Minh Nguyệt chờ một lát, cỗ xe vẫn không chút động tĩnh, nàng hơi đổi sắc, đột nhiên rung tay, ánh kiếm như tuyết, cỗ xe ầm ầm chia làm hai nửa, chỉ có điều dưới đáy trống không, không có thứ gì.
Minh Nguyệt chăm chú quan sát một lúc lâu, lại hé miệng mỉm cười.
Gặp phải một đối thủ lợi hại đây, lẻn vào dưới xe ngay dưới mắt Tề Sơn, thực lực cường đại, cũng cực kỳ to gan, không ngờ chòm Tiên Nữ ngọa hổ tàng long, càng khiến nàng thêm mong chờ với hành trình tại chòm Tiên Nữ này.
Trên một tán cây dày dặc cách Minh Nguyệt khoảng bảy mươi trượng, Đường Thiên toàn thân bao phủ trong lửa đen như u linh, lặng lẽ không chút tiếng động quan sát Minh Nguyệt xuất kiếm.
Nữ nhân thần bí này khiến hắn cảnh giác, đối phương lại có thể nhận ra hắn tới gần, hoặc thực lực mạnh hơn Tề Sơn, hoặc tu luyện võ kỹ đặc thù. Nếu không phải động tác của hắn lưu loát, lại rất cẩn thận, chắc đã bị đối phương lật tẩy rồi.
Hơn nữa, kiếm vừa rồi... rất đặc biệt...
Nếu là lúc bình thường y còn hơi hiếu kỳ về một nữ nhân đặc biệt và cường đại như vậy, không khéo còn giao thủ một chút.
Nhưng y chỉ có mười lăm ngày, không có thời gian lãng phí trên người một nữ nhân xa lạ, cho dù nàng có cường đại, có xinh đẹp.
Đường Thiên nhấc theo Ander Lena bị y đánh ngất, lặng lẽ rời khỏi.
Khi Ander Lena tỉnh lại, phát hiện mình đang trên một con đường. Nàng mờ mịt mở mắt, nhìn hoàn cảnh xa lạ, có phần nghi hoặc, có phải mình chỉ ngủ một giấc, mơ mọt giấc mộng không? Những chuyện vừa qua có phải chỉ là một cơn ác mộng không?
Thế thì tốt quá...
Nàng thờ phào một hơi, đột nhiên khóe mắt liếc thấy một bóng hình màu đen, thân thể lập tức cứng đờ.
Không phải giấc mộng!
Ander Lena có thể đứng thứ ba trong số những người thừa kế tại chòm Tiên Nữ không phải là nhờ gương mặt, nàng hít sâu một hơi, sắc mặt khôi phục tĩnh lặng. Đối phương không hề nhắc nhở đánh ngất bản thân đã tiết lộ không ít tin tức, ít nhất đối phương tuyệt đối không phải do phụ thân phái tới cứu mình.
Không nên để đối phương mất kiên nhẫn, không nên khiến đối phương cảm giác mình là trói buộc.
Ander Lena đánh giá xung quanh một chút, ánh mắt sáng lên: “Đây là ngõ Hạ Nhai, chúng ta đi về phía đằng kia.”
Nàng liếc mắt nhìn Đường Thiên thăm dò,t hấy Đường Thiên không phản đối bèn dốc dũng khí bước về phía cửa ngõ. Bước được vài bước, nàng không kìm lòngd uodực quay đầu lại nhìn, thấy Đường Thiên ở sau lưng mở thở phào một hơi.
Thoáng thanh tỉnh lại, đầu óc nàng xoay chuyển càng nhanh. Vị kiếm khách thần bí này thực lực thâm sâu không lường được, nàng thật sự không nghĩ ra y làm cách nào mang mình đi qua tầng tầng thủ vệ như vậy vào trong thành.
Nàng chú ý tới quần áo được phơi trong ngõ, hai mắt sáng lên, quần áo thế này ra ngoài quá bắt mắt, cần phải giả trang một chút mới được.
“Ta đi thay quần áo.”
Ander Lena nhỏ giọng nói với Đường Thiên rồi lặng lẽ trèo tường vào. Đường Thiên nhìn lướt qua, ánh mắt toát lên vẻ tán thưởng. Y không chút hảo cảm với bình hoa không đầu óc, cũng chẳng thấy có tác dụng gì với kế hoạch của y. Thời gian của y rất ít, chỉ có mười lăm ngày, cho dù y có làm được nhiều điều hơn nữa thì mười lăm ngày cũng tuyệt đối không đủ hoàn thành kế hoạch.
Y không tin Tề Sơn là đồ ngốc.
Phần còn lại của kế hoạch cần Ander Lena tự hoàn thành, một bình hoa thuần túy đặt trong vòng nước xoáy như vậy chắc chắn sẽ bị đập tan thành từng mảnh. Nếu kết cục chắc chắn là thất bại, vậy không cần bắt đầu.
Tới giờ, biểu hiện của Ander Lena khiến y khá thỏa mãn.
