Chiến Thần Bất Bại

Chương 421: Chương 421: Thắng lợi trước mắt




Vinh Nhu thở hổn hển, hắn nhìn chằm chằm Lăng Húc đối diện.

Lần cuối cùng mệt mỏi như vậy là lúc nào?

Chẳng lẽ gã này không biết mệt ư?

Lăng Húc dáng vẻ càng chật vật, áo bào trắng của hắn đã rách nát tới không tả nổi, gương mặt phủ đầy bụi bặm. Vĩnh Nhu chỉ thở dốc, tiếng thở của Lăng Húc thì nặng nề như kéo bễ.

Nhìn qua Lăng Húc lúc nào cũng có thể ngã xuống, thế nhưng năm mươi chiêu, Lăng Húc bộ dáng như vậy, giờ hai trăm chiêu, hắn vẫn y như vậy..

Ánh mắt Vinh Nhu chăm chú quan sát con mắt Lăng Húc. Con mắt màu cam như quả cầu lửa rực cháy, ngưng kết như thực chất, từ khi khai chiến đến giờ ánh mắt ấy chưa hề biến hóa. Cho dù trong như nỏ mạnh hết đà, con mắt màu cam đó vẫn hừng hực chiến ý, như muốn thiêu trụi thế giới này.

Trong lòng Vinh Nhu dâng lên cảm giác kính trọng.

Thương pháp Lăng Húc rất xuất sắc, cũng rất quái lạ, tuổi còn trẻ đã lĩnh ngộ được "hồn vực", những điểm bất phàm này trong mắt Vinh Nhu tuy lợi hại nhưng vẫn chỉ là lợi hại mà thôi. Chỉ riêng phần chiến ý vĩnh viễn không bao giờ tắt này hắn chưa từng thấy trên ai khác.

Thiếu niên này thật mạnh…

Ánh mắt Vinh Nhu lộ vẻ thưởng thức.

Lăng Húc thở hổn hển, thực lực Vinh Nhu quả thực cường đại hơn hắn. Thế nhưng hắn không hề sợ hãi, chỉ có cường giả như vậy mới có thể trui rèn thương pháp thiếu niên càng thêm mạnh mẽ!

Tiểu Húc vĩnh viễn không lùi bước!

Lăng Húc nổi giận gầm lên một tiếng, cất bước đánh tới, thương bạc trong tay ong ong xoay tròn, một điểm sáng lạnh như ánh sao đột nhiên sáng rực lên.

Ánh mắt Vinh Nhu sáng lên, thương này của Lăng Húc so với những thương trước càng thêm thuần túy xuất sắc.

Hắn bấm tay gảy liên tục, từng làn sóng gợn trong suốt không ngừng tỏa ra từ ngòn tay hắn, bắn về mũi thương của Lăng Húc.

Phốc phốc phốc!

Tiếng va chạm nặng nề, Lăng Húc chỉ cảm thấy mũi thương bị tầng tần cách trở, sức mạnh ngày càng nhỏ yếu. Gợn sóng do Vinh Nhu tiện tay bắn ra có cương có nhu, như mạng nhện cực kỳ cứng cỏi.

Biết ngay mà!

Ánh mắt Lăng Húc hiện vẻ tàn khốc, chân lực trong cơ thể ầm ầm thiêu đốt, hắn rung rung thương bạc trong tay, dưới chân phát lực, đẩy trường thương cất một bước dài.

Đùng!

Bước chân hắn nặng nề như tiếng trỗng vỗ.

Đùng đùng đùng!

Tiếng bước chân như nhịp trống trầm trầm, Lăng Húc khom người, thương bạc trong tay chỉ thẳng, dưới con mắt màu cam cuồng nhiêt là gương mặt nghiêm trang như kỵ sĩ viễn cổ, cất bước xung phong!

Chiến ca của Ngân Sương lại vang lên bên tai.

"Thương bạc như tuyết, tựa mây vô trần. Chuông gió sừng dê, theo gió vang xa... "

Như có thứ gì trào lên trước ngực, Lăng Húc bất giác quát lớn: "Giết!"

Vinh Nhu biến sắc.

Trong đại sảnh, Adrian trợn tròn mắt, tình hình trận chiến khiến hắn cực kỳ bất ngờ.

Song phương đánh tới phát điên rồi.

Động tác của hai người đều cực nhanh, khí kình bắn tung bốn phía, mặt đất vách tường đều lưu lại từng vết tích hình dạng bất đồng.

Phòng ốc kiên cố đã lảo đảo muốn đổ, trần nhà đã sớm bị thổi tung.

Tiếng rít vừa nhanh vừa mạnh trầm trầm lanh lảnh hoa cùng với nhau khiến người ta kinh hãi.

Yến Đồ phản công cực kỳ điên cuồng, bất luận sức mạnh công kích hay khí thế đều như không muốn sống nữa. Hắn chẳng khác nào một con gấu dữ nổi điên tả xung hữu đột, liều mạng tấn công. Cho dù Adrian đứng ngoài quan chiến cũng không thể không thừa nhận mình không cách nào kiên trì nổi dưới đấu pháp liều mạng đó.

