Chiến Thần Bất Bại

Chương 427: Chương 427: Thử nghiệm ngoài lẽ thường




Lang Bảo đã gần hoàn thành, là một cứ điểm thuần quân sự, quy mô của nó không lớn, xây dựng cũng đơn giản hơn nhiều. Chỉ còn lại một số công việc nhỏ lẻ.

Đường Thiên quăng đám Adrian cho Tiểu Hạc Tử. Đường Thiên thầm suy nghĩ nham hiểm, không biết Tiểu Hạc Tử sẽ dằn vặt bọn chúng ra sao đây, thật muốn xem thử.

Có điều rõ ràng là gã không có thời gian.

Giờ gã như quả bóng căng tròn, tinh lực trong cơ thể tràn ngập khiến gã có ảo giác mình có thể bể tan bất cứ lúc nào.

Binh đã sớm chờ gã tại doanh trại 07, thấy dáng vẻ Đường Thiên cũng không khỏi tấm tắc kêu lạ: "Thú vị, đúng là thú vị! Ta làm giáo quan đã bao năm rồi chưa từng thấy ai đặc biệt như vậy, Tiểu Đường Đường, không thể không thừa nhận ngươi quả thật là tập hợp hết thảy kỳ dị trong thiên hạ!"

"Kỳ dị? Là sao?" Đường Thiên vẻ mặt cảnh giác, chú già Binh có nói tốt cũng không thể dễ dàng tin tưởng được.

"Ha ha, là đi con đường không tầm thường." Binh trịnh trọng đáp.

"Thật chứ?" Ánh mắt Đường Thiên lộ vẻ hoài nghi nồng đậm.

"Không tin ngươi hỏi Hạc xem." Binh vẻ mặt thản nhiên.

Đường Thiên lập tức vẻ mặt hớn hở, đương đương tự đắc; "Ha ha, chú già, rốt cuộc chú cũng đa thấy bản chất của thiếu niên như thần rồi! Không đi con đường bình thường! Nói đúng lắm! Cái này ta thích, thiếu niên như thần đúng là kỳ dị! Rất kỳ dị!"

Nhịn cười thế này đúng là thử thách công lực… Binh cố kiềm chế: "Để ta thử xem thực lực của ngươi hiện tại."

"Ở đây á?" Đường Thiên nhìn xung quanh không thấy một vật gì bèn kêu lên: "Vậy ta tới đây!"

Đường Thiên bước lên một bước, bàn chân chìm sâu vào nền đất đồng thau, khí lưu kinh người khuếch tán ra bốn phía, phạm vi ba trượng xung quanh hắn mặt đất đồng thau lõm sâu vài tấc, tạo thành một hố nông hình tròn tiêu chuẩn.

Sắc mặt Binh đột nhiên cứng đờ, hắn trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi nhìn cái hố nông dưới chân Đường Thiên.

Sân huấn luyện doanh trại 07, mặt đất được lót sàn đồng thau dày tới nửa mét, cực kỳ cứng rắn, đao kiếm chém lên cũng chỉ tóe ánh lửa. Bộ giáp máy nặng nề khổng lồ chạy trên nó, xung phong, va chạm đều không phá hoại được mảy may, Đường Thiên lại chỉ đạp một cái.

Gã này… rốt cuộc là loại quái thai gì…

Dọc đường Đường Thiên vẫn cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ lại chìm xuống đất, giờ có thể thoải mái triển khai, gã cực kỳ phấn khởi.

Cất bước xuất quyền!

Một quyền đánh ra, tiếng nổ dữ dội khiến Binh giật mình.

Nơi Đường Thiên vung quyền xuất hiện một hợn không khí như sóng nước, đó là hiện tượng không khí áp súc hết mức tạp thành. Binh đã thấy gợn sóng àny không ít lần, võ giả hơi có thực lực đều có thể vung quyền như vậy. Thế nhưng nắm đấm này của Đường Thiên lại không chút chấn động của chân lực.

