Chiến Thần Bất Bại

Chương 401: Chương 401: Đoan Mộc




Phòng thí nghiệm huyết mạch giờ là một trong những bộ phận quan trọng của căn cứ đồngt hau, trước khi phòng thí nghiệm thiết bị được mở rộng, trong thời gian dài, quy mô bọn họ luôn vượt qua phòng thí nghiệm thiết bị.

Trong phòng họp thí nghiệm huyết mạch lớn nhất ngồi đầy người với người.

Bọn họ đang cãi cọ kịch liệt.

Trận chiến tối đó khiến bọn họ choáng váng, thế nhưng theo đó là tức giận phẫn nộ vô cùng. Đại đa số các chuyên gia huyết mạch mà lão Phí đưa đến đều có thực lực không tệ, thế nhưng lại chẳng quan tâm tới thế giới bên ngoài, đại thể đều vì tính khí quái đản mà không được yêu thích.

Khó khăn lắm mới có nơi trú chân, bọn họ cũng khá thỏa mãn. Đại nhân thì mấy trăm năm không thấy mặt một lần, nếu đổi là thủ hạ khác chắc chắn trong lòng sẽ lo sợ, thế nhưng đám chuyên gia say mê nghiên cứu huyết mạch không thích tục vụ này, không gì tốt hơn. Không có chuyện gì đừng tới làm phiền họ, đây là tiếng lòng của đám người này.

Tuy giữa bọn họ có lúc ngứa mắt nhau nhưng chỉ là tranh cãi trong học thuật, cãi nhau xong là ngừng, mọi người đều rất hưởng thụ bầu không khí tại đây.

Bọn họ tính khí quaiá đản, không phải là vì ngốc mà là vì kiêu ngạo, bọn họ cũng hiểu chuyện thiệt hơn.

Trận chiến vài hôm trước rốt cuộc khiến họ ý thức được nơi này cũng không an toàn như trong tưởng tượng.

Mọi người cùng họp, quyết định phải nghĩ cách, thế nhưng cuộc họp nhanh chóng thành cãi nhau.

“Sợ? Sợ cái con mẹ nhà ngươi!” Một ông lão đầu tóc dựng đứng, sắc mặt đỏ bừng, vỗ mặt gầm lên: “Lão đây sợ đéo gì ai! Năm đó cái tên gì gì đó đó, tên quên xừ nó rồi, xếm hạng hơn ba ngàn trên Thiên Bảng...”

“Được rồi, lão già, đừng lôi chuyện ngày xửa ngày xưa ra kể nữa, lần này ai chạy là nhát gan!” Một ông lão mặt đen cười lạnh nói.

Một ông lão gầy đang rung chân đột nhiên ngẩng đầu lên: “Một Lưu Phong Đoàn đã muốn dọa chạy chúng ta? Đùa chắc!”

Lão phí không nhịn được vỗ bàn: “Tất cả dừng lại cho ta! Tìm các ngươi tới là để bàn xem có cách gì tốt, đừng nhiều lời vô dụng!”

Những người này đều do lão Phí kéo tới, trong đám người lão vẫn có chút uy tién.

Một nữ nhân trung niên thản nhiên: “Ta nghiên cứu huyết mạch Bò Sát cổ đại, gần đây tách ra một loại độc tố rất đặc biệt, có thể khiến thần kinh con người lơ là, nó co snăng lực xâm nhập chân lực rất mạnh, chúng ta có thể bố trí loại độc tố này tại vị trí then chốt!”

“Đồ tốt! Quả không hổ danh Sâm phu nhân!” Lão gìa gầy gò hai mắt sáng lên, ngừng rung chân: “Ta cũng không giấu diếm, thời gian vừa qua ta cũng tiến hành một nghiên cứu. Phương hướng nghiên cứu là nếu truyền huyết mạch vào thẻ hồn tướng có thể sinh ra thẻ hồn tướng càng mạnh mẽ hơn không?”

Ý tưởng của lão già gầy khiến rất nhiều người hứng thú.

Ngay lão PHí cũng lộ vẻ hứng thú: “Kết quả ra sao?”

“Đã thành công ba loại tinh hồn thú, khá cường đại.” Lão gầy lộ vẻ đắc ý.

Sâm phu nhân nói tới trọng tâm: “Làm sao khống chế đám tinh hồn thú này?”

Lão gầy cũng lộ vẻ khổ não: “Đây cũng là vấn đề ta gặp phải, ba con tinh hồn thú này đều bị ta giam trong lồng thí nghiệm, chúng hoàn toàn không bị ta khống chế.”

“Không khống chế thì tác dụng quái gì!” Lão già vừa vỗ bàn cười chê.

“Có thể dùng phương pháp giáp hồn máy không?” Lão già mặt đen hỏi: “Thay đổi võ hồn của nó?”

