"Biết vì sao ngươi còn sống không?" Sylar nháy mắt với Đoan Mộc, sóng mắt lưu chuyển, nụ cười tuyệt mỹ.
Đoan Mộc thành thật gật đầu: "Biết, huấn luyện viên binh khí kiêm bồi luyện."
"Nói đúng lắm." Sylar vuốt vuốt mái tóc, đầy vẻ phong tình: "Yên tâm, ngươi thân kiêm hai chức, ta cũng sẽ tranh thủ cho ngươi. Đáng tiếc tác dụng của Xích Quang có hạn, hình như không có ai thích dùng đao cả, ài, nhưng cũng không thể để lãng phí được, gã này giờ chỉ có thể tiếp khách thôi. Hay là ta sáng tạo ra một loại giáp hồn máy dùng đao nhỉ? Ừm, cái này phải tới bàn với Đường Sửu đã."
Những lời cuối cùng của Sylar đã là tự nói với bản thân mình.
Đoan Mộc rất thức thời im lặng, không thể tùy tiện tiếp lời cô ả này được. Thế nhưng ngữ khí của Sylar vẫn khiến Đoan Mộc cảm thấy bia ai, Xích Quang sợ còn không biết mình đã bị người khác tính toán rồi. Sylar không nghiền ép sạch giá trị của hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Sylar phục hồi tinh thần, cười hì hì nói: "Đúng rồi, tỷ tỷ thích ngươi rồi đó, phái ngươi tới tổ A, Xích Quang phụ trách tổ B. Một tháng sau hai tổ sẽ tiến hành đối kháng thực chiến, tổ nào thua sẽ bị trừng phạt. Tỷ tỷ nói nhỏ với ngươi nè, ngươi chắc chắn sẽ không thích hình phạt đâu."
Nhìn gương mặt Sylar như cười mà không phải cười, Đoan Mộc theo bản năng rùng mình, nữ nhân này cái gì cũng làm được.
Đoan Mộc thầm quyết định, cho dù thế nào cũng phải để tổ A thắng lợi.
Hắn từng tự chứng kiến thực lực của hai tổ, đấu pháp chỉnh thể kia khiến hắn cực kỳ ấn tượng. Sắp xếp của Sylar với hắn và Xích Quang, hắn cũng cảm thấy cực kỳ hợp lý.
Có điều có bao nhiêu binh đoàn có võ giả hoàng kim dấu luyện cùng? Thật xa xỉ…
Mấy ngày nay hắn vẫn suy nghĩ về binh đoàn giáp máy này, trong lòng cũng có chút suy đoán. Thế nhưng tới khi thật sự tiếp xúc hắn mới kinh ngạc phát hiện cảnh giới của những võ giả giáp máy này đều cực kỳ thấp.
Cấp sáu, đây là trình độ bình quân, với binh đoàn, trình độ này khá thấp. Thế nhưng một nhóm võ giả trình độ thấp như vậy sau khi phối hợp lại có thể bộc phát ra sức mạnh kinh người, trình độ võ tướng cao tới mức hắn giật mình.
Có điều, nếu trình độ bình quân của những võ giả giáp máy này tăng thêm một đến hai cấp sẽ ra sao đây?
Binh đoàn này sẽ biến thành thế nào?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện lập tức xoay quanh đầu Đoan Mộc bỏ cũng không đi. Mà tiếp xúc thêm một bước, hắn càng phát hiện những võ giả giáp máy này cảnh giới thấp là bởi bọn họ được bồi dưỡng tu luyện trình độ thấp.
Không có danh sư chỉ điểm, tài nguyên thiếu thốn…
Nếu những điều kiện này được thỏa mãn, như vậy thực lực những võ giả giáp máy này sẽ tiến vào một giai đoạn tăng trưởng cao tốc. Tuy những người trẻ tuổi này không phải ai cũng là thiên tài, nhưng lên tới cấp bảy cấp tám không phải là vấn đề.
Đây chính là khác biệt giữa thế gia giàu có và gia tộc phổ thông. Những thế gia giàu có đã sớm nghiên cứu ra một hệ thống bồi dưỡng hợp lý hữu hiệu. Bọn họ không hẳn lúc nào cũng có thiên tài xuất hiện, thế nhưng nhờ vào thủ đoạn bồi dưỡng hiệu quả, bọn họ vẫn có một nhóm võ giả xuất sắc.
Thế gia giàu có ổn định hay ko, sức sống mạnh mẽ ngoan cường hay không đều liên quan trực tiếp tới điều này. Mỗi thế gia có một phương pháp bồi dưỡng riêng, đây là bí mật bất truyền, không dễ tiết lộ ra ngoài.
Ngoài ra còn một số người nắm giữ những kỹ thuật này, họ là những cường giả. Cường giả thực lực mạnh mẽ, lý giải của bọn họ về võ kỹ cũng càng sâu sắc, nghiên cứu về tu luyện cũng sâu sắc hơn những võ giả bình thường. Tuy bọn họ không sánh nổi kinh nghiệm được tích lũy nhiều đời của thế gia nhưng vẫn có những thiên tài kinh thế, bọn họ có thể khai sáng ra một lưu phái, khai sáng ra một thế gia mới.