Binh âm thầm hoảng sợ, Đường Thiên hấp thu huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang có rất nhiều chỗ kỳ diệu, thế nhưng sức mạnh thân thể tuyệt đối không đạt tới mức này.

Được một phần ba tinh lực chòm Đại Hùng gột rửa, gã đã mạnh lên rất nhiều…

Đường Thiên rất hưng phấn, gã xuất quyền như gió, quyền pháp cơ bản đơn giản nhất thế nhưng vào tay gã lại có uy lực kinh người. Binh có một ảo giác, cứ như trong sân huấn luyện có một cơn lốc xoáy, hắn phải đứng thật xa mà vẫn bị gió lốc thổi tới mức không mở mắt ra được.

Thật đáng tiếc… tố chất thân thể cường hãn như vậy nếu trở thành một võ giả giáp máy sẽ mạnh tới mức nào?

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Binh, hắn âm thầm lắc đầu. Từ khi thức tỉnh tới giờ đã rất lâu rồi, thời gian này hắn vẫn luôn tham lam hấp thu tất cả những thứ của thời đại này. Rất nhiều ý nghĩ trước còn mơ hồ thậm chí sai lầm giờ cũng từ từ mạch lạc rõ rệt hơn nhiều.

Nếu thực lực Đường Thiên giờ còn thấp kém, hắn chắc chắn sẽ để Đường Thiên theo con đường võ giả giáp máy. Giáp hồn máy xuất hiện đã định hình lại nghề nghiệp này, đẩy nó lên tới trên cả đỉnh cao năm xưa, tương lai của nó không thể đo lường được. Nhưng bất cứ thứ gì vừa sinh ra đều cần phải một thời gian tích lũy mới có thể phát triển lớn mạnh. Theo giai đoạn hiện giờ chiến lực cao cấp của võ giả giáp máy kém xa các nghề nghiệp khác.

Giờ ưu thế của võ giả giáp máy là ở binh đoàn.

Khí lưu trong sân huấn luyện bị oanh kích thành từng mảnh nhỏ, hỗn loạn không thể tả, khí lưu sắc bén lên lại từng vết xước trên nềm đất đồngt hau, thế nhưng thân hình Đường Thiên vẫn không hề bị ảnh hưởng, gã như nhát búa lớn, chỗ nào đi qua khí lưu đều tan nát!

Đường Thiên càng đánh càng hưng phấn,không cần lo lắng dưới chân, không cần khống chế sức mạnh, các loại võ kỹ như nước chảy mây trôi không ngừng biến hóa trên tay gã.

Hỏa Liêm Quỷ Trảo, Thiên Sách Phá Ma Thủ, khí kình xoắn ốc…

Bất tri bất giác mình đã tu luyện nhiều loại võ kỹ như vậy. Mỗi loại võ kỹ lúc này dùng ra đều có cảm giác hoàn toàn khác lúc bình thường. Trong cơ thể gã căng đầy năng lượng, bất cứ võ kỹ nào đều có uy lực kinh người. Khi gã thôi động khí kình xoắn ốc, ngay không khí xung quanh cũng phải xoay tròn!

Nhưng không biết vì sao gã luôn có cảm giác bị cản trở, trong tất cả các loại võ kỹ chỉ có sử dụng võ kỹ cơ bản mới không có cảm giác trở ngại.

Võ kỹ cơ bản…

Đường Thiên theo bản năng dừng lại.

Một lát sau, gã lại bắt đầu xuất quyền, quyền pháp cơ bản. Quả nhiên cảm giác trở ngại kia đã biến mất không còn tăm hơi, mỗi chiêu mỗi thức đều thuận buồm xuôi gió.

Binh nhìn mà khó hiểu, võ kỹ cơ bản? Một lúc sau gã mới dần nhận ra manh mối.

Đường Thiên vẫn đang lần lượt sử dụng những võ kỹ cơ bản, võ kỹ trụ cột của gã dần xuất hiện chút biến hóa. Những biến hóa này khiến Binh cảm thấy quen mắt, cứ như đã gặp ở đâu, thế nhưng mãi vẫn không nhớ ra nổi đã thấy ở đâu.

