Ánh mắt Minh Nguyệt hạ xuống bóng người đang chậm rãi bay từ dưới nước lên.
Một nam nhân toàn thân bao phủ trong bóng tối, trước ngực ôm một nữ nhân tuyệt mỹ trần như nhộng, cảnh tượng hương diễm đó không ngờ lại đầy lãnh khốc và sắc bén.
Đối phương tuy thấy nàng nhưng chẳng coi ra gì, đặt mỹ nhân trong ngực xuống, lấy một bộ y phục khoác thân thân thể hoàn mỹ kia.
Minh Nguyệt hứn tghú quan sát, cô gái e thẹn kinh hoàng, nam tử lãnh khốc trấn tĩnh, hình tượng tương phản mãnh liệt. Hình ảnh đen trắng lãnh khốc sắc bén trước mắt bỗng nhiều thêm chút sắc màu, có phần tươi sáng hơn.
Phía sau hai người là thành Tiên Nữ lửa bốc rợp trời.
Ánh mắt Minh Nguyệt hạ xuống tay Ander Lena, trong mắt sáng lên ánh lạnh, sắc mặt lạnh lùng nói: “Thủ đoạn của hai vị thật cao cường, chỉ vì Thánh Bảo mà đại khai sát giới như vậy, có quá đáng lắm không?”
Thánh Bảo, Tiên Nữ Hoàn!
Không có gì để nghi ngờ, vụ nổ kinh người vừaroồi chắc chắn do hai người trước mắt! Không, chính xác hơn là do nam tử này!
Nhớ lại những ngày qua ở bên Tề Sơn, được y giới thiệu, tên của nữ nhân toàn thân trần trụi kia lập tức xuất hiện trong đầu nàng, Ander Lena, người thừa kế thứ ba của chòm Tiên Nữ!
Đường Thiên không buồn để ý tới nàng, đặt Ander Lena đã mặc y phục lên lưng, lấy ra một sợi dây thừng, nghiêm túc buộc lại.
Từ đầu đến cuối y đều không nhìn sang Minh Nguyệt một cái, cũng không hỏi Ander Lena nửa câu.
Ander Lena nằm nhoài trên lưng Đường Thiên, thân thể hai người ướt đẫm, bờ lưng Đường Thiên không rộng nhưng bắp thịt rắn chắc như đá tảng, dán chặt vào thân thể nàng. Gò má nàng đỏ chót như sắp nhỏ máu, nàng thật không ngờ trên bờ lại có người.
Đặc biệt là dung mạo đối phương còn xinh đẹp hơn mình, khí chất trong trẻo băng thanh ngọc khiết, còn mình...
Ander Lena hận không tìm được cái hố nào chui xuống.
Mãi tới lúc Minh Nguyệt nói câu kia nàng mới tỉnh táo lại. Nàng không phải người ngu ngốc, chỉ có điều từ bs được nuông chiều, có Lan Đế, cạnh tranh giữa những người thừa kế khác vẫn duy trì ở mức độ thấp. Đối mặt với biến cố lớn như vậy nàng cảm giác mịt mờ luống cuống, tuy nàng cố gắng để bản thân thêm lợi hại, nhưng con đường trưởng thành không ngắn như vậy.
Ánh mắt Ander Lena lập tức lạnh đi.
“Kẻ tới không có thiện ý!”
Nàng chưa từngt hấy Minh Nguyệt thế nhưng từ lúc bắt đầu đối phương luôn lộ vẻ cường thế. Ander Lena trấn định lại, suy nghĩ xoay chuyển, không khỏi lén lút quan sát phản ứng của Đường Thiên. Trong cảm nhận của nàng, chính vị “chủ nhân” thần bí này mới là người lãnh khốc mạnh mẽ nhất nàng từng gặp.
Y có đủ tư cách trở thành đối tượng cho mình học tập.