Đoan Mộc là một võ giả cực am hiểu động não, đây cũng là lý do vì sao hắn có thể đánh giết nhiều võ giả mạnh hơn mình.
Hắn đồng ý ngoại trừ vì bảo mệnh còn có một nguyên nhân khác, hắn hiếu kỳ về những võ giả giáp máy này. Trình độ bình quân chỉ cấp sáu lại có thể đánh bại Lưu Phong Đoàn, đây là chuyện trước đây hắn tuyệt đối không nghĩ tới.
Hắn nhận ra giá trị trong đó.
Hắn bắt đầu nghĩ nên dùng cách nào để nâng cao cảnh giới những võ giả giáp máy này. Cảnh giới võ giả giáp máy này như mực nước thấp nhất trong vại, nếu có thể nâng nó cao thêm vài phần, vậy…
"Về phía Hoắc Phu Mạn, ngươi nghĩ sao?" Sylar thu lại nụ cười.
Đoan Mộc trong lòng rùng mình, hắn không né tránh ánh mắt Sylar thản nhiên nói: "Chuyện ta đáp ứng hắn ta đều đã làm, ta không nợ hắn. Hơn nữa ta và đại nhân đã ký kết khế ước võ hồn."
Sylar mỉm cười mỹ lệ: "Đúng vậy, giờ mọi người đều là người mình, cố gắng lên cố gắng lên, đừng để Xích Quang đàn áp nhé."
"Ta biết."
Đoan Mộc gật đầu, xoay người ra ngoài.
Bước khỏi gian phòng dưới lòng đất, trong khu vực tu luyện đèn đuốc sáng trưng, thi thoảng lại vang lên tiếng reo hò,t ừng bóng người khổng lồ nỗ lực chạy dưới ánh đèn. Mọi thứ trước mặt đều đầy phấn chấn, đột nhiên Đoan Mộc bỗng có cảm giác mong chờ về tương lai.
Vu Hạ sắc mặt trầm tĩnh, tất cả đều trong lòng bàn tay.
Tatton tuy sắp xếp lực lượng phòng thủ tại cung Tiên Nữ, thế nhưng hắn không ngờ lại có người ra tay thật, hơn nữa cung Tiên Nữ mới được lập lại, kích thước không lớn, bố trí phòng thủ cũng không đủ nghiêm mật.
Vu Hạ không chút bảo lưu, tất cả thủ hạ cùng xuất hiện, thế như chẻ tre. Binh đoàn Cao Nguyên đột ngột không kịp đề phòng, đối mặt với những võ giả cường đại này căn bản không cách nào tổ chức tiến công hữu hiệu.
Đặc biệt là Thất Đao dưới trướng Vu Hạ, bọn họ thân nhau như huynh đệ, phối hợp ăn ý, thực lực mỗi người cao siêu. Phòng tuyến sắp đặt vội vội vàng vàng sao ngăn nổi bọn họ, giao chiến chưa bao lâu phòng tuyến đã tan nát.
Ander Lena sắc mặt trắng bệch, nàng không ngờ Vu Hạ lại coi trời bằng vung, ra tay đối phó với nàng.
Tiên Nữ Hoàn trong tay lặng im bất động, gần đây tinh lực chòm Tiên Nữ đều bị nàng điều tới chế tạo bí bảo, Tiên Nữ Hoàn hao tổn khá lớn. Ander Lena cũng tự biết mình, cho dù Tiên Nữ Hoàn vẫn hoàn hảo không chút tổn hại nàng cũng không phải đối thủ của đám người này.
Đặc biệt là thủ hạ số một của Vu Hạ, một nam tử già giặn lão luyện, đao pháp cực kỳ lợi hại. Một mình hắn ảnh hưởng tới hơn nửa tinh lực của phòng tuyến, những người khác nhờ đó mới thong dong như vậy.
Phòng tuyến đang đầy nguy cơ.
Đột nhiên, một luồng sóng năng lượng kinh người bộc phát.
Đây là…
Tất cả mọi người theo bản năng ngừng lại, vì luồng chấn động này cường đại tới mức người ta kinh hãi, ai nấy chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào.
Vu Hạ hơi biến sắc, điện hạ vận dụng thứ đó…
Ngay khi hắn còn nghi ngờ không thôi, luồng sóng năng lượng đáng sợ này lại đột nhiên ngưng bặt, biến mất không còn tăm hơi, phảng phất như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Vu Hạ cảm giác hô hấp của mình như ngưng bặt, một suy nghĩ đáng sợ chiếm cứ toàn bộ thân thể hắn!
Không… không thể!
Thời gian từ từ trôi qua, luồng sóng năng lượng đáng sợ này không hề xuất hiện nữa.
Sắc mặt Vu Hạ trắng bệch như tờ giấy, giọng nói run rẩy điên cuồng gào lên: "Rút! Chúng ta rút!"
Thủ hạ của hắn không khỏi ngạc nhiên.
"Đại nhân. . ."
Gương mặt Vu Hạ vặn vẹo, lớn tiếng quát: "Rút lui! Lập tức rút lui! Tới chỗ Đường Thiên!"