Binh nhíu mày, chăm chú quan sát, rốt cuộc cũng thấy rõ.

Gã ngây ngẩn, ánh mắt nhìn Đường Thiên như có má!

Những biến hóa quen mắt đó chính là biến hóa trong các võ kỹ Hỏa Liêm Quỷ Trảo, khí kình xoắn ốc, Thiên Sách Phá Ma Thủ, thiếu niên tâm thần đang thử nghiệm đem những võ kỹ cao cấp này biến hóa dung nhập vào võ kỹ cơ bản!

Gã này… đầu óc có chuyện rồi à…

Binh cảm thấy cực kỳ khó tin, tất cả mọi người khi dung hợp võ kỹ đều sẽ tuân theo một nguyên tắc cơ bản, lấy võ kỹ cấp cao làm chủ, cấp thấp là phụ. Xưa nay chưa từng nghe nói có người lại dung nhập biến hóa của võ kỹ cấp cao vào võ kỹ cấp thấp.

Điều này hoàn toàn vi phạm quy luật cơ bản của võ học!

Võ kỹ cấp thấp là cấp thấp không chỉ vì uy lực của nó nhỏ hơn, biến hóa đơn giản, chủ yếu nhất là do mức độ lý giải và vận dụng của nó ở cấp bậc khá thấp.

Đây cũng là lý do vì sao võ kỹ cấp cao rút lấy những ưu điểm của võ kỹ cấp thấm, không có gì lạ. Mà võ kỹ cấp thấp rút lấy những tinh hoa của võ kỹ cấp cao lại tuyệt đối không thể!

Nhưng Đường Thiên lại làm được chuyện tuyệt đối không thể này!

Phản ứng đầu tiên của Binh chính là nhắc nhở Đường Thiên, thế nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn làm giáo quan đã rất lâu, kinh nghiệm bồi dưỡng tân nhân cực kỳ phong phú. Ví dụ như trước đây tu luyện Binh không nói cho Đường Thiên cần phải làm thế nào vì hắn biết, cách huấn luyện của hắn đã lỗi thời. Hắn chỉ cung cấp cho Đường Thiên đủ loại cảnh gian nan khốn khó để Đường Thiên tự suy nghĩ, tự lĩnh ngộ.

Kinh nghiệm xưa kia nói cho hắn, khi những thiên tài làm một số việc trônng rất ngu ngốc, trông như không thể hoàn thành, không nên quấy rầy bọn họ.

Đường Thiên là thiên tài… trời ạ, sao mình lại có suy nghĩ đáng sợ vậy nhỉ…

Binh cảm giác đầu mình lú lẫn rồi.

Hắn quay người trực tiếp rời khỏi, ngược lại mình có ở đây cũng chẳng kiến nghị được gì, cứ để cho thiếu niên kỳ dị tự do phát triển đi, không khéo lại mày mò ra cái gì kỳ dị nữa?

Kỳ dị là không có tận cùng…

Binh trở lại thành Tam Hồn tìm Tỳ Ba, Đường Sửu và Đinh Đang, thuật lại tình hình chòm Tiên Nữ.

"Chúng ta cần tần công chòm Đại Hùng!" Thái độ Đường Sửu kiên quyết nhất: "Chòm Đại Hùng giờ đang đứng trên vách núi, nếu chúng ta không nhân cơ hội đạp thêm một cước, đẩy hắn xuống núi, sau này chúng ta sẽ càng thêm phiền phức."

"Đúng vậy, quan hệ giữa chúng ta và chòm Đại Hùng căn bản không cách nào hòa hoãn, chúng ta không có lựa chọn nào khác." Tỳ Ba cũng tán thành ý kiến của Đường Sửu.

Binh đưa mắt nhìn Đinh Đang.

