Chiến Thần Bất Bại

Chương 431: Chương 431: Không đầu không đuôi như cuồng phong vũ bão




Đường Thiên không cho Thiệu Đức thời gian suy nghĩ, tinh lực trong cơ thể khuấy động khiến toàn thân gã như có sức mạnh dùng mãi không hết, hầu như không hề nghĩ ngợi, hắn dùng luôn bản võ kỹ cơ bản chưa trọn vẹn không đầu không đuôi kia.

Võ kỹ cơ bản của Đường Thiên đã hoàn toàn thay đổi.

Trong đó có quá nhiều kỹ xảo cao cấp, hơn nữa gã mới chỉ tìm ra ngưỡng cửa, còn cách hoàn toàn dung hợp rất xa. Đường Thiên không hề sợ hãi vì Thiệu Đức là cấp thánh, ngược lại gã cực kỳ hưng phấn kích động.

Cấp thánh, tới mài giũa võ kỹ bản thân…

Cơ hội như vậy có nằm mơ cũng muốn có.

Vất vả lắm mới nắm bắt được cơ hội, lại bị Tiểu Húc Húc đoạt mất tiên cơ, Đường Thiên đã phải cố kiếm chế trái tim đang xao động lại.

Tiểu Hạc Tử cũng ra tay…

Phi phi, lại chậm nửa nhịp…

Vì thế khi thời cơ xuất hiện, Đường Thiên đã sớm không nhịn nổi lập tức lao tới như mãnh hổ, gào thét đánh thẳng về phía Thiệu Đức

Còn Thiệu Đức có tiếp được không? Gã chẳng hề suy nghĩ tới, cấp thánh mà không đỡ được chiêu thức của mình? Đùa gì thế? Đường Thiên tuy cực kỳ tự tin thế nhưng vẫn hiểu rất rõ bản thân giờ tuyệt đối không phải đối thủ của cấp thánh.

Thua?

Vậy mọi người cùng vây đánh là được.

Bất kể ra sao trước tiên cứ sảng khoái một hồi đã rồi nói.

Đường Thiên không chút áp lực thừa thế xông tới, thậm chí không buồn để ý tới Thiệu Đức xuất chiêu, dùng một mạch võ kỹ cơ bản mà mình vừa nghịch ra thời gian vừa rồi.

Lui, lui, tiếp tục lui!

Tới lúc Đường Thiên phản ứng lại, Thiệu Đức trước mặt gã đã lui vài bước.

Một luồng máu nóc xông thẳng lên đầu, Đường Thiên phấn khởi tới cực điểm!

Cấp thánh! Cấp thánh cũng bị mình ép lui lại vài bước…

Quang vinh! Phản công! Thiếu niên quả thật không thể mạnh hơn!

Đường Thiên như nhìn thấy bóng lưng vĩ đại của bản thân mình…

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta rung động rồi, con mắt Đường Thiên đỏ lên, máu nóng như sôi trào, cảm giác không khác gì hít thuốc lắc, phấn khởi cuồng nhiệt chưa từng thấy.

Gầm lên một tiếng, Đường Thiên như hổ như sói nhào về phía Thiệu Đức.

Thiệu Đức liên tục lui lại, võ kỹ cơ bản của Đường Thiên thật quá quái dị. Với nhãn lực của hắn có thể nhìn ra trong võ kỹ cơ bản đó ẩn chứa kỹ xảo cao cấp, thậm chí có thể suy đoán ra Đường Thiên đang thử nghiệm.

Trong lòng hắn cực kỳ quái dị, trên đời này lại có người đi thử nghiệm ngược với lẽ thường như vậy ư?

Càng khiến hắn quái dị là trước mặt thứ võ kỹ cơ bản quái lạ đó bản thân mình thậm chí liên tục lui lại phái sau. Tinh lực dâng trào trong cơ thể Đường Thiên tuyệt đối không đùa được, sóng năng lượng đáng sợ kia ngay hắn cũng phải kiêng kỵ.