Ander Lena cẩn thận để động tác của mình không phát ra âm thanh, nàng lấy quần áo xuống, nhìn quanh xung quanh, chạy tới một góc thay quần áo. Nơi này sẽ không khiến đối phương nhìn thấy, dẫu sao nàng cũng là một cô gái không tới hai mươi tuổi, lúc này rời khỏi tầm mắt Đường Thiên hoàn toàn là bản năng.
Góc tối đen thui, ngôi nhà này dường như không có người, không chút âm thanh.
Nàng đưa tay ra sau lưng, nút buộc váy ở sau lưng. Sơi tơ mỏng manh buộc rất phức tạp, xuyên từ phía bên sang. Để chiếc váy bồng lên bên, dưới váy đặt nhiều khung dẻo, trọng lượng nó rất nặng, muốn mặc lên người mà không rơi xuống cần buộc rất chặt. Ngày thường nàng luôn có người hầu tới giúp nàng mặc vào cởi ra, lúc này tự mình sờ soạng cẩ nửa ngày không ngờ sợi tơ lại rối hết cả lên. Những sợi tơ này do môt loại tơ tằm kết thành, cực kỳ cứng cỏi, đao kiếm khó thương.
Nàng luống cuống chân tay.
Đột nhiên, trước mắt tối sầm, một bóng người tối tăm xuất hiện trước mặt nàng.
Không cần nói, Ander Lena cũng biết đối phương bất mãn mình làm lỡ thời gian, nàng mặt đỏ lên, giải thích: “Ta... không cởi được sợi tơ sau lưng...’
“Quay sang phía khác.” Giọng nói Đường Thiên vẫn không chút hơi ấm.
Sắc mặt Ander Lena càng đỏ lên, nàng ậm ừ hai tiếng nhỏ như muỗi nhưng không nói gì, xoay người lại. Y định cởi váy giúp mình ư? Thật mắc cỡ chết mất! Thế nhưng nàng cắn chặt môi, cố gắng khiến mình không lên tiếng.
Xoạt!
Một tiếng động nho nhỏ vang lên sau lưng nàng, nàng chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, chiếc váy nặng nề lập tức rơi trên mặt đất.
Thân thể nàng cứng đờ
Không khílạnh lẽo kích thích làn da mềm mại của nàng, mất đi chiếc váy bảo vệ, thân thể của nàng lộ ra, không khí lạnh lẽo quanh người khiến đầu óc nàng trống rỗng.
Nàng chưa từng lộ ra thân thể mình trước mặt bất cứ nam nhân nào.
Đường Thiên mặt không cảm xúc thu hồi kiếm mỏng, chiếc váy của Ander Lena xẻ thành hai phần, rơi xuống đất. Cởi váy? Y chưa từng học chuyện như vậy.
Bờ lưng hoàn toàn lộ ra, có thể thấy được vóc dáng tuyệt hảo của chủ nhân. Làn da cực kỳ nhẵn nhụi, bóng loáng như mỡ động, một chút ửng đỏ lan theo thân thể trắng như tuyết.
Ander Lena ôm chặt ngực, không biết làm sao.
“Mông đẹp đấy.”
Đường Thiên lạnh lùng như đang giám định, quay người bỏ đi.
Y lặng lẽ đứng ở góc tường, vừa vặn để thân thể chìm vào bóng râm của mái hiên, nơi này có thể quan sát toàn bộ căn ngõ. Y biết nhiều hơn “gã” nhiều, cũng có lúc ước ao sự ngây thơ và vô tư của “bản thân” kia. Thứ năng lực bỏ qua tất cả mọi thứ không để trong lòng đó có lẽ có thể so với võ kỹ vô song mạnh nhất.
Ngươi cứ chậm một chút thì hơn.
Đường Thiên lặng lẽ suy nghĩ.
Ander Lena bước từ trong ra, nàng đổi một bộ quần áo bình dân. Đường Thiên nhíu mày, cho dù mặc bộ quần áo thô ráp đó, vẻ tuyệt sắc vẫn khó lòng che dấu, đặc biệt là làn da trắng trẻo của nàng, được vải vóc thô ráp tôn lên càng có thêm một vẻ đẹp mê hoặc.
Đường Thiên rung tay, thanh kiếm mỏng như rắn độc lè lưỡi đâm thẳng vào mặt đất trước mặt Ander Lena.
Phốc!
Một tiếng nổ cực nhỏ vang lên, mặt đất bên dưới Ander Lena không chút dấu hiệu nổ tung, làm dấy lên một chùm tro bụi, bao phủ lấy Ander Lena không kịp chuẩn bị.
“Khụ khụ khụ!
Đến lúc tro bụi tan hết, Ander Lena đã hoàn toàn biến thành một người màu xám, toàn thân bẩn thỉu, đâu còn chút quốc sắc thiên hương nào?
Ander Lena lúc đầu còn không kịp phản ứng nhưng cũng nhanh chóng hiểu rõ ý đồ của Đường Thiên.