Đinh Đang hiểu rõ ý tứ của Binh, có điều nàng cũng đã bỏ rất nhiều tâm tư điều tra chòm Đại Hùng, bèn thuật lại: "Chòm Đại Hùng cường đại nhất là binh đoàn Bạo Hùng, có điều giờ bọn họ đang ở chòm Liệp Hộ. Giữa chòm Đại Hùng và chòm Lăng Húc không có cửa sao hay tuyến đường, Yến Vĩnh Liệt đã tuyên bố lệnh tổng động viên, võ giả chòm Đại Hùng đang không ngừng tiến vào chòm Liệp Hộ, đây là cơ hội rất tốt."

Nàng bưng chén nước trà trên bàn lên uống cạn rồi nói tiếp: "Yến Vĩnh Liệt thiêu đốt tuổi thọ, dùng Vương Hùng Thủ duy trì tinh lực chòm Đại Hùng, không có sức tái chiến. Chỉ duy nhất một người của chòm Đại Hùng uy hiếp được chúng ta."

Đinh Đang giơ một ngón tay, sắc mặt nghiêm nghị.

"Đao Thánh Thiệu Đức!"

Bốn chữ này vang lên như sấm đánh bên tai, mọi người chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại.

Cấp thánh!

Hai chữ này bản thân đã chứa đựng sức mạnh không gì sánh nổi.

"Thiệu Đức và Yến Vĩnh Liệt quan hệ không ít, hai người từng là bạn bè tốt khi còn nhỏ, thế nhưng theo sự trưởng thành tính tình hai người dần không hợp. Yến Vĩnh Liệt dã tâm bừng bừng, Thiệu Đức lại hết sức đam bạc. Hắn vẫn ẩn cư tại dãy núi Thiên Hùng, sau khi Yến Vĩnh Liệt chấp chưởng chòm Đại Hùng từng vài lần mời Thiệu Đức nhưng đều bị từ chối. Yến Vĩnh Liệt nổi giận xua quân đàn áp, không ngờ Thiệu Đức thản nhiên tới một đao chặt đứt sơn mạch Thiên Hùng, dẫn nước sông chảy ngược lại ngăn cách đại quân, không ai dám đi qua sông nửa bước, đó là sông Ẩm Đao nổi tiếng chòm Đại Hùng!"

Mọi người đều trợn tròn mắt ngoác mồm, bọn họ đã sớm biết cấp thánh rất cường đại, thế nhưng giờ nghe Đinh Đang thuật lại mới phát hiện cấp Thánh còn cường đại hơn tưởng tượng của mình nhiều!

"Thiệu Đức tuy tính tình không hợp với Yến Vĩnh Liệt thế nhưng quan hệ hai người lại không tệ như tưởng tượng của mọi người. Yến Vĩnh Liệt từng muốn đưa Yến Đồ tới chỗ Thiệu Đức học đao pháp, cuối cùng do Yến Đồ không hứng thú với đao pháp nên mới thôi. Thời điểm thế này chắc chắn Thiệu Đức sẽ ra tay."

Đinh Đang nghiêm nghị nói.

Trong phòng họp bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.

Trong số mọi người, chỉ có Binh vẫn giữ được bình tĩnh.

Hắn thân kinh bách chiến, những trận chiến lớn đó võ giả thời đại này không cách nào tưởng tượng được. Một cấp thánh căn bản không cách nào dao động ý chí của hắn.

Binh nhìn Đinh Đang, nghiêm túc nói: "Chỉ có một cấp thánh?"

Đinh Đang trong lòng dâng lên cảm giác quái dị, chẳng lẽ chú già Binh cho rằng bọn họ có thể thắng? Nàng muốn nói gì đó nhưng thấy sắc mặt chăm chú của Binh lại bất giác gật đầu: "Chỉ có một cấp thánh! Thiệu Đức không có bằng hữu, hơn nữa trận chiến này quá đột ngột, chòm Đại Hùng không kịp chuẩn bị!"

"Hiểu rồi, tan họp."

Binh thần sắc bình tĩnh đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.