Nghĩ tới kế hoạch trước đây của mình, Adrian bỗng phát hiện mình sai lầm quá nhiều. Yến Đồ mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, loại cường đại này không chỉ riêng về thực lực mà còn là sự điên cuồng trong nghịch cảnh. Hắn không buồn để ý tới kẽ hở bản thân, không để ý tới mình có bị thương hay không, không để ý tới bảo toàn chính mình, tất cả sức mạnh đều chỉ vì một mục tiêu: xé nát đối phương!

Thật quá hung hãn!

Tiếng gào thét như dã thú, phản công như dã thú đang lâm vào tuyệt cảnh, liều lĩnh như dã thú, Yến Đồ quả thật là một con dã thú đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!

Xung kích hung hãn tuyệt luân như vậy nếu không tận mắt chứng kiến Adrian không tin có ai chống dỡ nổi hay ít nhất dưới cấp thánh tuyệt đối không cách nào chống đỡ nổi. Đối mặt với Yến Đồ cách duy nhất là tạm lánh mũi nhọn, từ từ du đấu tiêu hao thể lực và chân lực đối phương.

Thế nhưng Đường Thiên lại chặn được.

Mỗi chiêu đều không hề hoa mỹ tiếp đỡ.

Hai tay như có ma lực không hề lui bước trước công kích cuồng bạo vừa nhanh vừa mạnh đó.

Gã này… lại chẳng hề sợ hãi…

Vẻ mặt Đường Thiên không chút xao động, sự cuồng bạo hung ác của Yến Đồ không khiến hắn thay đổi chút nào. Gã chăm chú như tảng đá, khí kình sắc bén xẹt qua gò má hắn mang theo vài giọt máu, hắn vẫn như không cảm giác. Dòng khí gấp gáp thổi qua lông mi gã, gã vẫn không nhúc nhích.

Trong mắt gã chỉ có từng luồng chân lực màu nâu.

Gã không chút sợ sệt!

Vì thắng lợi này là dành tặng cho mẹ!

Mỗi đợt tấn công cyả Yến Đồ, gã đều nghênh đón không chút chậm trễ, gã muốn mẹ ở trên trời thấy được sự tiến bộ của gã, thấy được con trai của mẹ đã mạnh mẽ hơn trước đây.

Gã phải để mẹ thấy thiếu niên nức nở khi xưa giờ đã trở nên kiên cường, thiếu niên khiến mẹ lo lắng ngày trước giờ bờ vai đã gánh được cả một chòm sao.

A, gã đã là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.

Vì sao phải lùi bước, vì sao phải né tránh?

Gã muốn một thắng lợi đường đường chính chính, gã muốn trả từng chiêu từng thức khiến tên khốn kiếp kia á khẩu không đáp lại nổi!

Con mắt Đường Thiên như ngôi sao giữa màn đêm đen, từ từ sáng lên, động tác của gã càng lúc càng nhanh, trực giác của gã dự đoán càng lúc càng chuẩn xác, Thiên Sách Phá Ma Thủ trong tay gã trở nên càng ngày càng đáng sợ.

Tiếng gào thét của Yến Đồ càng ngày càng vô lực, một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng hắn.

Đối phương như càng ngày càng hiểu rõ ý đồ công kích của gã.

Lúc mới bắt đầu, Đường Thiên là phá giải chiêu thức của hắn, mà trăm chiêu qua đi, hắn hoảng sợ phát hiện trong đầu hắn vừa sinh ý nghĩ, chiêu thức còn chưa kịp thành hình đôi tay đáng sợ kia cũng đã phá giải nó.

Đôi mắt Đường Thiên không chút ba động, như nhìn thấu mọi ý đồ của hắn.

Ngay quầng sáng chân lực cũng không thể thành hình…

Tấm lưới vô hình kia từ từ xiết chặt.

Vì sao lại như vậy…

Ánh mắt hắn không khỏi nhìn gương mặt Đường Thiên, trong lòng sợ hãi, đây rốt cuộc là loại võ kỹ gì?

Khí lưu hỗn loạn kịch liệt lướt qua, gương mặt Đường Thiên trở nên không rõ ràng, thế nhưng gương mặt non nớt đó đang rất chăm chú, cực kỳ chăm chú!

Khí lưu hỗn loạn phất lên gương mặt, Đường Thiên như chẳng hề phát hiện, ánh mắt gã, tâm thần gã, tất cả đều đặt trên người Yến Đồ đối diện!

Gã chăm chú như hóa thành người khác, nụ cười đã sớm biến mất trên gương mặt, môi gã mím chặt, gương mặt kiên nghị như bức tượng bằng sắt thép.

Yến Đồ rốt cuộc cũng sợ hãi, công kích của Đường Thiên ở khắp mọi nơi, bản thân như rơi vào tấm võng vô hình, bất luận hắn giãy dụa ra sao đều không lao nổi ra khỏi tấm võng ấy. Hơn nữa tấm võng này đang không ngừng xiết chặt, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt khiến hắn lần đầu cảm nhận được tử vong cách mình gần như vậy, gần tới mức như thấy được tử thần đang mỉm cười với mình.

