Ander Lena đã trải qua nhiều tình cảnh nguy hiểm nhưng chưa bao giờ nàng ngây ra như phỗng như vậy. Có điều tốt xấu gì cũng đã là người trải qua nhiều chuyện, gương mặt nàng cố nặn một nụ cười.
"Không sao."
Ander Lena phủ phủi bụi đất trên người, coi như không có chuyện gì, vẫn nói cười như thường: "Xem ra Tiểu Đường tiên sinh thực lực tăng tiến!"
Đường Thiên không dám lộn xộn: "Ta cũng không biết rốt cuộc là tiến hay không tiến!"
Ander Lena sửng sốt, gương mặt chợt giãn ra thành một nụ cười: "Tiểu Đường tiên sinh quá khiêm tốn. Tiểu Đường tiên sinh có chỗ không biết, trận thắng này của ngài đã ảnh hưởng tới toàn bộ thế cục Thiên Lộ."
"Thật không đấy?" Đường Thiên sắc mặt không tin.
Ander Lena thu lại nụ cười, sắc mặt chăm chú: "Tiểu Đường tiên sinh có chỗ không biết, chúng ta vẫn có vài con dường tin tức móc nối với chòm Đại Hùng. Thủy Hùng Hoang Cốt là một trong tam đại bí bảo hoàng kim của chòm Đại Hùng, nó thống trị gần một phần ba tinh lực chòm Đại Hùng. Tinh lực chòm Đại Hùng đã bắt đầu khô cạn. Ngay ba ngày trước, Yến Vĩnh Liệt dùng mười năm tuổi thọ thôi động Thánh Bảo chòm Đại Hùng, Vương Hùng Thủ, điều động tất cả tinh lực còn lại của chòm Đại Hùng khiến uy lực bí bảo chòm Đại Hùng không giảm mà tăng. Cũngd odòng dạng, ba ngày trước Đồ Thanh suất lĩnh binh đoàn Bạo Hùng được võ hội Quang Minh hiệp trợ tấn công chòm Liệp Hộ, tiêu diệt binh đoàn số một của chòm Liệp Hộ. Hôm nay vừa nhận được tin, Tiễn Thánh Khúc Tiễn Lưu Nã Da đã bị võ hội Quang Minh đánh giết, liên quân tiên phong đã nhắm thẳng vương cung Liệp Hộ. Bất luận trận chiến này thắng hay bại tinh lực chòm Đại Hùng đều sẽ khô cạn suy vong. Nói trận chiến của ngài thay đổi thế cục Thiên Lộ cũng không phải quá lời."
Đường Thiên nghe vậy trợn mắt ngoác mồm, một lúc sau mới phản ứng lại, lắp bắp: "Vậy tức là chòm Đại Hùng tiêu rồi?"
"Đúng vậy!" Ander Lena nghiêm túc gật đầu: "Hy vọng duy nhất của bọn Yến Vĩnh Liệt chính là cường thế công chiếm chòm Liệp Hộ trước khi chòm Đại Hùng suy sụp, cướp đoạt Thánh Bảo chòm Liệp Hộ sáp nhập hai chòm sao. Từ tình hình trước mắt bọn họ rất có thể thực hiện được. Giờ bọn họ đang cách vương cung chòm Liệp Hộ không tới ba trăm dặm. Bất luận binh đoàn Liệp Nhận hay chòm Sư Tử đều không kịp cứu viện."
"Thế này thì nhanh quá…" Đường Thiên choáng váng, một chòm sao diệt vong nhanh chóng đến vậy, hơn nữa đây không phải chòm sao nhỏ như chòm Sài Lang mà là chòm sao cấp Xích Đạo!
Ander Lena thấy vẻ mặt choáng váng của Đường Thiên, có phần thất vọng, nàng bỗng nhớ tới kẻ thần bí kia. Y luôn luôn tràn ngập tự tin, vĩnh viễn hững hờ, dường như không thứ gì làm khó nổi y Nếu y ở đây chắc chắn y sẽ có cách.
So với y, Đường Thiên kém quá xa!
"Chúng ta sẽ nghĩ ra đối sách!" Ander Lena trầm giọng nói: "Nếu chòm Đại Hùng thắng lợi vậy chúng ta xong rồi. Bọn họ chắc chắn sẽ chuyển hướng sang đối phó với chúng ta. Bọn họ sẽ tuyệt đối không để một cái đinh sau lưng như vậy. Nếu bọn họ dung hợp hai chòm sao, chắc hẳn sẽ tạo ra một chòm sao siêu cấp cỡ Hoàng Đạo! Chúng ta không thể chống nổi!"
Đường Thiên gật đầu vẻ mặt tán thành: "Có lý!"
Ander Lena đầy mong chờ nhìn Đường Thiên, nàng đợi Đường Thiên nói ra được phương án gì hữu dụng. Đường Thiên tốt xấu gì cũng xây được một cơ nghiệp to lớn, người như vậy chắc không phải ngu ngốc chứ.
