Chiến Thần Bất Bại

Chương 438: Chương 438




"Ngươi cảm thấy con đường này đi được sao? Hồn tướng mạnh mà võ giả yếu, xưa nay đều không có kết quả tốt." Thu Chi Quân là võ giả truyền thống, không thể nói là bài xích hồn tướng nhưng cũng không mấy ưa thích. Mà con đường của Tộc Minh lấy hồn tướng làm chủ, theo hắn thấy là đi vào đường rẽ.

"Ai mà biết." Tư Mã Tiếu nhìn sư huynh, cười khẽ: "Thế nhưng đáng để mạo hiểm. Đây là cơ hội quật khởi duy nhất của Tộc Minh. Luận võ kỹ bí bảo, chúng ta không phải đối thủ của võ hội Quang Minh. So đấu binh đoàn, chúng ta không phải đối thủ của chòm Sư Tử. So huyết thống chúng ta thua Hắc Hồn. Chúng ta cần một số thứ thuộc về mình để trở nên mạnh mẽ hơn. Con đường này tuy không rõ tiền đồ thế nhưng ít nhất giờ nhìn lại vẫn là con đường có khả năng nhất."

"Thật ra ngươi không muốn làm kẻ dưới đúng không, cho dù là võ hội Quang Minh, Hắc Hồn hay chòm Sư Tử, ngươi đều không muốn cúi đầu." Thu Chi Quân thản nhiên cười nói: "Sư phụ nói tính cách ngươi kiêu ngạo, quả thật không sai."

Tư Mã Tiếu cười híp mắt nói: "Con người là phải có mục tiêu."

Ngoài dự đoán của mọi người, binh đoàn Hám Sơn của Long Trúc dừng lại, bốn võ giả rời khỏi đội ngũ, lao về phía vương cung.

Thế nhưng nửa đường lại bị người khác chặn lại.

"Rốt cuộc cũng coi như không đến quá muộn." Lương Thu thở phào một hơi, trên mặt hắn còn nguyên vết máu, vẻ mặt trầm tĩnh.

Bốn người bọn họ bị hai võ giả Vương Hùng ngăn chặn, hao hết khí lực mới giành được thắng lợi, cả bọn cũng bị thương tích khác nhau.

"Ha ha ha ha! Đến sớm chẳng bằng đến đúc lúc! Tới là có người để đánh, thật sảng khoái!" Amaury vung nắm tay, nhếch miệng cười, y phục rách rưới tả tơi.

Hàn Băng Ngưng ôm kiếm đứng đó, không nói một lời, nàng quay mặt sang liếc nhìn cột sáng xa xa, rồi thu ánh mắt lại.

Tư Mã Hương Sơn ôm hai tay, một làn sương mù lơ lửng giữa không trung khiến người ta có cảm giác âm trầm.

Lương Thu trên cao khẽ ồ lên một tiếng, quay sang cười với Vương Dạ: "Không ngờ nhân số vừa vặn."

Hắn đột nhiên quay sang nói với võ giả bên cạnh: "Ngừng tiến tới, nhường chiến trường, để mọi người thưởng thức trận long tranh hổ đấu này."

Vương Dạ cười ha hả: "Đại long đã có lòng như vậy xem ra đã tính kỹ từ trước, tiểu đệ xin phép phụng bồi!"

"Được!" Long Trúc vỗ tay cười: "Trận chiến này chúng ta đứng ngoài xem trợ hứng. Lý Cổ, bảo các huynh đệ cổ vũ các dũng sĩ."

Một thiếu niên dáng vẻ nhanh nhẹn bên cạnh Vương Dạ tuận mệnh: "Rõ!"

Hắn bay khỏi tòa đình, chân lực khuấy động, lạnh lùng cất tiếng: "Phụng lệnh tướng quân, toàn quân cổ vũ, tăng sĩ khí!"

Năm trăm con Hám Sơn Tích đều đều dậm đất, như gõ trống.

Ầm ầm ầm!

Vương Dạ chỉ cảm thấy dưới chân như trời rung đất chuyển, kinh hãi đến biến sắc, thân thể suýt bay ra ngoài, bên tai vang lên tiếng rống giận rung trời.

"Chiến! Chiến! Chiến!"

Tiếng rống giận dùng mặt đất rung chuyển cuồn cuộn trộn lại với nhau, Vương Dạ chỉ cảm thấy mìh như đặt thân trong cơn sóng dữ, không khỏi ngươ ngác. Ánh mắt hắn đảo qua đám người Long Trúc, đám người ai nấy lộ vẻ phấn khởi hung hãn.

