Thiệu Đức bị tiếng kêu dừng của Đường Thiên làm cho ngây ra.
"Không đánh nữa! Ta nghĩ tới một vấn đề, ta phải nghĩ thật kỹ. Ngươi tìm Tiểu Hạc Tử với Tiểu Húc Húc đánh một trận trước đã, chờ ta nghĩ rõ sẽ đánh tiếp với ngươi. Các ngươi ai giúp ta chống đỡ một hồi?" Đường Thiên kêu lên một tràng rồi trực tiếp đặt mông ngồi xuống, không buồn để ý tới Thiệu Đức nữa.
Thiệu Đức ngơ ngác nhìn Đường Thiên, đầu óc của hắn có phần không theo kịp.
Chờ đã, thằng nhóc này vừa mới nói gì…
Vài giây sau hắn mới phản ứng lại được, con mắt lập tức trợn tròn, không đánh? Mẹ nó chứ, đang tử chiến cơ mà? Ta đang sắp phản kích cơ mà? Ta ta ta… lại bị lờ đi… rốt cuộc ai mới là cấp thánh?
Thiệu Đức cảm giác tức muốn nổ phổi, từ nhỏ đến lớn hắn chiến đấu nhiều không đếm xuể, thế nhưng không trận chiến nào quá đáng hơn trận này, không trận chiến nào khiến hắn tức giận hơn trận này.
Tuyệt đối không.
Hai đồng bọn Lăng Húc và Hạc cũng bị câu kêu dừng của Đường Thiên làm cho choáng váng, thế nhưng hai người hiểu rất rõ Đường Thiên, ngẫm lại lại thấy những chuyện không tưởng này xảy ra trên người thiếu niên thần kinh lại thành rất có thể.
Hai người lập tức thoải mái.
Có điều…
Hạc méo mặt, nhỏ giọng nói: "Thế này không hay lắm, có vẻ thiếu tôn trọng người ta, người ta tốt xấu gì cũng là cấp thánh."
Lăng Húc cũng nhỏ giọng: "Thì sao chứ? Dẫu sao cũng đã, tiếp tục không tôn trọng đi."
Hạc gật đầu: "Đành vậy."
Lăng Húc: "Lên đi, thoải mái đã rồi tính. Đợi thiếu niên thần kinh tỉnh, sợ không tới tay ngươi với ta."
Tuy hai người nhỏ giọng nhưng thính lực Thiệu Đức cường địa cỡ nào, nghe tới một chữ không lọt. Sắc mặt hắn tái nhợt, phổi như muốn nổ, nắm tay bất giác xiết chặt.
Thoải mãi đã…
Hắn thầm quyết định, hôm nay nhất định phải giết sạch ba tên nhãi khốn kiếp này. Nhìn lại ba người, sát ý trong ngực hắn không nhịn được bốc lên. Ngay cả Hạc vốn hắn vẫn cho rằng lễ phép có hàm dưỡng lúc này cũng thấy chán ghét!
Hắn hít một hơi thật sâu, khôi phục tĩnh lặng, ánh mắt băng lãnh thấu xương.
Để ta dạy cho các ngươi cách tôn trọng một cấp thánh.
Một điểm sáng màu xanh lam mở rộng đưới chân Thiệu Đức, cùng lúc này xung quanh nhanh chóng tối lại. Chỉ trong chớp mắt, cảnh sắc xung quanh biến hóa long trời lở đất.
Điểm mạnh nhất của thánh giả chính là nắm giữ hồn vực của mình
"Hoan nghênh tới hồn vực của ta, Tĩnh Đao Hồ!"
Giọng nói của Thiệu Đức như làn gió nhẹ lướt qua tai hai người. Lăng Húc và Hạc lúc này mới ngơ ngác phát hiện bọn họ đang đứng trên một hồ nước màu xanh lam. Mặt hồ xanh lam óng ánh như bảo thạch, gió nhẹ lướt qua, hồ nổi gợn sóng. Trong hồ có thể thấy cá năm màu sung sướng bơi lội, ngay cả rong rêu dưới đáy hồ cũng thấy rõ được.
Hạc không chút biến sắc giơ năm ngón tay ra, gió lướt qua mang theo hơi lạnh ôn hòa.
Đây là hồn vực, là cội nguồn cho sự cường đại của cấp thánh. Mỗi thánh giả đều nắm giữ hồn vực độc nhất vô nhị.
Ánh mắt Hạc lấp loáng ánh sáng, rất nhiều chỗ không rõ ràng giờ đã khơi thông. Kiếm của hắn đảo qua phía trước, quét sạch sương mù đang quấy nhiễu. Mình bây giờ còn không cách nào kết thành hồn vực, thế nhưng hắn biết chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó hắn sẽ có hồn vực của bản thân mình.
Khóe miệng hắn mỉm cười, một nụ cười vui vẻ tận đáy lòng.