Không, mình đường đường người thừa kế đệ nhất của chòm Đại Hùng, sao có thể chết tại đây được?

Sao có thể chết trong tay một tên ngu ngốc được?

Sao lại như vậy được?

Yến Đồ biết đã tới phút cuối, nếu không dùng nó mình sẽ chết!

Không, tuyệt đối không thể chết tại đây, tuyệt đối không thể chết trên tay người này, tuyệt đối không, Yến Đồ ta phải trở thành cường giả xưng bá Thiên Lộ, Yến Đồ ta…

Yến Đồ gầm thét trong lòng, cánh tay phải hắn đột nhiên bừng sáng.

Sóng năng lượng kinh người tỏa ra từ cánh tay hắn, như trong tay hắn đang cất giấu một con quái vật đáng sợ. Chấn động năng lượng cường đại khuấy động không khí xung quanh Yến Đồ, khí lưu lập trức trở nên cuồng bạo ác liệt. Dòng khí lưu như lưỡi đao xoay quanh thân thể Yến Đồ, chuyển động điên cuồng.

Trong lòng Yến Đồ lập tức an tĩnh lại, tất cả áp lực như tiêu biến không còn tăm hơi, cảm giác tự tin lại trở lại cơ thể hắn, đất trời đều nằm trong tay hắn, hắn lại mỉm cười.

Kẻ thắng cuối cùng sẽ chỉ là ta! Chỉ có ta mới xứng với thắng lợi!

Đột nhiên, một bóng người như làn gió xông thẳng vào tầm mắt hắn, xông vào tấm màn sáng này.

Sóng năng lượng kèm theo khí lưu mãnh liệt khiến người ta kinh hãi, thổi tới mức Đường Thiên hầu như không mở mắt ra được. Toàn thân đau đớn như bị kim châm đó là sóng năng lượng khiến trực giác của hắn báo động nguy hiểm liên tục, ép phải lui lại phía sau mới an toàn.

Nhưng…

Đường Thiên cố gắng mở to hai mắt, gương mặt hắn không chút đổi sắc, sóng năng lượng đáng sợ cùng cảm giác nguy hiểm như bị kim châm kia, tất cả gã đều không để trong mắt.

Khí lưu khuấy động ngổn ngang cũng không cách nào che lấp ánh sáng rực cháy trong đôi mắt gã.

Ngươi cười nhạo lại là thứ ta quý trọng, ngươi khì mũi coi thường lại là thứ ta ngóng trông, ngươi bỏ đi không đoái hoài lại là thứ ta khao khát mà không được, ngươi cảm thấy trẻ con ấu trĩ lại là niềm tin của ta.

Đường Thiên như một mũi tên bắn thẳng vào cơn lốc cuồng bạo đó.

Thời gian như những khung ảnh ngắt quãng.

Đường Thiên tấn công, ánh mắt gã vẫn cứng rắn như sắt thép, khí lưu nhỏ bé sắc bén bao quanh gã, lưu lại vô số vệt máu trên cơ thể gã, nhưng gã vẫn chẳng hề đổi sắc.

Cho dù thế nào ta cũng phải thắng!

Trong khí lưu sắc bén như lưỡi đao đó, vô số tia máu bắn ra, hai tay Đường Thiên nhẹ nhàng giang ra, mở mười ngón tay tựa như dây leo mùa xuân đầy khí tức sinh mệnh.

Chúng đột nhiên biến mất giữa không trung.

Phốc!

Một cánh tay văng lên vẫn mang theo ánh sáng chói mắt, bùng lên ngọn lửa khủng bố.

Yến Đồ không thể tin nổi ngây ra tại chỗ, cánh tay phải của hắn đã biến mất, trên bả vai trái là một vết thương kinh khủng, máu tươi bắn tung.

"Không!"

Yến Đồ gầm lên không cam lòng, tiếng kêu gào vang vọng giữa không trung, lửa giận, tuyệt vọng, sợ hãi pha lẫn vào nhau, chân lực trong cơ thể mất đi khống chế xộc thẳng vào tim. Tiếng gào của Yến Đồ ngưng bặt, hắn bỗng trợn tròn hai mắt, phốc một tiếng phun một ngụm máu tươi rồi ngửa mặt ngã thẳng xuống.

Đường Thiên hạ xuống đất, máu tươi thấm đẫm y phục.

Hắn nhìn chăm chăm vào thi thể Yến Đồ, khí tức của hắn đã tuyệt.

Gương mặt đầy rẫy vết thương nhưng cứng rắn như sát thép từ từ tan dần.

Mẹ, con thắng rồi… Mẹ thấy không… con lợi hại lắm đấy…

Mẹ, con rất nhớ mẹ.

Rất nhớ, rất nhớ…

Nước mắt lăn dọc hàng mi, dọc theo gò má,dọc theo vết thương, mang theo cả máu tươi rơi xuống bên chân thiếu niên, thấm đẫm bụi đất.

Thiếu niên gào khóc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.