Trong đầu Vương Dạ không khỏi hiện lên bốn chữ: "Kiêu binh hãn tướng!"

Long Trúc này quả có chút trình độ, binh đoàn Hám Sơn dường như mạnh hơn dự đoán của mình.

Khóe mắt Long Trúc thu hết biểu hiện của Vương Dạ, trong lòng cười thầm, có điều khi hắn phát hiện tám võ giả đối lập lại không hề bị kinh hãi, lại ngạc nhiên. Võ giả bình thường đối mặt với khí thế đột nhiên bùng phát của binh đoàn căn bản không cách nào chống đỡ tự nhiên.

Bốn võ giả bên cạnh Vương Dạ nhìn như thực lực yếu kém không ngờ lại thật trấn tĩnh.

Xem ra thực lực Tộc Minh mạnh hơn tưởng tượng của mình…

Mà bốn người đột nhiên chặn giết cũng rất hờ hững.

Thú vị, không khéo là một trận long tranh hổ đấu…

Long Trúc đang suy nghĩ, đột nhiên mặt đất rung chuyển.

Long Trúc phản ứng cực nhanh, trầm giọng nói: "Toàn quân quẹo phải, duy trì đề phòng, có binh đoàn đang áp sát!"

Lời còn chưa dứt, đường chân trời bên phải bỗng hiện lên ánh đồng xanh. Mặt đất rung chuyển càng lúc càng kịch liệt, tiếng động ầm ầm vang vọng tầng mây, cuồn cuộn đánh tới. Long Trúc biến sắc, hắn hiểu rõ âm thanh này, đây là binh đoàn hạng nặng đanh hành quân cấp tốc.

Binh đoàn hạng nặng này từ đâu ra?

Dưới trướng Đường Thiên chẳng phải chỉ có một binh đoàn Sài Lang sao? Sao lại có một binh đoàn hạng nặng nữa?

Long Trúc và Vương Dạ đưa mắt nhìn nhau.

Allen cố gắng khống chế chân lực trong cơ thể, mấy ngày nay hành quân gấp gáp cả ngày lẫn đêm, lúc bắt đầu mọi người tiêu hao thể lực cực nhanh, thế nhưng cũng may ngày thường huấn luyện không uổng công, tất cả nhanh chóng tìm được nhịp điệu, dần trở nên thành thạo điêu luyện.

Đến giờ Allen vẫn không hiểu bọn họ cần đến đâu, chỉ có điều dưới mệnh lệnh của Binh đại nhân, chỉ có thể tiếp tục đi tới. Ven đường bọn họ cũng không gặp phải bất cứ kẻ địch nào, điều này hoàn toàn khác với dự liệu của mọi người.

Hay đây là một đợt huấn luyện đường trường?

Rất nhiều người âm thầm nghĩ vậy.

Allen không có nhiều suy nghĩ như vậy, với hắn mà nói, phục tùng mệnh lệnh mới là quan trọng nhất.

Đột nhiên phía trước vang lên tiếng do thám hô lớn: "Chuẩn bị chiến đấu, phía trước phát hiện kẻ địch!"

Allen giật mình, máu nóng trong cơ thể xộc thẳng tới đầu, chuẩn bị chiến đấu?

Lập tức xung quanh hỗn loạn tưng bừng, tiếng hô hào của các tiểu đội trưởng lập tức bùng nổ, tràn ngập cả đội ngũ.

"Xốc lại tinh thần, chúng ta tuyệt đối không thể kém được, lúc này ai dám chậm chạp sau khi về mọi người sẽ cùng trừng phạt hắn!"

"Chú ý vị trí!"

"Ổn định ổn định!"

"Buông lỏng một chút, không cần sốt sắng, cứ như bình thường đi. . ."

Tiếng hò hét loạn cào cào, với đám lính mới này, lần đầu tiên gặp phải kẻ địch đừng mong bọn họ có thể làm được như lúc huấn luyện.

Binh không nói một lời, hắn như không thấy đôi ngũ mình hỗn loạn không tả nổi, vẫn tiếp tục đi tới.

Long Trúc sau cơn kinh ngạc ban đầu nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn đội hỉnh rối loạn của đối phương không khỏi mỉm cười: "Hóa ra là một đám lính mới, thanh thế vừa rồi thật đáng sợ."

Võ giả xung quanh đều im lặng trở lại, chợt cười vang.