Ánh mắt Lăng Húc bừng sáng, hắn ngửi được hưng vị quen thuộc. Trước đó hắn vẫn chưa hiểu mùi vị trong thương pháp của mình là cái gì. Giờ rốt cuộc đã hiểu, đó là ý vị của hồn vực!
Trong lòng hắn cực kỳ vui sướng!
Chẳng khác nào đột nhiên phát hiện mục tiêu mà mình vẫn tha thiết theo đuổi đã không còn xa vời. Bất tri bất giác mình đã trưởng thành tới mức độ trước đây không dám tưởng tượng.
Thánh vực hoàn chỉnh sẽ ra sao? Thật khiến người ta mong chờ!
Đường Thiên ngơ ngác tại chỗ, không hề nhúc nhích, gương mặt gã thi thoảng lại hơi biến đổi, lúc nhíu mày lúc nhe răng, đủ các biểu hiện kỳ quái thi thoảng lại thay đổi.
Gã hoàn toàn không hay biết biến hóa của thế giới bên ngoài.
Nguyên lực màu xanh lam tĩnh lặng tới lạ kỳ, đó là gió trong không khí, mang theo một sức mạnh tĩnh lặng. Thiệu Đức lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt khôi phục đạm bạc.
"Thật không ngờ lần thứ hai ta mở hồn vực lại vì ba đứa nhóc các ngươi." Thiệu Đức vẻ mặt cảm khái: "Xem ra mấy năm nay ta chẳng mấy tiến bộ."
Thiệu Đức nói rất hững hờ, không nghe ra vui buồn, cứ như kể một câu chuyện không hề liên quan tới mình.
"Đao của ta được ôn dưỡng trong Tĩnh Đao Hồ mười năm, hôm nay lại thấy ánh mặt trời. Mong rằng các ngươi không để ta thất vọng."
Lăng Húc bất giác xiết chặt thương bạc trong tay, Thiệu Đức trước mặt không hề hùng hổ dọa người, nhẹ như mây gió, không chút khói lửa, thế nhưng khiến Lăng Húc bất giác càng thêm đề phòng.
KẺ trước mắt đã trở nên càng nguy hiểm.
Ánh mắt Hạc lấp lánh sắc lạ, hắn hiểu được nhiều hơn Lăng Húc, cũng thể ngộ được càng nhiều. Nếu nói trước đó Thiệu Đức tiên phong đạo cốt, khí chất đạm bạc, như vậy Thiệu Đức hiện giờ trên người đã không còn bao nhiêu khí chất "con người"
Giờ mới khiến mọi người cảm thấy nguy hiểm.
Dưới chân Thiệu Đức, trong hồ bỗng sáng lên ánh bạc, đó là một bầy cá bạc lấp lánh. Số lượng cá bạc đông đúc kinh người, chẳng khác nào một con quái vật màu bạc nhúc nhích trong làn nước.
Soạt soạt soạt soạt.
Chúng chậm rãi trồi lên mặt nước, ánh bạc sáng rực tới mức người ta khó lòng mở mắt.
Đùng đùng đùng!
Như một con mưa bạc xối xả, cá bạc dồn dập nhảy khỏi mặt nước, bay về phía Thiệu Đức. Mỗi con cá bạc bay lên khỏi mặt nước đều hóa thành một chiếc vảy bạc, vạn chiế vảy bạc hợp lại thành một.
Một thân đao màu bạc lơ lửng trước người Thiệu Đức.
Thân đao dài bảy thước, che ký lân phiến, độ cong khiến người ta sợ hãi, nhưng khiến người ta kinh ngạc nhất là nó không có chuôi đao. Đúng lúc này, Thiệu Đức đưa tay vẫy nhẹ, một cột nước màu xanh lam bay khỏi mặt hồ, rơi xuống cuối thân đao, ngưng tự thành chuôi.
Chuôi đao xanh lam như bảo thạch, ánh bạc hoa văn lân phiến lấp lánh dày đặc thân đao, tinh xảo không chút tỳ vết.
Một bàn tay thon dài nắm lấy chuôi đao xanh lam, thân đao hướng thẳng lên trên.
Trong phút chốc, lông tơ toàn thân Lăng Húc và Hạc dựng đứng.
Bước ngoặt sinh tử khiến Lăng Húc tỉnh táo lại, Hỏa Liệt Điểu dưới chân đột nhiên phát động, vẽ thành một luồng tàn ảnh. Lăng Húc trên lưng chim thôi động chân lực tới mức tận cùng, sự chú ý của hắn tập trung chưa từng có. Hỏa Liệt Điểu toàn lực lao đi, ngón tay và thân thương ma sát, thương bạc xoay tròn đâm tới.
Tất cả như trong lòng bàn tay hắn.
Thương bạc xoay tròn kinh người đâm ra, Lăng Húc cảm thấy cả thế giới như tĩnh lặng lại, sắc mặt bình thản không buồn không vui.