Chỉ có điều... không thể ôn nhu thêm chút sao?
Ander Lena cắn chặt môi, nàng biết mình không thể mặc cả gì. Chỉ có điều, động tác này của Đường Thiên khiến chút tình cảm lạ trong lòng nàng vừa bay lên đã lập tức tan tác.
Nhận rõ hiện thực đi, Ander Lena.
Bóng đêm bao phủ thành Tiên Nữ, trong thành đâu đâu cũng thấy võ giả tuần tra, thế nhưng so với thủ vệ ngoài thành, trong thành có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều. Nơi này rốt cuộc là thành Tiên Nữ, thành thị phồn hoa nhất, vô số thương gia và nhân vật có thực quyền tập trung tại đây. Ba Phu cho dù có chỗ dựa cũng không dám làm quá.
Đừng nhìn hắn có danh võ giả đệ nhất, nhưng hắn biết, tại thành Tiên Nữ này số người đánh bại được hắn có tới hơn năm. Những cường giả này đều ẩn giấu trong các gia tộc lớn, không tới bước ngoặt sinh tử, bọn họ chắc chắn không xuất hiện.
Những người này đại diện cho các gia tộc tại chòm Tiên Nữ, chủ nhân chòm Tiên Nữ A Tư Đại cũng cực kỳ băn khoăn, mà Tề Sơn giờ cũng băn khoăn tương tự.
Nếu lúc này khiến đân chúng tức giận, Tề Sơn đại nhân chắc chắn sẽ giết hắn đầu tiên để bình an dân chúng.
Buổi tối, trên đường Tây Thủy đèn đóm sáng rực, đình đài cao ốc tầng tầng lớp lớp, trạm khắc tinh xảo, rồng phượng hoa cỏ, xa hoa cực điểm. Từng dãy cửa hàng nhìn không thấy cuối, chỉ thấy đèn đóm như sao đầy trời, dưới đường dòng người như dòng nước, rộn rã náo nhiệt vô cùng.
Cho dù là Đường Thiên nhìn cảnh tượng này cũng không khỏi hứng thú.
Y không ngờ thành Tiên Nữ hẻo lánh này cũng có nơi phồn hoa như vậy. Hơn nữa, sự giàu có của thành Tiên Nữ cũng nằm ngoài dự liệu của y. Y không phải tên “thiếu niên thần kinh” không hiểu chuyện kia, đứng trước dãy phố phồn hoa này, y như nhìn thấy số lượng tiền tài kinh người đang lưu chuyển.
Trong bất cứ chuyện gì, tiền luôn là một trong những nhân tố quan trọng nhất.
Xem ra mình nên chăm chỉ một chút.
Đường Thiên suy tư, ánh mắt lạnh băng, suy nghĩ xoay chuyển.
Thương hội Ông Lâm nằm phía đông đường Tây Thủy, cánh cửa lớn dưới một cây cổ thụ, bức tường đá xanh, cửa gỗ mộc mạc chắc chắn, khác với những cừa hàng mạ vàng kia. Nếu không nhờ một tấm biển gỗ có viết “Thương hội Ông Lâm” hai người chắc chắn sẽ không chú ý tới nơi này.
Ander Lena tới trước cửa, nàng liếc mắt nhìn qua Đường Thiên, thấy Đường Thiên không nói gì, cắn răng gõ gõ cửa.
“Ai đấy?”
Một giọng nói già nua vang lên bên trong.
Kẹt kẹt, cánh cửa gỗ từ từ mở ra, hé lộ một gương mặt đầy nếp nhăn.
Ander Lena dám cam đoan mình chắc chắn chưa từngt hấy người này, thế nhưng lúc này nàng đã chẳng thể lui bước: “Phụ thân bảo ta tới đây cầu viện.”
Ông lão quan sát Ander Lena một hồi, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, nhỏ giọng: “Mau vào.”
Ander Lena vội vàng vào cửa.
Ông lão nhanh chóng đóng cửa, nhưng khi quay người lại mới phát hiện bên cạnh Ander Lena có một nam tử toàn thân bao phủ trong lửa đen, lập tức biến sắc.
Vừa rồi mình không hề phát hiện!
Sắc mặt ông lão nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, thế nhưng vẫn không nhịn được vui vẻ nói: “Ander Lena tiểu thư, tiểu thư không sao là tốt rồi! Chủ nhân nghe tin, muốn tới tìm tiểu thư nhưng tiểu thư đã rời thành!”
“Là tiên sinh này cứu ta.” Ander Lena nhận ra nghi hoặc của ông lão, nàng dịu dàng hành lễ: “Phụ thân từng nói với ta, nếu gặp nguy hiểm thì tới quý thương hội nhờ trợ giúp.”
“Đúng vậy.” Một giọng nói hùng hậu vang lên, một đại hán khôi ngô xuất hiện trên bậc thang.
Hắn híp mắt lại, khóa chặt Đường Thiên.