Trong thời gian rất dài, nam nhân lãnh khốc cường đại này sẽ luôn bao phủ cuộc sống của nàng. Trong thời gian ngắn nàng không cách nào thoát khỏi bóng ma này. Nếu y thất bại, tình cảnh của nàng sẽ càngt hảm hại.
Nhưng sẽ có ngày, nàng sẽ thoát được!
Ander Lena thầm hạ quyết tâm!
Cẩn thận quan sát lại, nàng nhanh chóng phát hiện ra không ít.
“Chủ nhân” không hề bị khí thế của đối phương ảnh hưởng, nhớ lại vẻ kinh hoảng và thẹn thùng của mình vừa rồi, Ander Lena âm thầm xấu hổ.
Bất luận lúc nào cũng không thể hoang mang, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Đây là điều đầu tiên Ander Lena học được.
“Chủ nhân” nghiêm túc buộc mình trên lưng, hai ngày nay ở chung khiến Ander Lena hiểu được đôi chút về vị “chủ nhân” thần bí này, y tuyệt đối không làm việc vô nghĩa. Y bỏ nhiều thời gian như vậy quấn chặt mình trên lưng, thậm chí chặt tới mức nàng hít thở khó khăn.
Hiển nhiên “chủ nhân” cho rằng chiến đấu kế tiếp sẽ rất kịch liệt nên mới cố tình làm vậy.
Trong lòng Ander Lena hiểu rõ, cũng không phải “chủ nhân” yêu thích nàng bao nhiêu mà là mình hữu dụng với “chủ nhân”. Nếu mình vô dụng với y, y chắc chắn sẽ chẳng hề do dự, vứt bỏ mình.
Hữu dụng sẽ không bị vứt bỏ.
Cảm giác chật cứng ép sát vào lưng, Ander Lena biến sắc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Lần trước các hạ đi ké xe vào thành không thể gặp gỡ, nhưng hôm nay nên nói chuyện cẩn thận rồi.” Ánh mắt Minh Nguyệt sáng như sao, chiến ý lạnh lẽo, tà áo trắng như tuyết khiến nàng như một thanh kiếm không vương chút bụi trần!
Đẹp tới mức không cách nào tả nổi, nhưng cũng sắc bén bức người.
Đúng lúc này, Đường Thiên bỗng ngẩng mặt lên, gương mặt y bao phủ trong làn khói đen,không thể nhìn rõ, nhưng con mắt sau làn khói đen như hai cái hồ đen kịt, thâm sâu khó dò.
Chỉ thấy mắt hoa lên, thân hình đối phương đã xuất hiện như quỷ mị trước mặt nàng.
Sắc mặt Minh Nguyệt nghiêm nghị, trường kiếm trong tay chắn ngang trước mặt.
Keng!
Mũi kiếm sắc bén đâm thẳng vào kiếm trong tay minh nguyệt, lòng bàn tay Minh Nguyệt nóng lên, hai chân chìm xuống. Minh Nguyệt thầm kinh ngạc, sức mạnh thật lớn.
Keng keng keng!
Thanh kiếm mỏng trong tay Đường Thiên như trút một cơn mưa màu đen xuống, nếu Lăng Húc ở đây chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm, mưa kiếm do Đường Thiên tùy ý đánh ra còn kinh khủng hơn cả Thương Tiêm Hải của hắn.
Đáng sợ hơn là công kích như mưa đó hoàn toàn tập trung vào trường kiếm mảnh mai trong tay Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt sắc mặt nghiêm nghị, tay trái chỉ ra, đột nhiên thân kiếm bắn ra.
Keng!
Tiếng như chuông đồng, âm thanh du dương.
Thân kiếm rung lên ong ong, cơn mưa kiếm chi chít kia bị cưỡng ép đẩy ra.
