuống tập trung suy nghĩ. Con đường gã đang đi trước nay chưa ai từng đi, tất cả đều phải dựa vào gã tự tìm tòi, nếu có thể nghĩ rõ chuyện này, võ kỹ của gã sẽ tăng lên như diều gặp gió.

Đường Thiên suy nghĩ cẩn thận lại quá trình chiến đấu vừa rồi, gã biết còn lâu mình mới thông minh như Hạc, mình hay dùng cách ngốc nghếch, nghĩ kxy từng chi tiết nhỏ.

Mình chỉ liều mạng tấn công một mạch, không sia, đúng là một mạch, căn bản không để ý Thiệu Đức dùng chiêu thức gì…

Đúng là đấu pháp vô lại…

A, sao Thiệu Đức không phản kích? Hắn lúc đó đang làm gì? Sao lại không phản kích? Ừm, hắn chặn đòn tấn công của mình, ặc, chặn xong sao không phản kích? Ặc, là vì mình xuất quyền,sau đó hắn lại chặn nắm đấm của mình, chặn xong thì sao? Vẫn không phản kích, vì sao, vì nắm đấm của mình lại đến...

Ồ, hóa ra là vậy…

Đường Thiên đột nhiên hiểu ra, Thiệu Đức không phản kích là vì hắn căn bản không có thời gian phản kích.

Đường Thiên như tìm ra được điểm then chốt. Không có thời gian phản kích là vì mình xuất chiêu cực nhanh, nhanh tới mức Thiệu Đức căn bản không có thời gian phản ứng.

Đúng vậy, mình có thể áp chế thiệu đức là bởi mình xuất chiêu nhanh chóng!

Mình có nhiều kẽ hở, thế nhưng bất cứ kẽ hở nào đều cần thời gian để vận dụng. Thiệu Đức không có thời gian cũng sẽ không cách nào phản kích. Muốn để hắn không có thời gian vậy phải xuất chiêu thật nhanh, nhanh tới mức chèn ép cả thời gian suy nghĩ của đối thủ.

Đúng là vậy!

Đường Thiên cực kỳ hưng phấn, vấn đề cao thâm vậy mình cũng nghĩ thông được, thật quá lợi hại!

Hóa ra mình xuất chiêu nhanh như vậy…

Đường Thiên cực kỳ đắc ý, áp chế cấp thánh, lợi hại cỡ nào chứ. Ồ, sao mình lại nhanh thế? À, là vì mình dùng võ kỹ cơ bản, hèn gì hèn gì. Võ kỹ cơ bản là thứ hắn quen thuộc nhất nên mới nhanh đến như vậy, nếu đổi lại bất cứ võ kỹ nào khác đều tuyệt đối không có hiệu quả như vậy.

Đường Thiên kích động hẳn lên, đến tận lúc này gã mới yên lòng, con đường mình mò mẫm ra cực kỳ lợi hại. Con đường này không hề sai lầm.

Sau khi hưng phấn, trong đầu gã lại nổi lên một suy nghĩ lớn mật.

Nếu có thể duy trì tốc độ đó chẳng phải có thể luôn áp chế Thiệu Đức? Không, nếu mình nhanh hơn, nhanh tới mức Thiệu Đức muốn chống đỡ cũng khó khăn, vậy chẳng phải càng thêm lợi hại?

Suy nghĩ này khiến Đường Thiên kích động hẳn lên.

Đánh bại thánh giả, thành tích vĩ đại cỡ nào.

Hắn rốt cuộc nghĩ thông con đường của mình, mình có thể dung nhập những kỹ cảo của võ kỹ cao cấp vào võ kỹ cơ bản, khiến cho võ kỹ cơ bản của mình càng nhanh chóng hơn!

Đúng vậy!

Nếu không thông minh như những người khác, không nhận ra những kẽ hở, vậy cứ toàn tâm toàn ý tấn công người khác, không cần để ý người khác tấn công lại.

Phải ra tay càng nhanh càng tốt!

Nghi hoặc trong đầu gã dần thông suốt, tinh lực trong cơ thể khuấy động, gã lập tức đứng thẳng dậy, hận không thể ngửa mặt lên trời hét lớn.

Đột nhiên một tiếng vang dữu đội quấy rầy cảm giác hào hùng của Đường Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.