Chiến Thần Bất Bại

Chương 422: Chương 422: Quyết tâm của Hạc




Cảm giác của Lăng Húc cực kỳ kỳ diệu, trong kinh mạch hắn mỗi luồng chân lực đều cực kỳ nghe lời, cơ thể ngân hóa giờ đột nhiên trở nên mềm mại, ngay cả võ hồn lúc bình thường vẫn lặng yên cũng trở nên hoạt bát. Chất lỏng bạc ngưng tũ ở mũi nhọn đầu thương, tiếng chuông gió sừng dê như quẩn quanh mũi thương, như có như không, không hề tiêu tán.

Cảm giác chưa từng có dâng lên, Lăng Húc cảm thấy mình có thể khống chế mọi chi tiết của mỗi nhát thương, mọi lực lượng khi thương xoay tròn. Chân lực rót dọc thân thương, truyền lên mũi thương, thậm chí hắn có thể cảm nhận được than thương run nhè nhẹ khi chân lực truyền vào. . .

Thật khiến người ta mê say!

Bước tiến xung phong mang theo vận luật và tiết tấu hoàn mỹ, mỗi lần đạp chân lên mặt đất lại khiến lực lượng của hắn tăng thêm một phần, ánh sáng trên mũi thương cũng rực rỡ hơn một chút.

Thương bạc chỉ thẳng không chút ba động.

Khi bước cuối cùng đạp xuống, ánh sáng trên mũi thương đã rực rỡ tới gai mắt.

Nó như một ngôi sao băng rực cháy chói mắt, khiến cả thế giới phải ảm đạm thất sắc.

Vinh Nhu không ngờ Lăng Húc lại đột phá ngay lúc này.

Một thương này khiến gương mặt hắn biến sắc, hai mắt hắn trợn tròn, song chưởng đặt trước ngực, năm ngón tay thon dài như ấn lên mặt hồ bằng phẳng, mười điểm chấn động khuếch tán từ đầu ngón tay.

Chấn động khuếch tán ra, hợp lại làm một, tụ tập thành một tấm thuẫn hình tròn trong suốt trước mặt hắn.

Sao băng chói mắt đánh lên tấm thuẫn này!

Tấm thuẫn trong suốt bể nát như thủy tinh.

Vinh Nhu biến sắc, quay về phía ánh sao sáng rực đó búng tay liên tục, thân hình đồng thời lui lại.

Ánh sáng đột nhiên bùng lên, trước mặt Vinh Nhu trắng xóa.

Khi ánh sáng tan đi chỉ thấy thân hình Vinh Nhu lảo đảo lui lại, sắc mặt không thể tin nổi, trên tay trái là một lỗ to máu tươi đầm đìa.

Hắn miễn cưỡng ổn định thân hình, lòng bàn tay vẫn đau xót, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Lăng Húc.

Lăng Húc vẫn duy trì tư thế xuất thương, không hề nhúc nhích, như một bức tượng.

Rầm, Lăng Húc té ngửa xuống.

Vinh Nhu không hề cử động, chỉ ngơ ngác nhìn Lăng Húc đã hôn mê, trong lòng cực kỳ chấn động. Hắn tại chòm Đại Hùng địa vị cao cả, gặp qua vô số thiên tài. Thế nhưng quả thật chưa từng gặp ai chấp nhất với thắng lợi như vậy.

Lại đột phá ngay lúc cuối cùng…

Vinh Nhu cười khổ không biết mình xui xẻo hay ông trời để mắt tới người kia, xác suất nhỏ như vậy mình lại gặp phải.

Có điều mệnh lệnh của điện hạ là bắt sống Lăng Húc, điều này chính hợp tâm ý hắn. Thiên tài như vậy nếu giết chết thật quá đáng tiếc. Nhìn Lăng Húc hiện giờ Vinh Nhu không khỏi nhớ lại mình năm xưa. Hắn có thể có thực lực và địa vị ngày nay cũng là nhờ từng trận chém giết, nếu khuyết thiếu chấp nhất và khát vọng thắng lợi làm sao đi đuọc tới ngày hôm nay?

Hiện tại nhỏ yếu không đáng sợ, đáng sợ là thiếu khát vọng với sự cường đại, khát vọng với thắng lợi.

May là hắn tiêu hao quá lớn, hôn mê bất tỉnh, mình cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi…

Vinh Nhu đang chuẩn bị bắt Lăng Húc lại, đột nhiên một cột sáng bốc thẳng từ gian phòng lên, sóng năng lượng kinh khủng bộc phát. Bước chân Vinh Nhu cứng lại, đương nhiên hắn biết đó là gì.

Hắn lập tức xoay người, ánh mắt như điện nhìn về phía căn phòng xa xa.

Điện hạ lại vận dụng thứ đó, tên Đường Thiên kia lợi hại đến vậy sao?

