Chiến Thần Bất Bại

Chương 420: Chương 420: Lý do cho trận chiến này




Khó chịu. . .

Yến Đồ và Adrian cùng kinh ngạc quay đầu, ánh mắt rơi xuống người Đường Thiên. Gã này đầu óc không được bình thường à, cho dù hắn không hiểu đợt chiến đấu vừa rồi cũng phải hiểu lời họ nói chứ.

Gã này.

Yến Đồ không hiểu nổi nhìn Đường Thiên, lại không khiỏ nhìn sang Hạc, hắn có nghĩ nát óc cũng không thông vì sao đệ tử thế gia có thực lực có địa vị như Hạc lại thừa nhận một tên ngu ngốc như vậy làm thủ lĩnh?

Yến Đồ hiểu, đệ tử thế gia rất kiêu ngạo, muốn được họ tán thành là chuyện cực kỳ khó khăn.

Thấy ánh mắt Yến Đồ nhìn mình, Hạc hảo tâm nhắc nhở: "Cũng như điện hạ là võ giả mạnh nhất trong ba người, người này tuy đầu óc không được tốt nhưng cũng là người mạnh nhất trong chúng ta, kính mong điện hạ cẩn thận."

Đường Thiên lập tức trương cái mặt đương đương tự đắc ra, ngay cả Tiểu Hạc Tử cũng thừa nhận hắn mạnh nhất, tâm linh vừa thụ thương của hắn lập tức được an ủi, về phần nửa sau đầu óc không được tốt vân vân, Đường Thiên tự động bỏ qua.

Đường Thiên là mạnh nhất trong ba người.

Yến Đồ và Adrian cùng ngây người sửng sốt, A Tú và Lưu Trung Quang vừa thụ thương cũng ngây ra.

Hạc vẻ mặt nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn, thế nhưng khi ánh mắt mọi người thấy vẻ đương đương đắc ý của Đường Thiên lại cảm thấy cực kỳ hoang đường.

Kẻ như vậy sao lại là mạnh nhất trong ba người được!

Nói đùa gì vậy?

"Chỉ bằng ngươi sao? Ha ha ha ha!" Khóe mắt Yến Đồ lạnh lùng, miệng mỉm cười khinh miệt, đầy trào phúng giễu cợt: "Mẹ hắn có biết hắn lợi hại như vậy không?"

Nụ cười của Đường Thiên cứng lại trên mặt.

Mẹ…

Trong đầu hắn hiện lên gương mặt dịu dàng hiền từ, gương mặt thân cận khắc sâu trong kỹ ức gã. Gã nhớ sau khi mẹ qua đời, gã trốn trong góc khóc không ngừng. Cảm giác tuyệt vọng sợ hãi khi cô độc một mình, dần về sau hắn mới quen. Quen đứng trước một nói hết tâm sự của mình, quen đứng trước một kể lại mộng tưởng sâu trong nội tâm, quen đứng trước mộ nói những điều mình chácchắn sẽ làm cho người thân của mình...

Cuộc sống khi đó thật ảm đạm…

Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy ấm áp chỉ có mẹ, ngồi trước mộ mẹ và những ký ức liên quan tới mẹ.

Đường Thiên cúi đầu, ánh mắt hắn ôn nhu như nước

Lần cuối mình đứng trước mộ mẹ nói lời từ biệt đã rất lâu rồi.

Mẹ, mẹ chắc đang trên trời quan sát con.

Mẹ, con rất nhớ mẹ.. Thật sự rất nhớ mẹ.

"Tới đây nào! Để ta xem xem võ giả mạnh nhất tong ba người rốt cuộc có trình độ gì?" Yến Đồ nhe răng cười: "Đừng để ta thất vọng đấy!"

Hạc thương hại liếc mắt nhìn Yến Đồ, quay sang nói với Giản Phong Nguyên: "Chúng ta ra ngoài đánh."

Lăng Húc cũng thương hại nhìn Yến Đồ, thu thương nói với Vinh Nhu: "Đi ra ngoài đánh!"

Tu luyện tới như Yến Đồ, giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy cảm, ánh mắt của Hạc và Lăng Húc khiến hắn mất tự nhiên. Mình lại bị hai người dùng ánh mắt như vậy nhìn?

Lửa giận bùng lên trong lòng Yến Đồ, trong đầu nảy sinh ý nghĩ ác độc, chắc chắn phải xé tan gã khốn kiếp trước mặt thành từng mảnh!

Chết tiệt!

"A…"

Một tiếng thở dài vang lên từ miệng Đường Thiên, như cảm khái lại như tưởng niệm, như cổ vũ lại như hồi ức, như khi trên ngọn núi thành Tinh Phong.

Khóe miệng Adrian bỗng giật giật, tiếng thở dài như vô nghĩa lại khiến hắn cảm thụ được vị đạo bất thường.