Một phần ba tinh lực chòm Đại Hùng, cho dù Thiệu Đức cũng không muốn nhận một quyền đó.

Võ kỹ cơ bản của Đường Thiên khắp nơi đầy kẽ hở. Cho dù là võ kỹ vô song như Thiên Sách Phá Ma Thủ trước mặt Thiệu Đức đều có kẽ hở, đừng nói tới thứ do Đường Thiên tự mày mò ra, có thể nói là thủng lỗ chỗ, cực kỳ thê thảm.

Nhưng chính thứ võ kỹ cơ bản thủng trăm ngàn lỗ đó lại khiến cho một cấp thánh lui bước.

Nguyên nhân chỉ có một, tần suất công kích của Đường Thiên.

Thiệu Đức xuất thủ đã rất nhanh rồi, chưởng đao lúc hắn chém mũi thương của Lăng Húc là trong thời gian cực ngắn, liên tục dùng các góc độ khác nhau tước đần sức mạnh, có thể nói là hoàn mỹ.

Nhưng so với công kích của Đường Thiên vẫn chậm hơn một nhịp.

Chiêu thức của Đường Thiên khắp nơi là kẽ hở, Thiệu Đức có mười ngàn cách phá giải, vấn đề là Đường Thiên quá nhanh! Hoàn toàn không kịp suy nghĩ, hoàn toàn không kịp để ý tới đối phương ra chiêu.

Thiệu Đức suy nghĩ một hồi lâu, nghĩ ra một mô tả khá chính xác.

Quả thực là… như cuồng phong vũ bão, không đầu không đuôi!

Thiệu Đức dẫu sao cũng là cấp thánh, ánh mắt hắn lão lạt hơn xa võ giả bình thường. Muốn làm tới "như cuồng phong vũ bão không đầu không đuôi" tuyệt đối không phải không đầu óc là làm được, điểm mấu chốt nhất là Đường Thiên thành thạo võ kỹ cơ bản tới kinh người.

Một loại thành thạo hết sức đáng sợ!

Gã này… rốt cuộc tu luyện võ kỹ cơ bản bao nhiêu lần…

Thiệu Đức âm thầm khiếp sợ, hắn đã thấy qua các võ giả với các phong cách cường đại thế nhưng trước nay chưa từng thấy ai đem thừoi gian và tinh lực đặt lên võ kỹ cơ bản.

Rất nhanh chóng, Thiệu Đức cảm nhận được vài phần. Võ kỹ cơ bản thô thiển tới mức không tả nổi, với rất nhiều võ giả bình thường đương nhiên không có giá trị gì. Thế nhưng chiêu thức của nó đơn giản, xuất chiêu nhanh hơn những võ kỹ khác, huống chi lại là một kẻ thành thạo võ kỹ cơ bản tới mức đáng sợ như vậy, tốc độ của nó sẽ "nhanh" tới cực kỳ kinh khủng.

Về phần chiêu thức thô thiển, uy lực yếu ớt, với Đường Thiên lại chẳng phải vấn đề. Giờ trong cơ thể Đường Thiên lan truyền đầy tinh lực, chỉ một quyền bình thường uy lực cũng cực kỳ kinh người, huống chi thân thể gã mạnh mẽ tới mức Thiệu Đức cũng phải đố kỵ.

Tất cả các nhân tố hợp lại mới tạo thành một quái thai như vậy, tạo nên một cục diện kỳ dị như thế.

Mãi tới tận khi sợi tóc bị cắt đứt, Thiệu Đức mới ngạc nhiên phát hiện ra, trong lòng dâng lên cảm giác tức giận. Hắn là cấp thánh, võ giả bình thường trong mắt hắn chẳng khác gì giun dế, tuy rằng coi trọng thiên phú ba người, nhưng đây chỉ là một loại coi trọng hậu bối. Trong lòng Thiệu Đức, hắn căn bản chưa hề đặt ba tên nhóc này lên địa vị ngang mình.