Vinh Nhu trong lòng nghiêm nghị, hắn hiểu rõ thực lực Yến Đồ điện hạ. Từ nhỏ điện hạ đã thiên phú hơn người, tố chất thân thể vượt xa người thường, tình tình lại trưởng thành sớm, cực kfy khắc khổ, Bệ hạ cũng rất yêu thích Yến Đồ điện hạ, bồi dưỡng tận tâm tận lực. Cực ít người biết người đấu luyện cùng Yến Đồ điện hạ chính là bảy võ giả Vương Hùng bọn họ!

Tính cách điện hạ bá đạo hung hãn, thực lực ngày nay đã mạnh hơn bọn họ. Hơn nữa điện hạ cực am hiểu ẩn dấu, bản lãnh thực lực của ngài chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài. Vinh Nhu tin tưởng điện hạ còn hơn cả tin tưởng bản thân mình.

Đột nhiên, ánh sáng bốc lên lại chợt biến mất, cùng biến mất với nó là chấn động năng lượng đáng sợ kia.

Sắc mặt Vinh Nhu cứng lại, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu hắn.

CHẳng lẽ…

Vinh Nhu như điên như dại lao thẳng vào gian nhà.๑๑۩۞۩๑๑Hạc bất đắc dĩ nhìn Giản Phong Nguyên.

Giản Phong Nguyên không chút ý tứ động thủ, hắn chắp tay, vẻ mặt hớn hở vui cười như một người bình thường, hoàn toàn không chút chiến ý.

Hạc Kiếm chỉ thẳng Giản Phong Nguyên cả nửa ngày, đối phương vẫn thờ ơ như không thấy.

Giản Phong Nguyên cũng rất bất đắc dĩ, hắn không muốn làm người chịu tội thay, vạn nhất Hạc xảy ra chuyện gì, Thiên Hậu trách tội, ngoại trừ ném mình ra ngoài bệ hạ cũng chẳng có cách nào khác.

Đánh thắng, mình chẳng có chỗ tốt gì, vậy còn đánh làm gì?

Giản Phong Nguyên thân là võ giả Vương Hùng, thấy qua nhiều chuyện sóng gió, hiểu rõ nguy hiểm trong chuyện này. Ngay cả điện hạ còn không muốn chạm vào, mình mà ngu ngốc đem Hạc giải quyết, vậy khác nào tự sát. Hắn đơn giản làm bộ ta đâ vô hại, hắn đợi điện hạ thắng lợi, kéo dài tới lúc điện hạ bắt sống Đường Thiên, nhiệm vụ của hắn kết thúc.

Hạc chưa từng thấy kẻ không mặt không da như vậy, từ nhỏ được mẫu thân hun đúc, tính cách hắn vôn ôn hòa lương thiện, trong thời gian ngắn bỗng không biết hạ thủ từ đâu.

Hai người giằng co quỷ dị như vậy một thời gian dài.

Đột nhiên hai người cùng quay ngoắt sang, cột sáng chói mắt phóng thẳng lên cao. Sóng năng lượng dữ dội khiến người ta rối loạn truyền từ gian phòng xa xa lại.

Hạc biến sắc, không chút do dự bỏ Giản Phong Nguyên lại, thân hình biến mất giữa không trung.

Giản Phong Nguyên cũng biến sắc, khi sóng năng lượng đột nhiên biến mất, sắc mặt hắn càng tệ, thân hình cũng theo đó biến mất.

Ầm!

Gian phòng vốn loang lổ giờ hoàn toàn sụp đổ.

Khi Vinh Nhu chạy tới, đập vào mắt hắn là một thiếu niên đang gào khóc trong đống đá vụn.

Đường Thiên!

Trong lòng Vinh Nhu bỗng dâng lên dự cảm bất an, ánh mắt hắn nhanh chóng tìm được điện hạ nằm trong vũng máu cách đó không xa.

Sắc máu trên mặt Vinh Nhu lập tức biến mất sạch, trắng bệch như tờ giấy, thân hình lung lay suýt nữa đứng không vững. Trong vũng máu điện hạ đã không còn chút hơi thở, không còn chút sinh cơ.

Hắn bỗng thấy mắt hoa lên, một bóng người đã xuất hiện trước mặt mình.

Hạc!

Giản Phong Nguyên dừng bước, cảnh tượng trước mắt khiến hắn lập tức ngây người, gương mặt không thể tin tưởng nổi. Đầu óc hắn trống rỗng như bị người khác đánh một quyền, điện hạ…

Không thể nào… không thể nào…

Thực lực điện hạ như vậy, sao có thể chết được? Huống hồ điện hạ còn có thứ đó…

Bờ môi hắn run run, thân thể cũng run lên lẩy bẩy. Hắn nghĩ tới lửa giận của bệ hạ, toàn thân bất giác run lên bần bật.

"Lão Giản, cướp lại thứ đó!" Giọng nói lo lắng của Vinh Nhu khiến Giản Phong Nguyên như bừng tỉnh giấc mộng.

Hắn giật mình lập tức phản ứng lại, đúng vậy, giờ điện hạ đã mất, nếu mất cả thứ đó chòm Đại Hùng chắc chắn sẽ đại thương nguyên khí. Với hắn đây là cơ hội duy nhất để lập công chuộc tội.

"Tránh ra!"

