Chiến Thần Bất Bại

Chương 428: Chương 428: Động viên




Cấp thánh hoàn toàn không đủ khiến Binh sợ hãi.

Cho dù thế nào đi nữa hắn cũng từng là một trong những đầu sỏ của binh đoàn Nam Thập Tự, tuy những người khác luôn vì tính cách không hợp mà bắt nạt hắn nhưng hắn vẫn là người chui ra từ trong núi đao biển máu. Số cấp thánh chết dưới binh đoàn là bao nhiêu? Hắn đã không nhớ nổi.

Cho dù hắn biết rõ mình hiện tại chỉ là một hồn tướng tàn khuyết không đầy đủ. Đừng nói thời điểm toàn thịnh, cho dù Đường Thiên cũng đã bắt đầu vượt qua hắn.

Cho dù hắn cũng hiểu, thệ thống võ kỹ giờ đã phát triển tới đỉnh cao, cấp thánh hiện giờ sợ rằng cường đại hơn thời bọn hắn nhiều.

Nhưng hắn vẫn không hề sợ hãi.

Vì hắn là một lão binh, ngọn lửa chiến tranh đã sớm mài giũa thần kinh gã cực kỳ cứng cỏi. Hắn đã trải qua những chiến dịch tàn khốc nhất hùng vĩ nhất trong mười ngàn năm nay, không có một trong. Một lão binh được những chiến dịch đó tẩy lễ sao lại sợ hãi một cấp thánh cho được?

Lúc mới tỉnh lại Binh còn cảm giác không quen thuộc. Trong cuộc sống của hắn chiến đấu là chủ đề duy nhất. Khi còn tại tiền tuyến, mở mắt ra là phải chuẩn bị đánh đánh giết giết. Sau này đảm nhiệm giáo quan thủ tịch, chủ đề mỗi ngày lại là dạy các tân binh làm sao chiến đấu, làm sao giết chết kẻ địch.

Trong thời gian sau đó, hắn đi theo bên Đường Thiên, sống một cuộc sống an nhàn khiến hắn không biết làm sao. Hắn thích cuộc sống hiện giờ hơn, khiến hắn có cảm giác như cá gặp nước.

Gã sinh ra là vì chiến đấu.

Hắn hút thuốc, ánh lửa chợt sáng chợt tắt chiếu rọi gương mặt phẳng lỳ có phần tang thương kia. Thuốc điếu là thứ doanh trại lưu lại, là thứ đoàn trưởng yêu thích. Trước đây Binh không hút thuốc, thế nhưng không biết từ lúc nào, hút thuốc khiến tâm thần hắn bình tĩnh lại.

Mỗi khi tới lúc này hắn lại nghĩ tới đoàn trưởng, ngay tư thế hút thuốc cũng bất giác bắt chước đoàn trưởng.

Hắn không làm được như đoàn trưởng, dũng mãnh coi anh hùng trong thiên hạ như rơm rác, nhưng hắn cũng có sở trường của mình, tỷ như am hiểu luyện binh, lại tỷ như bình tĩnh và tỉ mỉ hơn.

Nếu trong tình hình thế này, nếu là đoàn trưởng chắc chắn sẽ không nói hai lời trực tiếp dẫn binh đột kích, vì trong mắt đoàn trưởng cấp thánh chẳng hề đáng kể. Mà binh lại thu thập ý kiến mọi người trước, vì hắn biết thực lực mình không bằng đoàn trưởng, cần phải cẩn thận hơn. Thời gian hắn tới thế giới này quá ngắn, cho dù hắn điên cuồng hấp thu mọi thứ nhưng vẫn không quen thuộc bằng bọn Tỳ Ba, Đinh Đang được.

Nhưng khi ra quyết định, Binh không hề do dự. Hắn bước vào sân huấn luyện, Đường Thiên vẫn chìm đắm trong ý tưởng quái dị của mình. Binh quan sát tỉ mỉ, không quấy rầy, lặng lẽ rời khiỏ.

Thiên Vũ Lang Viện.

A Luân kết thúc việc tu luyện trong ngày, hắn kéo thân thể uể oải nhảy vào hồ băng. Hồ băng cực kfy lặng lẽo, từng bông tuyết mỹ lệ trôi nổi. Bông tuyết lớn cỡ nắm tay, trông như thủy tinh. Khi ánh mặt trời chiếu rọi xuống nó sẽ khúc xạ ra ánh sáng mỹ lệ nhưng không chút cảm giác ấm áp.

Ngâm mình trong hồ băng, A Luân giật mình, con ngươi bất giác mở rộng, đầu óc trống rỗng. Một lúc lâu sau hắn mới dần khôi phục tinh thần, ý lạnh thấu xương ăn mòn tâm thần hắn.

Hắn cắn răng kiên trì, hồ băng giúp ích cho việc thuần hóa huyết mạch và chân lực của bọn họ.

Các học viên của Thiên Vũ Lang Viện mỗi ngày sau khi tu luyện cần ngâm mình trong hồ băng một canh giờ. Hồ băng nhanh chóng trở thành nơi đáng sợ nhất trong học viện. Có điều đại đa số các học viên đều xuất thân nghèo khổ như A Luân, hồ băng dẫu đáng sợ nhưng mọi người vẫn tự giác kiên trì.