Đột nhiên, trường kiếm tỏng tay Minh Nguyệt bị một sợi dây màu đen quấn lấy, chính là thanh kiếm mỏng trong tay Đường Thiên. Đường Thiên thuận thế vung lên, toàn thân như một cái bóng đen lao thẳng vào lòng Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt không chút kinh hoảng, Đường Thiên dẫn theo khí lưu thổi tung mái tóc nàng, gương mặt tuyệt mỹ không chút tỳ vết lóe lên ánh sáng lộng lẫy kinh người.
Ngón tay ngọc khép lại, tay trái như kiếm chớp mắt đâm thẳng vào gương mặt Đường Thiên, cùng lúc đó, một ánh kiếm lạnh lẽo lặng lẽ đâm tới bụng dưới Đường Thiên.
Đường Thiên không cách nào xoay người, nếu y né tránh, Ander Lena trên lưng y sẽ trúng kiếm.
Không hền ghĩ ngợi, Đường Thiên chuyển kiếm sang tay trái, năm ngón tay phải cong cong như đánh đàn tỳ bà, năm ánh kiếm sắc bén chằng chịt bắn vào tay kiếm Minh Nguyệt. Cùng lúc đó, nửa trên của y vẫn không nhúc nhích, chân trái rung rungv ề phía sau như chiếc chuông, một ánh kiếm sắc bén bắn khỏi chân trái y, đánh vào ánh kiếm bắn từ chân Minh Nguyệt.
Thân hình hai người lay động, bắn ra như lò xo.
Gương mặt Minh Nguyệt hiện vẻ kỳ quái, nàng nhìn chằm chằm vào Đường Thiên: “Thập Ngũ Tỳ Bà Kiếm!”
Thập Ngũ Tỳ Bà Kiếm, do Tỳ Bà Kiếm Thánh Thượng Vãn Đình sáng tạo ra hai trăm năm trước, bắt chước kỹ xảo Tỳ Bà. Thượng Vãn Đình xuất thân ca kỹ, sở trường tỳ bà, sau được cao nhân truyền thụ kiếm pháp, bốn mươi bảy tuổi phong thánh.
Minh Nguyệt lấy làm lạ không phải không có nguyên nhân, Thập Ngũ Tỳ Bà Kiếm không phải chỉ mười lăm thức mà là vì Thượng Vãn Tình mười lăm tuổi đã tập tỳ bà. Môn kiếm pháp này do Kiếm Thánh sáng chế, đương nhiên cự kỳ lợi hại, thế nhưng kiếm pháp này chỉ thích hợp cho nữ tử.
Tuy nàng không thấy mựat Đường Thiên nhưng dám chắc y là nam tử.
Nếu không tận mắt chứng kiến, annfg không thể tưởng tượng được một nam tử lại học kiếm pháp của nữ tử. Càng khiến nàng kinh ngạc hơn là kiếm pháp nữ tử này trong tay đối phương không chút vẻ son phấn, ngược lại trở nên âm nhu ác liệt.
Trong mắt nàng lóe lên vẻ tán thưởng, có thể tu luyện Thập Ngũ Tỳ Bà Kiếm tới mức này, thiên phú đối phương về kiếm thật kinh người.
“Kiếm Thể của Kiếm Vực!”
Đường Thiên chậm rãi thốt lên năm chữ.
Minh Nguyệt rốt cuộc biến sắc, hai bên chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, đối phương lại có thể nói toạc ra lai lịch của nàng, khiến tâm thần nàng chấn động!
Một điểm sáng đen mơ hồ đột nhiên phóng lớn trước mắt nàng.
Nhân lúc nàng đang chấn động, Đường Thiên đột nhiên đánh lén.
Trong lòng Minh Nguyệt dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, tình thế cấp bách, ánh mắt nàng lạnh như sương, tay trái che trước mặt.
Ngón tay ngọc ngà trắng noãn thon thả hoàn mỹ sáng lên ánh sáng lộng lẫy khiến người ta kinh hãi.
Keng!
Mũi kiếm mỏng sắc bén của Đường Thiên đánh trúng chưởng ngọc, phát sinh một tiếng lanh lảnh nhưng không cách nào tiến thêm.
