Chiến Thần Bất Bại

Chương 430: Chương 430: Lựa chọn của Yến Vĩnh Liệt




Cung điện trống trải cô tịch không chút tiếng động.

Trên vương tọa, Yến Vĩnh Liệt ngơ ngác xuất thần. Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà mái tóc của hắn đã bạc trắng, nếp nhăn đầy khuôn mặt, ngay con mắt cũng đục ngầu.

Đạt Phu bảo vệ bên cạnh, nhìn bệ hạ mà trong lòng chua xót. Trong số võ giả Vương Hùng hắn là người yếu nhất, ngày thường việc bảo vệ bệ hạ không tới phiên hắn. Thế nhưng giờ những võ giả Vương Hùng khác đều đã bị bệ hạ phái đi ngăn chặn chòm Tiên Nữ, chỉ có hắn yếu nhất bị giữ lại bên người.

Đạt Phu tận mắt chứng kiến bệ hạ già yếu đi từng ngày. Để tinh lực chòm Đại Hùng ổn định lại, bệ hạ không tiếc thiêu đốt tuổi thọ. Ai mà ngờ được ông lão già nua trên vương tọa này lại là người thống lĩnh chòm Đại Hùng phát triển tới sánh ngang với chòm sao Xích Đạo, là người nổi tiếng dũng mãnh cương liệt trên Thiên Lộ, là Hùng Vương chòm Đại Hùng!

Sự tôn kính của Đạt Phu đối với bệ hạ xuất phát từ tận đáy lòng.

Ngón tay đặt lên vương tọa của Yến Vĩnh Liệt khẽ nhúc nhích một chút, hắn như vừa tỉnh giấc chiêm bao: "Đạt Phu, có tin tức gì không?"

Đạt Phu cố nén đau thương trong lòng, cung kính đáp: "Ba người Đường Thiên đã tiến vào chòm Đại Hùng, hôm nay bọn họ sẽ gặp Thiệu Đức tiên sinh!"

"Ừ, vậy ta an tâm." Gương mặt Yến Vĩnh Liệt lộ vẻ ấm áp: "A Đức tuy ngày thường có ý kiến với ta, không ít lần đánh nhau vì thể diện nhưng tuyệt đối không phải người thấy chết không cứu."

Đạt Phu vội vàng nói: "Bệ hạ anh minh, có Thiệu Đức tiên sinh, bọn Đường Thiên chắc chắn không cách nào tiến thêm."

"Không dễ như vậy." Gương mặt già nua của Yến Vĩnh Liệt lộ vẻ nghiêm nghị: "Bọn Đường Thiên sao không nhìn ra cơ hội này, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay với chúng ta. Chúng ta không có đường lui, bọn họ thì có?"

Đạt Phu cực kỳ tự tin: "Có các vị đại nhân chắc chắn không vấn đề!"

"Hy vọng bọn họ có thể ngăn cản binh đoàn Sài Lang." Yến Vĩnh Liệt gật đầu: "Thế nhưng then chốt trong trận chiến này lại là bên Đồ soái. Sớm ngươi gày bắt chòm Liệp Hộ chúng ta mới có thể chiếm cứ ưu thế. Có chiến báo của đại tướng quân không?"

"Đại tướng quân đã suất quân bao vây vương cung Liệp Hộ, thế nhưng đối phương chống cự rất ngoan cường, binh đoàn Bạo Hùng không khai triển được, võ hội Quang Minh cũng đang ra sức tấn công, song phương tử thương nặng nề. Hơn nữa…" Gương mặt Đạt Phu hiện vẻ do dự.

Yến Vĩnh Liệt lộ vẻ nghiêm nghị, không vui nói: "Hơn nữa cái gì?"

Đạt Phu không thể làm gì khác đành thành thực đáp: "Một cấp thánh khác của chòm Liệp Hộ, Lý Đãng cũng đã xuất hiện tại vương cung Liệp Hộ, khiến chúng ta thương vong rất lớn."

Khiến hắn bất ngờ là bệ hạ cũng không mấy ngạc nhiên, ngược lại mỉm cười vui vẻ.