Vài võ giả phản ứng nhanh sau khi sửng sốt lập tức biến sắc.
Nhìn kẻ địch thối lui như thủy triều, Ander Lena vốn vẫn cố gắng chống đỡ cảm giác như trong cơn mơ, nghĩ lại mà sợ, ngay chân cũng mềm ra.
Vì sao đám người này lại rút lui…
Ander Lena nhớ tới câu nói cuối cùng của Vu Hạ trước khi rời đi, lập tức giật mình: "Đường Thiên gặp nguy hiểm! Mau nói cho đại tướng quân tới giúp Đường Thiên!"
Sắp xếp xong nàng mới đặt mông ngồi xuống dưới đất.
Ngồi yên một lát, nàng bắt đầu phục hồi tinh thần từ cơn kinh hãi, ngồi trên bậc thang, tay quấn quấn lọn tóc suy nghĩ.
Bọn Vu Hạ điên rồi ư? Bọn họ rốt cuộc định làm gì?
Chòm Đại Hùng!
Nàng nghiến răng nghiến lợi, ngón tay nắm lấy làn váy trắng bệch.๑๑۩۞۩๑๑Giản Phong Nguyên ngơ ngác nhìn quỷ đầu đao chỉ còn nửa đoạn trong tay mình, uy hiếp của cái chết khiến tất cả chiến ý của hắn tiêu biến không còn tăm hơi. Sức mạnh trong cơ thể hắn bị rút sạch, dưới chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Vinh Nhu ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Hắn biết lão Giản luôn lõi đời khéo đưa đẩy nhưng không ngờ ý chí của hắn lại yếu kém như vậy.
Hắn càng không ngờ thực lực ba người này lại cường đại tới vậy.
Đặc biệt là Đường Thiên…
Ánh mắt Vinh Nhu ngơ ngác nhìn Đường Thiên, tới giờ hắn vẫn không hiểu được người này làm sao chiến thắng điện hạ.
Trận chiến này lan tỏa cực lớn.
Trang viên của Đường Thiên đã hóa thành phế tích, ngay cả những trang viên xung quanh cũng bị thương tổn bất đồng.
Hạc thong dong đi tới trước mặt Giản Phong Nguyên và Vinh Nhu, đâm mỗi người một kiếm, phong bế kinh mạch bọn họ lại.
Thu xếp đâu vào đấy rồi, đưa Lăng Húc đang hôn mệ lại, Hạc nắm kiếm tới trước mặt Đường Thiên, bình tĩnh nói: "Đường thần kinh, còn lại giao cho ngươi."
Dứt lời hắn như cây cọc gỗ ngã ngửa ra phía sau, hôn mê bất tỉnh.
Bảy lần Kiếm Luân Hạc Vũ liên tục, Hạc đánh nát quỷ đầu đao của Giản Phong Nguyên, cũng khiến ý chí chiến đấu của Giản Phong Nguyên toàn toàn tan nát. Thế nhưng thể lực và chân lực của Hạc cũng tiêu hao hầu như không còn.
Hắn vẫn còn đứng được, đi lại được, hoàn toàn là cứng rắn chịu đựng chống đỡ, giờ tâm thần thư giãn lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đường Thiên bị Hạc làm cho giật mình, vội vàng chạy tới kiểm tra, phát hiện Hạc chỉ kiệt sức mới thanh tỉnh lại. Lăng Húc cũng không sao, Đường Thiên thở phào một hơi, đặt mông ngồi xuống đất.
Vừa ngồi xuống lại động tới vết thương trên người, đau tới mức hắn nhếch miệng.
Đột nhiên hắn chú ý tới một vật vàng chói dưới chân, vội vàng nhặt lên. Đây là thứ trên tay Yến Đồ, nhớ tới trận chiến Đường Thiên cũng phải sợ hãi.
Thật quá mạo hiểm, mình chỉ chậm một giây thôi, thứ này hoàn toàn phóng thích có lẽ mình đã chết rồi.
Luồng chấn động năng lượng kinh khủng đó khiến Đường thiếu niên nghĩ lại cũng phát sợ.
Cánh tay phải của Yến Đồ bay ra ngoài lập tức bùng cháy, giờ đã tan thành tro bụi, chỉ còn lại thứ này. Không cần phải nói Đường Thiên cũng biết đây là bảo bối.
Đường Thiên tò mò nắm nó lên, đây là một khúc xương màu vàng, hình dạng bất định, cực kỳ tinh xảo, bóng loáng.
Chẳng lẽ là bí bảo hoàng kim? Có điều trông chẳng lợi hại gì cả. Cầm trên tay có cảm giác ấp áp nằng nặng, ngoài ra không có chỗ nào đặc biệt.
Bàn tay Đường Thiên bị cắt rách vài nơi tuy không sâu nhưng vẫn chảy không ít máu.
Đường Thiên quan sát khúc xương, không ít vết máu dính lên khối xương, vết máu loang lổ như hạt cát nhỏ nhanh chóng ngấm vào khúc xương vàng kim, biến mất không còn tăm hơi.
Đúng lúc này, biến cố nảy sinh.