"Nghe nói chưa? Binh đại nhân trở về rồi!"

Vài học viên cách đó không xa tán gẫu khiến A Luân chú ý.

"Chúng ta có thể được điều động không?"

"Chắc chắn rồi! Chủ thượng là người sẽ nuốt giận sao? Chòm Đại Hùng dám gây sự với chủ nhân, đúng là đầu óc gấu không cứu nổi!"

"Chủ thượng cũng thật lợi hại! Ai da, bức chòm Đại Hùng tới mức này!"

. . .

A Luân lặng lẽ lắng nghe. Tin tức chòm Đại Hùng đánh lén chòm Liệp Hộ đã truyền tới học viện, toàn bộ học viện đều xôn xao. Thiên Vũ Lang Viện là một học viện võ tướng, thảo luận là việc mà các học viên thích nhất. Mặc dù giờ trình độ mọi người đều không cao thế nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của họ.

"Tiểu Ngũ, chẳng phải Binh đại nhân gọi ngươi tới à? Tiết lộ chút tin tức đi!"

Đột nhiên một học viên hô lên với một thiếu niên nhắm mắt trong góc, xoạt, toàn bộ học viên trong hồ băng đều đưa mắt lại. A Luân cũng không khỏi nhìn lại, Tiểu Ngũ là một học viên cực kỳ đặc biệt. Có người nói trước đây hắn từng là thủ hạ của Khang Đức, Khang Đức truyền Ngân Nguyệt cho hắn.

Ngân Nguyệt, Thiên Câu, Bá Võ, đây là ba truyền thừa cường đại nhất chòm Sài Lang. Thiên Câu và Bá Võ đều đã rơi vào tay chủ thượng, Ngân Nguyệt mà Tiểu Vũ nộp lên là mảnh cuối cùng.

Thiên Vũ Nguyệt Lang Ấn mà bọn họ tu luyện hiện giờ có công lao không nhỏ của Tiểu Ngũ.

Binh đại nhân cực kỳ thưởng thức Tiểu Ngũ. Mọi người cũng không mấy ghen tị, khi Khang Đức gần chết chỉ mình Tiểu Ngũ có dũng khí đi theo, người trọng tình trọng nghĩa như vậy bất luận ở đâu cũng đáng được tôn kính.

Tiểu Ngũ im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên nói: "Mọi người sẽ nhanh chóng biết thôi."

Các học viên ánh mắt sáng lên, mặc dù Tiểu Ngũ nói rất ít thế nhưng tin tức lộ ra lại khiến mọi người liên tưởng rất nhiều.

Song đúng lúc này một tiếng còi báo động sắc bén vang lên, các học viên trong hồ băng sửng sốt, ngay sau đó mọi người không hẹn mà cùng lao khỏi hồ. Mọi người không kịp lau khô nước đá trên người,c hỉ dồn dập lấy giáp hồn máy trong Thủy Bình Võ Quỹ ra.

Bọn họ thành thạo chui vào giáp hồn máy, thôi động bộ giáp hồn máy.

Mệnh lệnh túc sát trầm trầm quẩn quanh trên bầu trời, toàn viện đều nghe được.

"Tất cả học viên chú ý! Tất cả học viên chú ý!"

"Tập kết vũ trang trong vòng mười phút!"

"Đây không phải diễn tập! Đây không phải diễn tập!"

Từ trên bầu trời nhìn xuống, Thiên Vũ Nguyệt Lang to lớn giờ như sôi trào, vô số giáp hồn máy chui ra từ đủ các góc. Chúng ầm ầm lao trên mặt đất, từng bước chân khổng lồ dậm tung bùn đất, mặt đất rung chuyển không ngừng, trên đỉnh đầu chúng là từng bóng người đồng thau lướt qua những ngọn cây.

Dòng lũ đồng thau đang tập kết.

Trên sa mạc, vài bóng người nhanh chóng bay lượn.

"Ha ha ha, lúc mấu chốt này vẫn phải dựa vào võ nam tử hoạt bát mới xoay chuyển tình thế được!" Amaury oa oa kêu to, vừa laod di vừa cong cánh tay thô to dọa người.

Không ai buồn để ý tới hắn.

"Mặt phẳng lại đem đám nhóc kia ra chiến trường, thật bất ngờ." Tư Mã Hương Sơn lẩm bẩm.

Lương Thu lắc đầu: "Chắc chắn hắn có suy nghĩ của hắn, so về chiến tranh chúng ta mới là người thường."

Tư Mã Hương Sơn hừ lạnh một tiếng, có điều không phản bác. Lương Thu nói không sai, Tư Mã Hương Sơn âm trầm nói: "Nếu Tỉnh Hào đến mới thật là đặc sắc."

Lương Thu nhíu mày: "Ngươi không nên làm khó người ta, sư phụ của Tỉnh Hào còn đang trong võ hội Quang Minh, sao hắn lại trực tiếp chiến đấu với võ hội Quang Minh được?"