"Ha ha ha ha! Vua Sư Tử rốt cuộc cũng không nhịn được xuất chiêu rồi sao?" Ánh mắt vẩn đục của Yến Vĩnh Liệt sáng lên: "Có thể khiến Vua Sư Tử tự mình mở miệng thật khiến người ta mong chờ. Năm xưa Lý Đãng chịu ơn của Leo, giờ chẳng qua là trả ân tình mà thôi."

Yến Vĩnh Liệt lẩm bẩm: "Lý Đãng đúng là quang minh lỗi lạc, dùng mạng đổi lại ân tình năm đó, là một hán tử."

Hắn đột nhiên hỏi: "Còn bao lâu nữa nhóm võ giả đầu tiên của chúng ta có thể tiến vào chòm Liệp Hộ?"

"Dựa theo hành trình, sáng sớm ngày mai nhóm võ giả đầu tiên sẽ bước vào chòm Liệp Hộ." Đạt Phu vội nói: "Lối vào cửa sao nằm dưới sự khống chế của võ hội Quang Minh, thế nhưng vị trí cửa sao lại cách vương cung Liệp Hộ ít nhất hai mươi ngày."

"A Trạch đang ở đâu?" Yến Vĩnh Liệt đột nhiên hỏi.

Đạt Phu vội vàng đáp: "Trạch điện hạ đang tích cực chuẩn bị chiến tranh."

Yến Trạch là người thừa kế thứ hai, thế nhưng so với Yến Đồ bất luận khí phách tâm cơ hay thực lực đều thua kém rất xa, vẫn không được Yến Vĩnh Liệt yêu thích.

Yến Vĩnh Liệt hừ lạnh: "Với trình độ của hắn thì có tác dụng quái gì."

Đạt Phu không dám lên tiếng.

Yến Vĩnh Liệt đột nhiên nói: "Ngươi mang theo A Trạch theo nhóm võ giả gần nhất tới chòm Liệp Hộ tìm Đồ soái."

Đạt Phu kinh hãi đến biến sắc: "Bệ hạ!"

Lời này của bệ hạ khác nào ủy thác, chẳng lẽ…

"Đứng lên đi!" Giọng điệu Yến Vĩnh Liệt bình tĩnh: "Chưa chắc các ngươi đã có cơ hội trở lại chòm Đại Hùng. Đường Thiên kẻ này cao thâm khó lường, giờ ta vẫn không hiểu nổi hắn làm sao cướp được tinh lực trong Thủy Hùng Hoang Cốt. Giờ nhìn lại sai lầm duy nhất của ta là không ngờ chòm Tiên Nữ lại có một con mãnh thú như vậy ngủ đông."

"Ta cũng không dám chắc A Đức có thể ngăn cản bọn họ không." Ánh mắt Yến Vĩnh Liệt nhìn về xa xăm, lầm bầm: "Thực lực Đường Thiên ra sao, sức mạnh dưới trướng thế nào, ta đều không biết gì cả. Mà lúc này đối phương lại đột nhiên tập kích như vậy há có thể thất bại?"

"Bệ hạ, thế cục còn chưa tới mức như vậy!" Đạt Phu khổ sở khuyên bảo.

Yến Vĩnh Liệt như không nghe thấy, chỉ tự lẩm bẩm: "Dã thú đương nhiên sẽ hại người. Vừa rồi ta bỗng tỉnh ngộ, chúng ta quá coi thường người khác, ngay cả bố trí lúc trước của ta cũng quá coi thường bọn họ. Ngươi mang theo A Trạch đi tìm Đồ soái. Chỉ cần Đồ soái đánh hạ được vương cung, vậy chòm Liệp Hộ sẽ như nằm trong túi. Chòm Liệp Hộ vị trí đặc thù, với năng lực của A Trạch chắc chắn không thủ được. Có điều võ hội Quang Minh cũng sẽ không ngồi xem, bọn họ đương nhiên sẽ phải trợ giúp không ngừng, hơn nữa với khả năng của Đồ soái chắc cũng có thể vững chân."