Cảnh tượng hôn loạn vừa rồi của binh đoàn lọt hết vào mắt họ. Trên chiến trường chênh lệch giữa lính mới và lão binh luôn là khác biệt sinh tử. Cho dù lính mới lúc thường huấn luyện có tốt đến đâu lúc lên chiến trường phát huy được nửa thực lực cũng đã là tốt lắm rồi.

Binh đoàn Hám Sơn là binh đoàn mạnh nhất chòm Thiên Long, mỗi người đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thấy một binh đoàn tân binh như vậy chẳng khác nào thấy một trò cười lớn, tất cả xôn xao ồn ào.

"Ai da, bọn họ bắt đầu xung phong về phía chúng ta kìa!" Một võ tướng như phát hiện đại lục mới, hưng phấn nói.

"Ha ha ha ha, xa như vậy đã xung phong, thật đúng là gà con!"

"Rõ là ngu ngốc tới không muốn sống!"

Gương mặt Long Trúc không khỏi mỉm cười, đối phương xung phong thật quá nghiệp dư. Với bất cứ binh đoàn nào, xung phong là một trong những thủ đoạn chiến đấu chủ yếu nhất, bởi vậy huấn luyện xung phong thường là nội dung huấn luyện thường ngày.

Bắt đầu xung phong có rất nhiều điểm cần chú ý, tỷ như tinh thần quyết chí tiến công, tỷ như xung kích cao tốc có thể xé tan trận hình đối phương, mà một điểm quan trọng trong đó là khoảng cách. Khoảng cách quá xa, chạy đường trường sẽ tiêu hao thể lực khiến tốc độ binh đoàn chậm đi, sĩ khí trượt xuống, khiến thế xung phong thiếu lực trùng kích.

Vì thế khi đám người Long Trúc thấy đối phương còn ở cách xa đã hò hét loạn xạ định bắt đầu xung phong, lập tức cười ha hả.

Khoảng cách xa như vậy, đến lúc xông tới nơi đã sớm mệt mỏi vô lực, mặc người ta xâu xé rồi!

Võ tướng đối phương rốt cuộc nghiệp dư tới mức nào?

Trong lúc nhất thời chút mịt mù cuối cùng cũng tiêu tan, đám người tự làm nóng, chờ đối phương lao tới trước mặt, chuẩn bị đánh phủ đầu.

Binh không nói một lời, điều khiển Thiên Không Hổ xông lên trước nhất.

Đội ngũ phía sau sau cơn hỗn loạn ban đầu bắt đầu trở lại nghiêm chỉnh. Dẫu sao ngày thường cũng được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa tố chất các học viên ở đây đều là trăm người chọn một, cũng khá xuất chúng.

Thế nhưng rơi vào mắt đám người Long Trúc vẫn khiến họ không nhịn cười nổi.

"Võ tướng của đối phương thật quá lợi hại! Ngươi nhìn kìa, còn định xung phong theo cơ đấy, ha ha, đội ngũ này còn định làm loạn tới mức nào? Sao đây, chẳng lẽ kéo dài khoảng cách, được rồi, xung phong khoảng cách hai dặm, ta lùi bốn dặm đi. Ai da, hơi ngắn, ta lui sáu dặm chắc đội ngũ cũng chỉnh tề rồi chứ..."Một võ tướng thủ hạ Long Trúc giả vờ như thật, mọi người không khỏi cười ồ lên.

Long Trúc cũng mỉm cười vỗ tay một cái: "Được rồi, ta thấy đối puhơng xung phong như vậy ít nhất còn hai phút nữa mới tới trước mặt chúng ta."

Đám người cười lớn, có người chảy cả nước mắt.

"Nhưng ta cảm thấy chúng ta nên dạy cho chúng một khóa học, cho chúng biết thế nào mới là xung phong."

Tất cả mọi người vội vàng ngưng cười.

Long Trúc sắc mặt nghiêm nghị: "Chuẩn bị xung phong!"

"Rõ!" Mọi người ầm ầm tuân mệnh.

Mệnh lệnh vừa được truyền xuống, tất cả Hám Sơn Tích đều nằm phục xuống, ngẩng đầu dậy, các võ giả trên lưng nó đều lộ vẻ nghiêm nghị.

"Tất cả chuẩn bị!"

Binh đoàn Hám Sơn khổng lồ im lặng không chút tiếng động.

Vương Dạ tập trung cao độ, thanh danh binh đoàn Hám Sơn còn xa mới rạng rỡ như binh đoàn Bạo Hùng, thế nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến lại phát hiện binh đoàn Hám Sơn thực lực kinh người.