Thiếu niên nhanh nhẹn vừa rồi bỗng trở nên ưu thương.

"Ta sẽ không khiến ngươi thất vọng."

Giọng nói của Đường Thiên kéo Adrian đang trầm tư trở lại. Đường Thiên ngửa mặt, song khiến Adrian ngạc nhiên, gương mặt Đường Thiên không chút ưu thương, ngược lại mỉm cười rực rỡ như ánh mặt trời.

"Bởi vì trận chiến này dành tặng mẹ ta trên trời!"

Đường Thiên mỉm cười, thần sắc chăm chú, nói gằn từng chữ.

Tặng mẹ ta trên trời…

Lý do hoang đường này khiến Yến Đồ cười ha hả: "Ha ha ha ha! Suy nghĩ của trẻ nít chưa đủ lông đủ cánh! Tặng trận chiến này cho mẹ! Ồ, nhớ ra rồi, lần cuối ta nói lời này hình như là lúc bảy tuổi!"

Yến Đồ lại lắc đầu bật cười: "Ta đường đường người thừa kế đệ nhất chòm Đại Hùng lại đi chơi trò đánh nhau với đưaú trẻ nít, đúng là nực cười. Chuyện cười này nên kết thúc thôi."

"Đúng là nên kết thúc!"

Ngoài dự đoán của mọi người, Đường Thiên gật đầu, gương mặt gã vẫn mỉm cười, thế nhưng ánh mắt lạnh băng không chút hơi ấm.

Khí thế của gã đột nhiên bùng phát!

Ánh mắt Đ tlạnh lùng nhìn Yến Đồ, chân lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, khí thế hắn dùng tốc độ kinh người không ngừng kéo lên.

Trên lưng hắn chậm rãi hiện lên hình một cái đầu sói.

Không khí quanh người Đường Thiên không ngừng tan vỡ, không ngừng hóa giải, năng lượng kinh người chảy dọc thân thể gã.

Adrian giật mình nhìn Đường Thiên, hắn hầu như không tin nổi vào mắt mình.

Đường Thiên như ngọn núi lửa, sóng chấn động năng lượng kinh người nổi lên trên cơ thể gã, cho dù đứng cách xa Adrian cũng có thể cảm nhận rõ ràng, trong thân thể kia ẩn chứa lực lượng thật đáng sợ!

Nụ cười khinh miệt của Yến Đồ cũng cứng lại trên mặt!

Con ngươi Đường Thiên hờ hững như hư vô, gương mặt gã bao phủ trong bóng tối, mơ hồ không rõ.

Đã lâu rồi không khát khao thắng lợi như vậy.

Trong tầm nhìn của gã, cảnh sắc hóa thành một phiến hư vô, mặt đất, tường, trần nhà, tất cả đều biến mất. Gã và Yến Đồ như đặt mình trong không gian hư vô đó, trên đỉnh đầu chỉ có một vầng trăng sáng trong như ngọc.

Trong cơ thể gã như có thứ gì nhanh chóng thức tỉnh, gã biết đó là huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang!

Thiên Vũ Nguyệt Lang mức độ hoàn thành 92%!

Cảm thụ được uy hiếp Yến Đồ như bừng tỉnh giấc mộng, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thôi động chân lực toàn thân, dùng một tư thế quái dị đánh về phía Đường Thiên.

Bóng người vàng đậm trên không trung lao tới như gấu vồ mồi.

Đường Thiên cũng chẳng hề lui lại, đùi phải hắn kéo khẽ về phía sau, eo hơi trầm xuống, ai tay giao trước ngực.

Đòn lao tới của Yến Đồ là sát chiêu mang tên Bạo Hùng Phác Sát!

Chân lực toàn thân hắn đúc thành một khối, khí thế kinh người, tấn công phát lực cực kỳ cương mãnh bá đạo, cho dù một ngọn núi ngăn trước mặt dưới đòn lao này cũng tan thành từng mảnh!

Đây là sát chiêu đặc hữu của chòm Đại Hùng, chọn các võ giả hình thể cao lớn chân lực hùng hậu tu luyện Bạo Hùng Phác Sát, giàn trận tấn công, đnáh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Bất kể cửa thành, tháp tên, dưới đòn tấn công sắc bén đó đều chỉ có một kết quả là ầm ầm đổ tan.

Chân lực Yến Đồ cực kỳ hùng hậu, hơn nữa đã bước chân lên con đường "hồn vực", sát chiêu không thể bình thường hơn này dưới tay hắn lại có uy lực kinh người.

Lớp chân lực bao phủ quanh người hắn cứng như sắt thép, vô kiên bất tồi.

Trong tầm nhìn của Đường Thiên, thân hình Yến Đồ mờ nhạt, như một cái bóng vàng sậm.