Đạt Phu nghe vậy càng khổ sở, giọng than khóc: "Sao bệ hạ không đi cùng chúng ta! Tới chòm Liệp Hộ đông sơn tái khởi là được mà!"

Yến Vĩnh Liệt lắc đầu: "Ta cần ở lại vương cung ổn định tinh lực. Không có tinh lực mọi người sẽ lập tức tan vỡ."

"Bệ hạ!" Đạt Phu nước mắt như mưa.

Yến Vĩnh Liệt mỉm cười: "Ngươi nên mừng thay cho ta. Thân là thủ lĩnh, có thể chết như vậy, chết trong vương cung của mình, tốt hơn chết trên giường không biết bao nhiêu lần rồi."

Yến Vĩnh Liệt chậm rãi đứng lên, giọng điệu hắn thản nhiên, mái tóc bạc tung bay: "Ta phải nói cho các võ giả chòm Đại Hùng, mặc dù ta không cách nào mời thêm một cấp thánh tới cho họ nhưng Yến Vĩnh Liệt ta, vua của bọn họ sẽ vĩnh viễn sóng vai chiến đấu cùng họ! Vĩnh viễn chết trước mặt họ!"

Vương Hùng Thủ trên đỉnh đầu hắn đột nhiên sáng lên chói mắt, ánh sáng xộc thẳng lên trời, chiếu rọi chân trời.

Vương cung Liệp Hộ.

Đồ Thanh ngừng lại, ngẩng đầu lên, chòm Đại Hùng trên bầu trời đột nhiên sáng lên, hạ xuống từng chùm sáng thăm thẳm như hoa tuyết. Ánh sáng đó rơi vào bí bảo bọn họ.

Song phương đang chiến đấu không hẹn mà cùng ngừng lại.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn lên đỉnh đầu, đều hiểu điều này đại biểu cho điều gì. Đây là chòm sao thiêu đốt. Điều này đại biểu cho chủ nhân chòm sao từ bỏ sinh mệnh mình, thánh bảo từ bỏ võ hồn mình, nhem nhóm toàn bộ chòm sao.

Chòm Đại Hùng trên đỉnh đầu sẽ thiêu đốt ròng rã ba tháng, trong ba tháng này uy lực bí bảo chòm Đại Hùng sẽ tăng trưởng mạnh mẽ.

Vương đã chết.

Đồ Thanh ngơ ngác nhìn chòm Đại Hùng sáng rực trên bầu trời, nước mắt bất giác trào mi.

Bệ hạ, ngài muốn nói với chúng ta, chúng ta đã không còn đường lui ư?

Bệ hạ, ngài muốn nói với chúng ta, ngài sẽ luôn kề vai sát cánh chiến đấu cùng chúng ta ư?

Bệ hạ, ngài muốn nói với chúng ta, cho dù cần ngài thiêu đốt sinh mệnh, ngài cũng phải thắng ư?

Đồ Thanh lau lau nước mắt, giơ cao Yêu Hùng Bí Trảo trong tay, ánh mắt cứng rắn kiên định.

Bệ hạ, thắn lợi chắc chắn sẽ thuộc về ngài!

Đồ Thanh gầm lên: "Giết!"

"Giết!"

Binh đoàn Bạo Hùng cùng gầm lên.

Ngày hôm đó, vương cung Liệp Hộ bị phá.

Bàn tay Hạc nóng lên, Hạc Kiếm suýt nữa tuột tay, hắn bay thẳng ra bảy tám trượng mới ổn định được thân hình. Hạc trong lòng ngơ ngác, tới giờ Thiệu Đức ngay đao cũng không lấy ra nhưng đã khiến bọn họ chật vật như vậy rồi.

Gương mặt Thiệu Đức thản nhiên: "Nghe đồn Hạc điện hạ tuy chưa từng tu luyện tuyệt học của Thiên Hậu nhưng am hiểu võ kỹ Hạc Phái, trình độ thâm sâu, nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền."