"Xung phong!"

Một tiếng hiệu lệnh vang lên, lập tức nghe tiếng ầm lớn, vài trăm con Hám Sơn Tích đồng thời phát lực, tiếng động trầm trầm khiến Vương Dạ tức ngực. Hám Sơn Tích hình thể to lớn, động tác lại cực kỳ nhạy bén, xung kích cao tốc sản sinh lực lượng không gì sánh được. Mà vài trăm con Hám Sơn Tích cùng lao nhanh đi, tình cảnh chấn nhiếp lòng người, lại như một dòng lũ lớn thế không thể đỡ nổi.

Đặt mình trong đó Vương Dạ mới thấy mình nhỏ bé biết bao. Hắn biết đây là Long Trúc khoe khoang vũ lực với mình, thế nhưng hắn vẫn không khỏi rung động, thậm chí cảm thấy tin tưởng.

Tất cả chướng ngại đều sẽ bị dòng lũ này nghiền nát!

Khoảng cách hai bên nhanh chóng rút ngắn, Hám Sơn Tích gia tốc điên cuồng, ngay khi hai bên va chạm, tốc độ của Hám Sơn Tích sẽ đạt tới cực đại.

Long Trúc cười gằn, binh đoàn giáp máy thì sao? Trước mặt binh đoàn Hám Sơn của mình chỉ yếu ớt như một tờ giấy thôi.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng động lạ vang lên từ một hướng khác.

Long Trúc khóe mắt giật giật.

Hắn vội vàng quay sang phải, một binh đoàn lóng lánh ánh bạc như xuất hiện từ hư không.

Không tốt, có mai phục!

Long Trúc biến sắc, đối phương xung phong vụng về chỉ là mồi nhử, sát chiêu chân chính là binh đoàn mai phục bên cạnh này. Binh đoàn Sài Lang! Long Trúc lập tức ý thức được binh đoàn lóng lánh ánh bạc này chính là binh đoàn Sài Lang dưới trướng Đường Thiên!

Sao mình lại không phát hiện ra…

Ánh mắt Long Trúc hạ xuống chiến báo cao cấp lòng lánh ánh bạc kia, chiến bào Tiên Nữ! Ra là chiến bào Tiên Nữ! Chắc chắn là tác dụng của chiến bào Tiên Nữ… chẳng lẽ tác dụng của chiến bào Tiên Nữ là ẩn thân?

Long Trúc trong lòng tuyệt vọng, Lúc này tốc độ Hám Sơn Tích đã tăng nhanh, hình thể kinh người của nó khiến thế xung phong không thể đỡ nổi nhưng cũng mang theo một nhược điểm khác, một khi tăng tốc hầu như không thể chuyển hướng.

Tốc độ của binh đoàn Sài Lang khiến Long Trúc giật mình. Hơn nữa đối phương rõ ràng là một binh đoàn được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù xung phong, đội hình vẫn nghiêm chỉnh như được đo bằng thước.

Long Trúc bỗng thấy lạnh người, tuy không biết chiến thuật xung phong của đối phương sẽ ra sao, thế nhưng chỉ riêng tác phong này cũng đủ khiến hắn hiểu, đối phương chắc chắn rất mạnh.

"Bỏ vật cưỡi!'

Long Trúc gào lên, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, sớm không còn vẻ phong độ vừa rồi. Hắn như con dã thú trong tuyệt cảnh đang gào lên lần cuối.

Tất cả mọi người biến sắc, trước đây cho dù trong lúc nguy hiểm đại nhân cũng chưa từng bảo bọn họ từ bỏ Hám Sơn Tích. Bọn họ ở chung với Hám Sơn Tích bên dưới đã lâu, tình cảm cực sâu, lúc này bảo họ bỏ vật cưỡi, rất nhiều người không khỏi do dự.

Hơn nữa trong mắt nhiều người, tuy trúng mai phục nhưng binh đoàn Sài Lang không phải binh đoàn hạng nặng, tuy phe mình sẽ phải trả giá một phần thương vong, thế nhưng trận hình đầy đủ, hình thể khổng lồ của Hám Sơn Tích đủ để khiến tốc độ của đối phương trì trệ lại. Một khi tốc độ đối phương giảm xuống, cho dù thương vong một nửa bọn họ cũng tuyệt đối tin tưởng có thể giết chết binh đoàn Sài Lang cực kỳ đơn bạc kia.

Gương mặt Long Trúc không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.