Nhát đâm này của Đường Thiên sức mạnh kinh người, kiếm mỏng lập tức cong tới mức tận cùng, thậm chí khiến người ta nghi ngờ liệu có đứt đoạn không.
Minh Nguyệt có thể cảm giác được cách một tầng khói đen, một đôi mắt đang chăm chú quan sát nàng.
Không đúng!
Nàng bỗng có cảm giác không đúng, thân kiếm ép cong tới mức tận cùng đột nhiên bắn ngược lại, Đường Thiên đang lao tới trước mặt nàng đột nhiên biến mất.
Một khắc sau, y gần như đột nhiên xuất hiện trên mặt hồ.
Minh Nguyệt lúc này mới tỉnh ngộ, trúng kế rồi!
Kiếm vừa rồi của đối phương căn bản không phải đánh lén mà ý đồ mượn lực.
Nàng không đuổi theo, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Đường Thiên, trong mắt không hề che đấu vẻ tán thưởng. Đây là lần đầu tiên nàng chịu thiệt thòi kể từ khi xuất đạo. Lai lịch của đối phương rất sâu xa, Kiếm Vực cực kỳ thần bí, ít người biết tới. Đệ tử ra ngoài giao du đều không dùng thân phận thực. Chỉ có đệ tử thế gia nhất lưu trên Thiên Lộ như Tề Sơn mới được biết.
Đối phương lại có thể nói toạc ra.
Nàng lẳng lặng lơ lửng trên hồ, trong đầu ngẫm lại dư vị trận chiến vừa rồi.
Đột nhiên, tiếng xé gió đánh gãy suy nghĩ của nàng, là đám người Tề Sơn đang quay lại. Sắc mặt Tề Sơn tái xanh, tâm trạng rất tệ, thấy sắc mặt hắn lại thêm Tiên Nữ Cung nổ tung, trong lòng Minh Nguyệt đã thầm hiểu.
“Tề huynh.” Nàng bình tĩnh thăm dò.
“Minh muội, vừa rồi muội giao thủ cùng người khác?” Tề Sơn gấp giọng nỏi, vừa rồi hắn nghe được tiếng động từ chỗ Minh Nguyệt, lập tức đuổi tới. Chòm Tiên Nữ không ai có tư cách khiến Minh Nguyệt ra tay, chỉ có kiếm khách thần bí kia.
“Ừm, một kiếm khách thần bí, Ander Lena trên tay hắn.” Minh Nguyệt không giấu diếm, thuật lại.
Khuôn mặt Tề Sơn co rúm, ánh mắt dữ tợn, hắn cố tự khắc chế: “Không biết bọn chúng trốn đi đâu?”
Minh Nguyệt trả lời: “Hồ Tiên Nữ!”
Không biết vì sao, Tề Sơn lúc này lại khiến nàng cảm giác khí độ kém đi.
“Đa tạ Minh Muội!” Nói xong đám ng Tề Sơn bay lên trời, con mắt một hộ vệ bên cạnh Tề Sơn bắn ra một chùm sáng đỏ, ánh sáng không ngừng đảo qua mặt hồ. Đây là một loại võ kỹ luyện mắt, hơn nữa cảnh giới không thấp. Đoàn người đi vòng một vòng trên bầu trời hồ Tiên Nữ, không phát hiện điều gì.
Dưới hồ Tiên Nữ rất nhiều sông ngầm, nhánh sông cực kỳ phức tạp.
Lửa giận trong lòng Tề Sơn bùng phát tới cực điểm, gầm lên: “Phong tỏa tất cả cửa sao của chòm Tiên Nữ! Điều trai! Xới ba tấc đất cũng phải tra ra cho ta!”
Hắn còn chưa ra khỏi chòm Tiên Nữ, bàn cờ đã đổ!
Nếu để ta tìm thấy, ta chắc chắn sẽ lột da tróc thịt ngươi!
Gương mặt Tề Sơn vặn vẹo.