Gã không đến mức không nhìn ra nguy hiểm trong đó chứ…
Đường Thiên bị nhìn một lúc lâu, buồn bực nó: "Trên mặt ta có dính gì à? Ta cảm thấy ngươi nói có lý lắm, nói tiếp đi."
Ander Lena suýt chút nữa chửi ầm lên, bà đây nói nhiều vậy là để chờ một câu "có lý lắm" của ngươi sao?
Sao gần đây bà này xui xẻo vậy? Gặp phải một thằng ngốc thật sao?
Nàng cố nén cơn kích động muốn chửi ầm lên, gằn từng chữ một: "Ngài không có ý kiến gì để phá cục sao?"
"Ta?" Đường Thiên sắc mặt kinh ngạc như nghe được vấn đề buồn cười nhất.
Ander Lena bị vẻ mặt của Đường Thiên làm cho tức giận tới lệch cả mũi, lạnh mặt nói: "Chẳng lẽ Tiểu Đường tiên sinh định ngồi yên chờ chết? Chẳng lẽ Tiểu Đường tiên sinh cho rằng ngài có thể không đếm xỉa tới?"
Đường Thiên lắc đầu: "Ta không nghĩ ra!"
Ander Lena không ngờ Đường Thiên lại vô lại như vậy, bực tức không nói nổi nữa, xoay người bỏ đi.
Đường Thiên ngây người, gã không ngờ Ander Lena lại xoay người bỏ đi như vậy, chờ Ander Lena đi xa hắn mới phản ứng lại, miệng lẩm bẩm: "Ta không nghĩ ra được, có điều có người sẽ nghĩ ra được…"
Đường Thiên cố gắng giãy dụa chui khỏi nền đá, bước chân lúc đâm sâu lúc đâm nông, đi về phía Đường Thiên.
Trở lại cung Tiên Nữ, Ander Lena nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng hồi tưởng lại biểu hiện hôm nay của bản thân, bỗng hối hận, công phu hàm dưỡng của mình rõ là kém đi nhiều.
"Hạc và Lăng Húc đã tỉnh, bọn họ đã theo binh đoàn Sài Lang trở về Lang Bảo!"
Tatton phất tay cho lính do thám lui lại, chờ người lính đi khỏi xong hắn mới mở miệng: "Đừng lo quá, con phải tin vào thực lực của hắn."
"Tin vào thực lực của hắn?" Ander Lena vừa tỉnh táo xong lại bừng bừng lửa giận: "Hắn cứu như thằng ngu vậy! Hỏi hắn làm sao, hắn lại như cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn, nhìn cái dáng vẻ đó con chỉ thấy giận điên lên thôi!"
Tatton cười ha hả: "Có một số người chỉ thích giả heo ăn thịt hổ! Điều này vừa vặn nói lên tâm cơ hắn cực kỳ thâm trầm, con nghĩ kỹ lại đi, hắn đi tới bước này có sai lầm nào không? Ngay cả Yến Đồ cũng chết trong tay hắn! Đừng quên hắn có danh xưng Đá Mài Kiếm Quang Minh. Người như vậy mà còn ngu ngốc thì ai dám xưng thông minh?"
Ander Lena há miệng phát hiện mình không biết nên phản bác ra sao. Đúng vậy, ngay Yến Đồ cũng chết trên tay hắn, người như vậy sao lại là kẻ lỗ mãng không đầu óc được?
"Vậy chúng ta làm sao giờ?" Ander Lena không nhịn được hỏi.
"Yên lặng xem tình hình." Tatton bình tĩnh nói: "Sức mạnh của bản thân chúng ta quá nhỏ yếu, không làm được gì, chỉ có thể dựa vào họ. Hắn muốn chúng ta làm cái gì thì chúng ta làm cái đó. Từ lần trước gặp gỡ có thể thấy bọn họ cũng không phải khó nói chuyện, cũng không tham lam."
Thấy Ander Lena há miệng muốn nói, Tatton lại an ủi: "Yên tâm đi, bọn họ chắc chắn sẽ hành động. Một người không để mắt tới cả võ hội Quang Minh sao có thể khoan dung cho chòm Đại Hùng?"
Ander Lena cảm giác rất kỳ quái, nàng không biết sự tin tưởng của phụ thân với Đường Thiên từ đâu mà đến.
Lại nói, chòm Đại Hùng rõ ràng không phải thế lực nhỏ…
Trở lại Lang Bảo, Adrian vốn vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng: "Đường Thiên đại nhân, ta có một cách có thể giải quyết cảnh khốn khó trước mắt của chòm Tiên Nữ."
Khiến hắn bất ngờ là Đường Thiên chỉ lườm hắn rồi nói: "Im miệng, tù binh phải tự biết mình là tù binh!"
Hạc ở bên cạnh do dự một chút rồi nhắc nhở: "Đường thần kinh, tù binh cũng có tôn nghiêm, thân là võ giả chính trực ngươi có thể giết chết hắn nhưng không thể sỉ nhục hắn."