Thiệu Đức trong lòng phẫn nộ, chuẩn bị phản công.

Đường Thiên xuất chiêu mặc dù nhanh nhưng kẽ hở quá nhiều, chỉ cần mình trong khoảnh khắc cực ngắn nắm lấy bất cứ kẽ hở nào, trăm phần trăm sẽ xoay chuyển cục diện.

Ngay khi hắn chuẩn bị xuất chiêu, Đường Thiên trước mặt đột nhiên gầm lên một tiếng, khí thế bừng bừng!

Con mắt đỏ chót, sát khí đằng đằng, ánh mắt đó… như muốn xé nát hắn.

Thiệu Đức ngẩn ra, hắn hiểu rõ dáng vẻ Đường Thiên trước mặt. Rất nhiều võ giả khi chiến đấu vì một số nguyên nhân đặt biệt ví dụ như bước ngoặt sinh tử, như người nhà bị uy hiếp đột nhiên phấn khởi cuồng nhiệt. Vào lúc này võ giả thường phát huy trên cả trình độ.

Nhưng… khí thế Đường Thiên tăng vọt như vậy thật không hợp lý!

Rõ ràng đầu có gì xảy ra!

Thế nhưng Đường Thiên như mãnh hổ ập tới, hắn hoàn toàn rơi vào ma chướng, cảm thấy mỗi giọt máu trong cơ thể như đang bừng cháy. Võ kỹ cơ bản đã dung nhập tận xương tủy càng lúc càng nhanh, chiêu thức càng ngày càng mạnh.

Thiệu Đức cảm giác như sắp phát điên…

Gã này sao lại càng lúc càng nhanh thế… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì…

Dưới công kích như cuồng phong vũ bão đó Thiệu Đức như bị giằng xé liên hồi, chưởng đao trên tay dùng tốc độ kinh người chém ra. Lúc này tất cả biến hóa đều chẳng có ý nghĩa, chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là nhanh!

Mỗi lần hai bên va chạm, khí lưu hình thành lại tràn ngập sức mạnh đáng sợ, nếu đổi lại võ giả bình thường đã sớm né tránh. Thế nhưng Đường Thiên vẫn như không phát hiện, tinh lực lan truyền quanh cơ thể gã, những luồng khí lưu uy lực kinh người này đánh lên cũng chẳng gây được chút tổn thương nào.

Đường Thiên ung dung thoải mái, Thiệu Đức lại chẳng được tốt như vậy.

Chân lực Thiệu Đức rất mạnh, thế nhưng hắn có mạnh hơn nữa cũng chẳng bằng một phần ba tinh lực chòm Đại Hùng. Ban đầu hắn còn coi như không thấy, thế nhưng tiếp đó chiến đấu càng lúc càng gay cấn, chân lực hắn nhanh chóng tiêu hao, không thể không bắt đầu né tránh.

Thiệu Đức bắt đầu né tránh, tần suất xuất chiêu lập tức giảm xuống rõ rệt!

Ầm ầm ầm!

Tiếng va chạm dày đặc tới đáng sợ, so với vài trăm quả pháo cùng nổ, chấn động mạnh tới mức lỗ tai Hạc và Lăng Húc tê dại.

Hai người không chỉ tê dại lỗ tai, da đầu cũng tê dại. Cả hai ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, dẫu thế nào cũng không tiếp thu nổi.

Thiếu niên thần kinh… lại mạnh mẽ áp chế Thiệu Đức!