Giản Phong Nguyên con mắt đỏ bừng, hung hăng nhìn Hạc, như con dã thú gào thét trong tuyệt cảnh. Tất cả những đưa đẩy lõi đời hắn đều đã vứt ra sau đầu.

Hạc đối mặt với Giản Phong Nguyên, thân hình ưỡn thẳng, tay phải nắm chặt chuôi kiếm bên hông. Giản Phong Nguyên điên cuồng thôi động chân lực khiến ống tay áo rộng thùng thình của Hạc bị gió thổi bay phất phới, thân hình Hạc vẫn không chút sứt mẻ, gương mặt ngẩng cao trầm tĩnh như nước.

"Tới đây đi!"

Giản Phong Nguyên dứt khoát nói ba chữ, kiên định không đường cứu vãn.

Giản Phong Nguyên nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể như con gấu dữ nổi giận ầm ầm đánh về phía Hạc, quỷ đầu đao kéo thành ánh đao màu xám dài, đao mang gầm thét như dã thú.

Hạc nheo mắt, tâm thần cực kỳ tĩnh lặng, hoàn toàn bất động, ánh mắt hắn nhìn quanh, thoáng liếc qua một bóng người ở một hướng khác.

Tình hình Đường thần kinh giờ không tốt lắm, muốn ngăn hai người này phải co lại phòng thủ.

Hạc giữ tư thế đỡ kiếm, nửa người vẫn y nguyên giữa không trung, bước chân bên dưới dùng tần suất cực nhanh lui lại phía sau.

Hạc tạo thành một loạt tàn ảnh, mỗi luồng tàn ảnh đều vô cùng chân thật, Hạc Vũ dưới tay Hạc được phát huy tới mức tận cùng.

Vinh Nhu hoa cả mắt, Hạc lại xuất hiện trước mắt hắn.

Thật nhanh chóng!

Vinh Nhu không khỏi sợ hãi than, cố dốc chân lực trong cơ thể cong ngón tay búng ra!

Một luồng sóng gợn trong suốt như chân thực bay về phía Hạc, đồng thời ánh đao màu xám của Giản Phong Nguyên cũng bắn tới.

Thân hình Hạc khẽ lay động, mười ba bóng người màu đen giống nhau như đúc xuất hiện trước mặt hai người.

Một tiếng phần phật vang lên, mười ba bóng người màu đen cùng ra tay, đồng thời xuất kiếm.

Keng!

Ầm!

Hai loại âm thanh hoàn toàn bất đồng chấn tới mức màng tai đau nhức.

Bóng đen biến mất như bọt biển, chỉ còn lại Hạc cầm kiếm đứng đó. Thân hình Hạc ghim tại chỗ như cái đinh, đồ sộ bất động, khóe miệng rỉ máu.

Ánh mắt hắn bình tĩnh như nước, ngón tay thon dài trắng trẻo lau đi vết máu, cho dù động tác này cũng cực kỳ ưu nhã động lòng người.

Vinh Nhu ộc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, hắn vốn là nỏ mạnh hết đà, gắng gượng phát ra chân lực liều mạng với Hạc, giờ chân lực phản phệ lập tức trọng thương.

Đường Thiên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, gã thấy Hạc trước mặt, thì thào: "Tiểu Hạc Tử…"

Thế nhưng một giây sau, Đường Thiên lập tức phản ứng lại: "Tiểu Hạc Tử, ngươi bị thương?"

Đường Thiên xiết chặt nắm tay, con mắt đỏ lên nhìn chằm chằm vào Giản Phong Nguyên.

"Xin đừng nhúng tay." Giọng nói của Hạc đầy kiên nghị, ngắt lời Đường Thiên. Lần đầu tiên Đường Thiên nghe được giọng nói kiên định như vậy từ Hạc, hắn ngơ ngác nhìn bóng lưng đồng bọn.

Hạc lại đứng thẳng, bóng lưng như kiếm giọng nói kiên định vang lên.

"Đây là đối thủ của ta, đây là phạm vi bảo vệ của ta, đây là trận chiến của ta, xin hãy để kiếm của ta hoàn thành nó!"

Hạc dựng thẳng Hạc kiếm trong tay, trong con ngươi lạnh lùng như nước của hắn lúc này lại sáng tới chói mắt, từng câu chữ bay từ môi hắn như lời tuyên thệ.

Hạc kiếm trên tay hắn sáng lên, chiếu rọi gơng mặt thành kính và nghiêm trang của hắn, bộ áo đên trên người hắn không gió mà bay.

Trái tim hạc chưa hề thay đổi… Kiếm, ngươi có nghe thấy không?

Hạc kiếm trong tay rung rung, khóe miệng Hạc mỉm cười ấm áp.

Kiếm Luân, bắt đầu múa nào.

Mười ba bóng người màu đen đột nhiên phân ra, phiêu dật linh động, nhanh nhẹn như bóng hạc múa, khiến người ta hoa cả mắt. Tiếng kiếm ngâm như hạc kêu, mười ba thanh kiếm hợp lại làm một.

Kiếm quang như vòng tròn!

Kiếm Luân Hạc Vũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.