Hạc lần đầu tiên cảm nhận được tử vong rõ rệt như vậy, rõ ràng đối phương chỉ giương đao thế nhưng thế giới của hắn như đột nhiên mất đi tất cả ánh sáng, tâm tình cực đoan tiêu cực lan tràn trong lòng.
HẮn nhớ tới phụ thân mất sớm, nhớ tới mẫu thân đau buồn, nghĩ tới thời thơ ấu cô độc…
Bi thương, cô độc, thất bại, thất vọng, tất cả như thủy triều hầu như nhấn chìm hắn.
Đột nhiên hắn cảm thấy thời gian vừa qua tất cả những nỗ lực của mình đều chẳng đáng giá. A, nghĩ tới mình tự gánh vác tất cả những thứ này, nghĩ nguyện vọng của phụ thân mà mình chưa hoàn thành được, mình phải nói cho thế giới này, mình là con trai của cha chứ không phải cháu trai Thiên Hậu!
Như có một âm thanh không ngừng nói nơi đáy lòng hắn, nói hắn quên đi, nói rằng sau đao này tất cả thế giới của hắn sẽ kết thúc, nói với hắn, hắn có cố gắng cũng vô ích.
Gương mặt Hạc xám tro mịt mờ.
Đột hiên lòng bàn tay hắn nóng rực lên như cầm một bàn ủi nung đỏ.
Hạc theo bản năng cúi đầu nhìn, Hạc Kiêm trong tay rung động kịch liệt, một sức mạnh ôn hòa bình thản từ chuôi kiếm đi vào thân thể Hạc.
Một tiếng Hạc kêu trong trẻo vang vọng từ đáy lòng, kéo thẳng lên trời cao.
Thân hình Hạc chấn động, hắn ngơ ngác nhìn Hạc Kiếm trong tay, Hạc Kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt, thân kiếm run rẩy dữ đội, một luồng chiến ý kinh người lan từ thân kiếm lên.
Ánh mắt Hạc khôi phục thanh tỉnh.
Đúng vậy, ngươi vẫn đang sóng vai chiến đấu cùng ta.
Ngươi khao khát chiến đấu vậy sao?"
Ngươi cũng từng là Thánh Kiếm…
Hào quang của ngươi chắc chắn rất xán lạn!
Như cảm ứng được suy nghĩ của Hạc, Hạc Kiếm đột nhiên bừng sáng, tiếng kiếm ngâm vang thẳng lên không, cuồng phong gào thét, hồ nước phẳng lặng dậy sóng.
Thiệu Đức trong lòng kinh ngạc, hắn không ngờ hai người lại cùng lúc đột phá. Thế nhưng lúc này khí thế hắn đang ở đỉnh cao. Đừng nói hai tên nhóc vừa đột phá, cho dù các cấp thánh khác tới đây hắn cũng không sợ.
Trong hồn vực của hắn, người khác há có thể ngang ngược!
Ánh đao chém xuống!
Một ánh đao xanh bạc tương giao lặng lẽ đánh lên thương bạc của Lăng Húc.
Keng!
Tiếng va chạm này như trực tiếp vang lên từu đáy lòng Lăng Húc, sức mạnh kinh người truyền lại từ mũi thương. Hắn nắm chặt thân thương, thân thương và bàn tay hắn ma sát kịch liệt, da tróc thịt bong, máu me be bét, chân lực khủng bố đi vào kinh mạch hắn, Lăng Húc rên lên một tiếng nhưng vẫn nhếch môi.
Ta sao lại dễ dàng từ bỏ được? Cho dù ngươi có là Đao Thánh!
Hắn trợn tròn đôi mắt, quát lên như sấm, dốc nốt sức mạnh cuối cùng, bàn tay máu thịt be bét đột nhiên phát lực, thân thương rung rung!
Chuông Gió Sừng Cừu nhảy lên va phải ánh đao!
Ánh đao xanh bạc bị phủ một tầng sương lạnh, con ngươi Thiệu Đức đột nhiên trợn tròn, lớp sương lạnh này…
Sức mạnh khổng lồ khiến cả Lăng Húc và Hỏa Liệt Điểu văng ra ngoài.
Thiên Hạc Kiếm Cương hiện lên trong đầu, Hạc ánh mắt trầm tĩnh, cầm kiếm ngạo nghễ đứng thẳng, võ phục rộng rãi không gió mà bay, khí thế dâng cao đến cực đỉnh. Gió tụ tập bên cạnh hắn, như cặp cánh Hạc từ từ nhẹ nhàng nâng thân thể hắn lên.
Theo tiếng ong ong từ thân kiếm truyền lại, bước chấn Hạc lướt đi, đón lấy ánh đao hai màu xanh bạc đầy khí tức tử vong kia, một kiếm đâm tới.
Tiếng hạc kêu trong trẻo đột nhiên vang lên từ thân kiếm.
Như một con hạc đen linh hoạt ác liệt, nhanh như tia chớp giương mỏ mổ ra!