"Chẳng qua ta thấy hắn không đủ thẳng thắn thôi." Tư Mã Hương Sơn lại âm trầm nói: "Cũng đã rời võ hội Quang Minh rồi, không nhân cơ hội đâm mấy đao thì thật đáng tiếc."

"Câm miệng." Hàn Băng Ngưng lạnh lùng nói, tay nâng chuôi kiếm.

Trong đám người, Tư Mã Hương Sơn kiêng kỵ nhất là Hàn Băng Ngưng, nữ nhân này một lời không hợp lập tức rút kiếm.

Amaury ô ô a a cả nửa ngày, thấy không ai để ý tới mình cực kỳ bất mãn: "Này này này, chẳng lẽ các ngươi không muốn phô bày năng lực mới à? Không muốn à? Thật sự không muốn à? Sao lại không muốn…"

Vẫn không ai buồn để ý tới hắn.

Thế nhưng trong lòng mọi người lại bỗng dâng lên cảm giác mong chờ, lần trước đánh với Diệp Triều Ca một trận, trình độ bọn họ đều tăng tiến bất đồng. Tới sau khi Binh đem rất nhiều thành quả của phòng thí nghiệm huyết mạch dùng trên bốn người bọn họ, bốn người có thể cảm nhận rõ ràng thực lực của mình tăng trưởng rõ rệt.

Lương Thu liếc nhìn thời gian nói: "Chúng ta phải tăng tốc lên. Trận chiến này mọi người phải thật cẩn thận, không được bất cẩn, đối thủ của chúng ta đều rất lợi hại!"

Bốn người không khỏi hưng phấn, trước đây bọn họ tuyệt đối không ngờ mình lại có ngày trưởng thành tới mức này.

Thật khiến người ta mong chờ!

Đường Thiên thu quyền đứng thẳng, ánh mắt trầm tĩnh.

Ầm!

Mặt đất sân huấn luyện dày tới nửa mét ầm ầm nát tan, bụi đồng thau còn mịn hơn bột mỳ như đám mây màu xanh yêu dị bốc lên trời. Bụi bay tới quanh Đường Thiên một trượng lại như gặp phải một tầng ngăn cách vô hình, không cách nào tiến thêm.

Ánh mắt Đường Thiên sáng như sao, có vẻ hưng phấn, lại có phần tiếc nuối.

Bộp bộp bộp!

Tiếng vỗ tay vang lên từ bên ngoài lớp khói bụi, Đường Thiên phục hồi tinh thần, giơ tay dẫn nhẹ, chưởng pháp cơ bản giản dị chất phác. Lòng bàn tay gã đọt nhiên sản sinh lực hút kinh người, khói bụi đầy trời lập tức quét sạch, tụ lại trong lòng bàn tay gã, hóa thành một quả cầu đồng thau to cỡ rổ trúc.

"Thật khiến người ta trầm trồ!" Giọng nói của Binh lộ vẻ kinh ngạc vô cùng: "Thật không ngờ ngươi có thể mày mò ra võ kỹ quái dị như vậy. Chúc mừng ngươi, ngươi rốt cuộc cũng tìm được con đường thuộc về mình, đúng là con đường không như bình thường! Võ kỹ cơ bản, ta thật mong chờ!"

Đường Thiên ngạc nhiên, chú già Binh rất ít khi khen ngợi thẳng thắn như vậy, gã lập tức cảm thấy khoan khoái không nói nên lời, mặt mày hớn hở: "Chú già cũng thấy ta lợi hại lắm đúng không? Không biết vì sao ta dùng võ kỹ cơ bản cảm thấy tốt nhất, thoải mái nhất, mới nghĩ ra một cách giờ xem ra có thể thực hiện được. Ha ha ha ha, thiếu niên như thần, lợi hại vô cùng!"

Binh chăm chú gật đầu: "Rất lợi hại. Có điều con đường này xưa nay chưa từng có ai đi qua, ngươi chỉ có thể tự tìm tòi."

"Ừ." Đường Thiên vẻ mặt chăm chú: "Ta có rất nhiều điểm còn không rõ."

"Có lẽ ta có thể đưa ra kiến nghị." Binh nói.

Đường Thiên ngẩng đầu lên nhìn Binh, sắc mặt mong chờ, tuy xưa nay Binh không chỉ điểm cụ thể võ kỹ cho gã nhưng luôn đưa ra những phương pháp đáng tin cậy.

"Ngươi cần nhiều thực chiến hơn, muốn sáng tạo bất cứ võ kỹ nào ngoại trừ tư tưởng tuyệt diệu ra còn cần thực chiến rèn luyện không ngừng. Chỉ có chiến đấu cùng cao thủ, lý giải của ngươi về võ kỹ mới không ngừng thâm sâu. Lấy chiến dưỡng chiến, đây luôn là biện pháp hữu dụng nhất." Binh nhìn Đường Thiên gật gù như gà mổ thóc, khẽ mỉm cười: "Có hứng thú khiêu chiến cấp thánh không?"

Đường Thiên sửng sốt, ánh mắt bừng sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.