Lão Phí lắc đầu: “Không thể, võ hồn tinh hồn thú phức tạp hơn giáp hồn máy nhiều.”

Đúng lúc này một nữ tử thân hình ục ịch trong góc mở miệng: “Có lẽ ta có cách.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển tới người này, mọi người không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Nữ tử uchj ịch là Lâm phu nhân, tài nghệ nàng khá bình thường, lúc thường cũng trầm mặc ít lời, bọi người thường bất giác lơ là nàng.

Lâm phu nhân không vì bị mọi người nhìn mà luống cuống, bình tĩnh nói: “Trước đây thân thể ta không được tốt nhưng không mời nổi người nên nghĩ đến cách dùng tinh hồn thú trợ giúp. Sau đó ta phát hiện chỉ cần truyền huyết mạch pha loãng của tinh hồn thú vào thân thể mình sẽ khiến nó cảm giác thân cận. Thế nhưng phương diện giao tiếp lại có vấn đề. Thời gian trước phân tách huyết mạch Sài tộc cổ, ta phát hiện huyết mạch Sài tộc cổ có khả năng cảm ứng lẫn nhau. Tiếp đó ta lại phát hiện chỉ cần hai bên hấp thu một lượng huyết mạch Sài tộc cổ là có thể giao tiếp thuận lợi.”

Mọi người đều thất kinh.

“Tốt quá!” Lão gầy vỗ đùi hưng phấn: “Giờ ta đi thử xem!”

Dứt lời mặc kệ đám người, chạy nhanh như cơn gió.

Xoạt, đám người không hẹn cùng đứng dậy theo phía sau, muốn xem rõ ngọn ngành.

Mọi người đều biết nếu phương pháp này thành công sẽ là chuyện rất ghê gớm.

๑๑۩۞۩๑๑

“Bọn họ định phát động chiến tranh à?”

Thanh niên trường bào nhìn tình báo trên tay, hơi ngạc nhiên, lưu động vật tư quy mô lớn như vậy thật bất thường. Đặc biệt là thu mua đồng thau số lượng lớn tới mức kinh người.

Tình huống dị thường.

“Liệu có thể do bọn họ định mở rộng binh đoàn không?” Gã công tử cẩn thận từng chút một dò hỏi, hắn không ngốc, đại ca hắn coi trọng thành Tam Hồn vượt xa dự tính. Với sự hiểu biết của hắn về đại ca, coi trọng như vậy rõ ràng có ẩn tình khác.

Thanh niên mặc trường bào cười nhạt: “Chúng ta sẽ nhanh chóng biết thôi.”

Hắn biết phụ thân phái ai đi, vị kia vốn vẫn rất bí ẩn. Trước nay hắn chưa từng gặp người này, thế nhưng hắn biết bên cạnh phụ thân có một võ giả thần bí cường đại, chỉ lúc mấu chốt nhất phụ thân mới phái ra ngoài.

Chẳng lẽ chuyện này quan trọng tới vậy?

Thanh niên mặc trường bào trong lòng nghi hoặc, thế nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua không buồn suy nghĩ tiếp. Có người này ra tay, chân tướng sẽ nhanh chóng phơi bày, chỉ cần chờ đợi mà thôi. Lúc này manh động là không cần thiết.

๑๑۩۞۩๑๑

Đoan Mộc từ xa chăm chú quan sát pháo đài đồng thau, hắn đã quan sát ở đây bảy ngày. Hắn không lập tức ra tay, tính cách hắn vốn cẩn thận, không nắm chắc xác thực sẽ không động thủ. Cho dù làm xong chuyện này hắn sẽ khôi phục tự do, hắn vẫn hệt như thường ngày, tiếp tục kiên trì.

Hắn có thể thấy canh phòng trong căn cứ đồng thau cực kỳ sâm nghiêm.

Chuyện này không khiến hắn bất ngờ, vừa trải qua một trận chiến, nếu đối phương phòng thủ lỏng lẻo, vậy chẳng cần hắn ra tay.

Trong bảy ngày này, hắn kiểm tra tỉ mỉ xung quanh căn cứ đồng thau, cảm giác thật kỳ quái.

Rất nhiều bố trí trong căn cứ đông thau này theo hắn thấy rất quái lạ, bởi vì chúng quá cổ xưa. Kiến trúc cổ đại và hiện đại khác biệt rất lớn, đã qua nhiều năm, nhiều chiến thuật đã thay đổi. Những bố trí cổ xưa này mất đi hiệu lực cũng là bởi từng đời không ngừng nghiên cứu, mọi người đã sớm tìm ra kẽ hở và cách giải quyết chúng.

Trong mắt hắn, căn cứ đầy phong cách cổ xưa này hệt như một lỹ nữ không chút đề phòng.

Nhưng hắn vẫn không manh động. Bố trí khác thường như vậy cũng có thể là cạm bẫy. Đoan Mộc không cho rằng giờ còn có người dùng phương pháp bố trí cổ đại để bày bố phòngt hủ.