Hắn kinh ngạc không phải giả bộ, vừa rồi nhát đao đó hắn đã động sát tâm, không hề lưu thủ. Không ngờ Hạc cứng rắn chống đỡ được. Thực lực đến cảnh giới như hắn, có đao hay không có đao cũng không mấy chênh lệch.

Hạc có thể đỡ một đao vừa rồi chứng tỏ thực lực tuyệt đối không kém.

"Thiệu sư quá khen." Hạc không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti nói.

Ánh mắt Thiệu Đức đảo qua ba người, trong lòng bỗng sinh lòng mến tài: "Nếu ba người các ngươi đồng ý ở đây tán gẫu cùng lão phu một tháng, lão phu nguyện đem tâm đắc tu luyện biếu tặng, tuy đường có khác nhưng tin rằng cũng có ích cho ba vị tiểu ca."

Hạc lắc đầu: "Đa tạ Thiệu sư, chúng ta ít phúc, không cách nào nhận."

Thiệu Đức sắc mặt trầm xuống: "Lão phu chỉ nổi lòng yêu tài thôi, không muốn các ngươi chết ở đây."

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một vệt sáng từ xa xôi phóng thẳng lên trời. Thiệu Đức toàn thân chấn động, bỗng quay mặt nhìn lại.

"Đã già rồi còn tranh cường háo thắng, tới mạng cũng không muốn." Thiệu Đức thở dài: "Không ngờ ta xuống núi vẫn chẳng cứu nổi mạng ngươi. Đã vậy dùng đầu ba tên nhóc này tế bái cho ngươi thôi."

Ánh mắt Thiệu Đức trở nên hững hờ: "Ba người các ngươi cùng lên đi."

"Chờ đã!" Đường Thiên bỗng nhảy ra, gã làm nóng người: "Này, hai người các ngươi đều đã ra tay rồi, ta vẫn chưa khiêu chiến đấy!"

Thiệu Đức lúc này tâm trạng đang cực kém, ánh mắt nhìn Đường Thiên đầy sát ý.

Đường Thiên vẫn chẳng buồn để ý, ánh mắt nhìn Thiệu Đức cực kỳ cuồng nhiệt.

Cấp thánh, cấp thánh đấy, đây là lần đầu tiên mình khiêu chiến cấp thánh nhỉ? Thật kích thích.

"Ta tới!"

Đường Thiên gào lên một câu, dưới chân đột nhiên phát lực lao thẳng về phía Thiệu Đức.

Con mắt Thiệu Đức nheo nheo, Đường Thiên lao tới chỉ dùng bộ pháp cơ bản, thế nhưng tốc độ cực nhanh. Không, tốc độ nhanh chóng tuyệt đối vượt qua bộ pháp cơ bản!

Lao tới giữa chừng, Đường Thiên khom người vung quyền.

Con mắt Đường Thiên lại nheo lại, quyền pháp cơ bản!

Quyền thế của Đường Thiên trong mắt hắn đâu đâu cũng có kẽ hở, thế nhưng…

Thân hình Thiệu Đức chợt lui, đây là lần đầu tiên Thiệu Đức lui lại kể từ khi chiến đấu.

Ầm!

Gợn sóng không khí bùng nổ trước mắt Thiệu Đức, Thiệu Đức nhanh chóng có phán đoán.

Một quyền thật nhanh! Thật mạnh!

Gần như cùng lúc, con mắt hắn lại nheo lại, thân hình tiêp tục thối lui.

Ầm ầm ầm!

Sóng gợn như một chuỗi đuổi sát theo hắn, tiếng nổ dày đặc liên miên không ngừng.

Tần suất thật nhanh.

Tâm thần Thiệu Đức tập trung cao độ, quyền pháp cơ bản đơn giản gọn gàng, tần suất lại cao tới kinh người, hắn chỉ có thể tiếp tục lui bước.

Một chùm gió lướt qua mặt Thiệu Đức.

Đột nhiên ánh mắt Thiệu Đức cứng lại.

Một sợi tóc trên trán chia làm hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.