"Đây là ảo ảnh!" Lăng Húc ánh mắt đờ đẫn, tự lẩm bẩm: "Chắc chắn Thiệu Đức sử dụng ảo ảnh, hắn muốn dùng ảo ảnh đó lừa chúng ta rút lui…"

Ánh mắt Hạc cũng đờ đãn: "A, đúng vậy…"

Lăng Húc tiếp tục đờ đẫn: "Thật đáng sợ…"

Hạc cũng tiếp tục đờ đẫn: "A, đúng vậy…"

Đường Thiên không biết suy nghĩ của hai người, giờ hắn thật sự rất thoải mái, thoải mái hơn khi tu luyện một mình trong sân huấn luyện nhiều. Mỗi lần va chạm Đường Thiên lại thấy tinh lực trong cơ thể như ấm lên,không khác gì được xoa bóp.

Thật thoải mái… quả nhiên không hổ là cấp thánh!

Nếu lúc này Thiệu Đức biết suy nghĩ của Đường Thiên, chắc chắn sẽ tức muốn hộc máu.

Tốc độ tấn công của hai bên không hẹn mà cùng giảm xuống.

Tốc độ Đường Thiên giảm xuống là bởi gã dần dần rút khỏi trạng thái cuồng nhiệt kia, đầu óc lạnh đi. Còn Thiệu Đức lại do chân lực tiêu hao quá nhiều vì thế tốc độ xuất chiêu chậm lại.

Nhưng so sánh ra, Đường Thiên chậm lại nhiều hơn.

Thiệu Đức mặc dù bị áp chế lợi hại như vậy là vì Đường Thiên trong trạng thái cuồng nhiệt tần suất công kích tăng lên cực kỳ kinh người. Tần suất vốn đã đáng sợ đật tới một con số kinh khủng, một con số mà Thiệu Đức chưa từng thấy. Loại công kích ngang ngược không nói lý này của Đường Thiên cộng thêm tinh lực dâng trào khiến võ kỹ của Thiệu Đức không có đất dụng võ, chỉ có thể đấu tốc độ cùng Đường Thiên.

Thế nhưng theo sự cuồng nhiệt của Đường Thiên biến mất, kinh nghiệm và lý giải của Thiệu Đức đối với võ kỹ nhanh chóng phát huy tác dụng.

Thiệu Đức là cấp thánh, lý giải về võ kỹ, khống chế nhịp điệu không phải võ giả dưới cấp thánh tưởng tượng ra được. Trong chiến đấu mọi chi tiết nhỏ đều đủ khiến hắn thu được thắng lợi, huống chi Đường Thiên dấu hiệu rõ rệt vậy.

Thiệu Đức lập tức nhạy bén ý thức được cơ hội của mình đã tới!

Bụng hắn tức sôi ruột, hắn không nhớ nổi lần cuối mình chật vật như vậy là khi nào. Mỗi lần chiến đấu hắn đều khống chế vững vàng tiết tấu chiến đấu, cả trời đất đều nằm trong lòng bàn tay hắn, ngay hạt bụi nhỏ trong không khí cũng nằm dưới sự khống chế.

Mỗi chiêu mỗi thức của hắn đều dung nhập trong đất trời, đầy vẻ đẹp, đầy huyền diệu, khiến đối thủ của hắn vì thế mà bái phục, vì thế mà tuyệt vọng.

Nhưng… tên khốn kiếp này.

Gã lại dùng phương thức tấn công ngang ngược không nói lý như vậy, chẳng khác nào một tên ác ôn, phá hoại tất cả cảnh đẹp, vấy bẩn tất cả mọi thứ, khuấy hết thành mảnh nhỏ!

Hắn cực kỳ căm hận hành động này.

Cho dù thế nào cũng phải dùng võ đạo của mình giết chết tên khốn kiếp này!

Thiệu Đức nghiến răng nghiến lợi, chiêu tiếp theo, chỉ cần chiêu tiếp thôi ngươi chắc chắn sẽ chết.

Đường Thiên đột nhiên nhảy ra sau, giơ hai tay lên.

"Dừng lại!"

Thiệu Đức mặt đờ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.