Bảy ngày này hắn càng cẩn thận.

Bởi vì hắn không tìm được chút điểm lạ nào, điều này càng khiến hắn cảm thấy khác thường. Mỗi chi tiết nhỏ đều khuôi phục hoàn mỹ bố trí tường thành cổ đại, nếu là nhân sĩ chuyên nghiệp hứng thú với tường thành cổ đại, thấy căn cứ này chắc chắn sẽ khen ngợi không thôi.

Trận địa phòng ngự cổ đại hoàn mỹ.

Điều này chỉ nói nên rằng đối phương nghiên cứu bố trí trận địa phòng ngự cổ đại rất sâu sắc, người như vậy sao lại không biết khe hở và nhược điểm của chúng?

Đối phương nếu đã biết còn cố ý làm vậy, chắc chắn có mưu kế!

Mãi đến tận ngày thứ mười, hắn không thể không thừa nhận trình độ đối phương cao tới mức bình sinh hiếm thấy. Suốt mười ngày hắn vẫn không tìm được chút vết tích ngụy trang.

Tiêu chuẩn còn hơn cả sách giáo khoa!

Gặp phải cao thủ rồi!

Đoan Mộc vẫn bình tĩnh, không hề sợ hãi, có thể khiến hắn ra tay, đối phương há có thể là hạng kém cỏi?

Ngày thứ mười lắm, hắn quyết định ra tay.

Năm ngày vừa qua, hắn căn cứ theo bố trí bên ngoài, dọc theo vài kẽ hở tiến hành suy đoán nhiều lần, thu được hơn mười lăm loại cạm bẫy có thể có.

Hắn tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của mình, thế nhưng hắn cũng chưa từng có ý ỷ lại chiến lực cá nhân mà đấu đá lung tung, hành động lỗ mãng đó khác nào tự sát.

Thực lực cường đại phải phối hợp với kế hoạch chặt chẽ tỷ mỷ mới có thể trăm trận trăm thắng.

Hắn chọn một nơi phòng ngự trọng điểm của đối phươg làm điểm đột phá, bởi nơi này tuyệt đối không cách nào bố trí cạm bẫy.

Bóng tối đêm nay cực kỳ thích hợp tiềm hành, mây đen phủ kín mặt trăng, tối đen tới mức đưa tay không thấy năm ngón. Đoan Mộc như một khối bóng mờ lặng lẽ áp sát căn cứ đồng thau.

Lặng lẽ hạ xuống tường thành.

Trong trận phòng ngự cổ đại, vị trí hiện tại của hắn là nơi sức tấn công tập trung nhất. Chỉ cần là võ giả có hơi nghiên cứu trận phòng ngự cổ đại chắc chắn sẽ không lấy đây làm điểm đột phá.

Bởi vì nó cũng là khu vực khó bố trí cạm bẫy nhất.

Rồi mới tới hướng kẽ hở chân chính.

Đoan Mộc rất tự tin nhưng không bất cẩn, khinh công của hắn cực kỳ xuất sắc, không làm kinh động bất cứ ai. Bàn chân hắn không hề chamj tới bức tường, như một luồng không khí vô thanh vô tức lướt qua.

Khi hắn bay lên bức tường, cảnh tượng trước mắt khiến hắn bất ngờ.

Trong bước tường đồng thau không gian rất lớn, thế nhưng đưa mắt nhìn lại không trung lơ lửng rất nhiều cái ô!

Ô?

Hắn hơi ngạc nhiên, quan sát cẩn thận, quả thật là ô bằng đồng thau, chúng lơ lửng trên không trung, số lượng lên tới vài trăm.

Chắc hẳn là một loại máy móc, Đoan Mộc càng cảnh giác.

Hắn không chú ý tới trong gốc, môt con nhện đồng nho nhỏ đang rung rung.

Phòng thí nghiệm thiết bị dưới lòng đất đã hoàn toàn rối loạn, tất cả các thợ máy phấn khởi như hít thuốc lắc.

“Quả nhiên tự chui đầu vào lưới rồi!”

“Con mồi đầu tiên tới cửa!”

“Ha ha, may mà chúng ta chuẩn bị kỹ càng!”

. . .

Sylar nhướn mày, quát lớn: “Tất cả im lặng cho ta!”

Tất cả mọi người câm như hến, yên tĩnh tới mức châm rơi trên đất cũng nghe rõ.

Ánh mắt Sylar lạnh băng, đằng đằng sát khí: “Trở lại vị trí, lúc quan trọng này ai kéo chân mọi người, hừ!”

Mọi người lập tức giải tán.

Sylar nhìn hình ảnh phía trước, nghiến răng nghiến lợi: “Cũng may chị đây sớm chuẩn bị!”

Bộp, nàng vỗ tay!

“Chuẩn bị tiệc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.