Đường Thiên quay sang hỏi Lăng Húc: "Tiểu Húc Tử, ta là võ giả chính trực à?"
Lăng Húc lườm hắn một cái: "Ngươi là thiếu niên bị thần kinh."
Đường Thiên lại hỏi Lăng Húc: "Tiểu Húc Tử, ta có sỉ nhục hắn à?"
Lăng Húc bị Đường Thiên hỏi tới mức bực mình: "Có thầy phiền không? Để ta một thương đâm chết hắn!"
Hạc: ". . ."
Mình đúng là ngu ngốc lại đi bàn triết lý với hai tên ngu ngốc này…
"Đường Thiên, chẳng lẽ ngươi không thấy sao? Các ngươi đang trong thế ngàn can treo sợi tóc, chỉ cản hơi bất cẩn các ngươi sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục! Chòm Đại Hùng chắc chắn không bỏ qua cho các ngươi. Một khi bọn họ nuốt xong chòm Liệp Hộ, các ngươi chính là mục tiêu đầu tiên của họ!"
Ba người ngừng lại, quay sang nhìn Adrian.
Adrian vẫn trấn định như thường, giọng điệu lại đầy mê hoặc: "Chẳng lẽ các ngươi không muốn có chòm sao mạnh mẽ hơn? Ta có cách có thể khiến các ngươi thu được chòm Đại HÙng! Là chòm Đại Hùng màu mỡ đó, so với chòm Tiên Nữ hay chòm Sài Lang, nó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần! Nó đang ngay trước mắt ngươi. . .!"
Adrian bị ngắt lời, vì hắn bị Đường Thiên kéo lại.
Đường Thiên kéo Adrian lại, nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Ta nghe nói thợ săn đều là kẻ giả dối, ta là kẻ đầu óc ngay thẳng, không thông minh."
"Ngài có thể nghe xong phương án của ta đã…" Adrian bình tĩnh nói.
"Không!" Đường Thiên thẳng thẳng thắn ngắt lời Adrian, hắn nói tiếp: "Tuy ta không thông minh, còn có lúc ngốc nghếch, nhưng ta biết ta có thể tin tưởng ai! Tiểu Hạc Tử là người quá tốt, Tiểu Húc Húc là kẻ nóng nảy, thế thì có làm sao? Ta có thể giao sau lưng mình cho bọn họ. Ngươi thì sao? Ngươi chẳng là cái thá gì, ta không tin ngươi, ngươi có nói tốt tới đâu cũng chẳng liên quan gì tới ta."
"Ngài sợ ta làm hại ngài, nhưng ngài có thể ta nói xong phương án đã, ngài có thể suy nghĩ cẩn thận…" Adrian không cam lòng nói.
Đường Thiên cười đắc ý, đương đương tự đắc: "Ngươi quá đề cao ta, ta là loại người sẽ động não suy nghĩ ư? Chuyện cần suy nghĩ đương nhiên phải giao cho người thông minh rồi."
"Nói cách khác, cường đại như ngài cũng cần nghe người khác?" Adrian nhíu mày.
Hạc sắc mặt trầm xuống, tay nhắm lấy chuôi kiếm. Lăng Húc mặt hiện sát cơ, nhìn chằm chằm vào Adrian.
Đường Thiên sắc mặt kỳ quái nhìn Adrian: "Suy nghĩ của ngươi thật kỳ quái! Có ai không gì không làm được chứ? Tại sao lại không nghe lời người khác? Ngươi là người thông minh nhất trên đời này ư?"
Adrian lờ đi sát cơ của Hạc và Lăng Húc: "Ngài nói không sai, thế nhưng lựa chọn quan trọng then chốt như vậy chỉ hơi bất cẩn sẽ mất đi tất cả. Ngài còn có thể giao nó vào tay người khác sao?"
Đường Thiên lộ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Người như ngươi quá nhiều tâm cơ, thật phiền toái. Đơn giản thôi, ta tin bọn họ, ta tin bọn họ thông minh hơn ta, có thể làm tốt hơn ta. Trách nhiệm của ta là chiến đấu, cố gắng chiến đấu bảo vệ mọi người. Ta hiểu ý ngươi, nhưng ta không phải người mạnh nhất, bọn họ cũng không phải thông minh nhất, dựa vào đâu mà luôn thắng lợi được? Thua cũng được thắng cũng tốt, chúng ta đều là đồng bọn, có gì để oán hận? À đúng rồi, chúng ta theo đuổi thắng lợi của chúng ta chứ không phải theo đuổi thứ thắng lợi mà ngươi nói! Ngươi không hiểu!"
Adrian nhìn Đường Thiên, như lần đầu tiên nhận ra gã.
Đường Thiên quay sang hô to: "Ai có băng dính không? Dán miệng hắn lại! Phiền quá!"
Hạc lạnh lùng: "Ta tới."
Đường Thiên và Lăng Húc đều lộ vẻ kinh sợ, Tiểu Hạc Tử tức rồi.
Lão này xui xẻo rồi…