Ánh mắt Đường Thiên không hề sợ hãi, ngay khi Yến Đồ mắt thấy sắp đánh trúng Đường Thiên, gã đột nhiên phát động.

Hai tay giao trước ngực bỗng đẩy ra, dùng một góc độ quỷ dị đâm vào luồng kình khí màu vàng sậm trên người Yến Đồ.

Yến Đồ nhe răng cười, ngu ngốc, tầng khí khình màu vàng sậm này là ba mươi sáu tầng chân lực ép lại, cực kỳ cứng rắn. Nó có một cái tên là Thiết Hùng Bì, võ giả Đại Hùng có thể xưng ba một phương là nhờ chiêu này. Võ giả Đại Hùng bình thường chỉ cần luyện chiêu này hơi có hỏa hầu, có bảy tám tầng là chống được đoa kiếm, so được với bí bảo. Yến Đồ tu luyện tới ba mươi sáu tầng, chưa từng có ai.

Phốc!

Ngón tay Đường Thiên như dao đâm vào đậu hũ, dễ dàng chìm vào kình khí của Yến Đồ.

Nụ cười của Yến Đồ lại cứng đờ.

Song chưởng Đường Thiên run run, mười ngón tay phát lực, keng, một tiếng vỡ giòn dã vang lên, tầng chân lực quanh người Yến Đồ toàn bộ bể nát.

Thiên Sách Phá Ma Thủ!

Thân thể Yến Đồ như bao cát bắn thẳng ra ngoài.

Sắc mặt Yến Đồ mờ mịt, hắn không hiểu nổi vừa rồi xảy ra chuyện gì. Ba mươi sáu tầng Thiết Hùng Bì của hắn chưa từng bị người ta đánh tan như vậy. Không chỉ có thế, trong lịch sử chòm Đại Hùng, chỉ cần tu luyện Thiết Hùng Bì tới hai mươi tư tầng trở lên chưa từng bị người ta chính diện đánh tan.

Thế nhưng tầng tầng chân lực như sắt thép của mình vừa rồi lại giòn xốp như bánh bích quy, bị người ta chia cắt dễ dàng.

Chuyện này… sao lại như vậy…

Đột nhiên trước mắt hắn tối sầm, một bóng người nhân góc khuất của hắn đánh tới, gần như vô thức, song chưởng Yến Đồ đẩy ra ngoài.

Một chiêu này vừa rồi hắn dùng để đối phó Adrian, hiệu quả rất tốt.

Ánh sáng trên song chưởng vặn vẹo, đột nhiên hóa thành đầu gấu dữ tợn rít gào.

Nhưng mười ngón tay Đường Thiên lại dùng một góc độ quỷ dị cắm vào đầu gấu.

Keng!

Đầu gấu dữ tợn đầy sát khí bể nát như thủy tinh.

Yến Đồ ngây ngẩn, chiêu thức này là Hùng Thủ Băng, kình lực bá đạo sắc bén, chiêu thức này của Yến Đồ có thể phá cả tường thành.

Thế nhưng…

Thấy từng mảnh vỡ sậm màu rơi lả tả, Yến Đồ không khỏi ngây ngẩn.

Hắn tu luyện tâm pháp chính tông nhất của chòm Đại Hùng, võ kỹ chòm Đại Hùng tới tay hắn đều phát huy uy lực gấp bội. Mà hắn từ nhỏ đã cực kỳ khắc khổ, sức khỏe thiên phú cũng ngàn người có một.

Yến Đồ nổi giận gầm lên một tiếng, thủ pháp lại biến đổi, khuỷu tay phải khua ra.

Khuỷu tay nhọn như mũi chùy!

Mười ngón tay lại cắm vào, kình lực quỷ dị phát động, keng, mũi nhọn trên khuỷu tay nát bấy!

Chân lực trên chân Yến Đồ phun trào, mũi chân như roi.

Một bàn tay trắng như tuyết cắm vào mũi nhọn dưới chân, keng, mũi nhọn cũng nát tan!

Yến Đồ gầm lên, hoàn toàn không để ý tới phòng thủ, điên cuồng xuất ra toàn bộ các loại chiêu thức.

Keng keng keng!

Một loạt mảnh vụn bắn ra, kèo theo đó là tiếng vỡ nát vang dội.

Trong mũi nhọn màu vàng sậm đó, một đôi tay cực kỳ linh hoạt, một bóng người quỷ mị tuyệt luân như ẩn như hiện.

Thiếu niên thần sắc chuyên chú, hoàn toàn không ý thức được Thiên Sách Phá Ma Thủ của gã vô thức nhiều thêm một ý vị như có như không.

Yến Đồ như dã thú lâm vào tuyệt cảnh, điên cuồng vồ tới.

Nhưng tất cả công kích trước đôi tay như hoa tươi nở rộ đó lại không cách nào tiến thêm.

Như một tấm lưới vô hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.