Chiến Thần Bất Bại

Chương 450: Chương 450: Thân thế của Tái Lôi




Có người tìm tới cửa.

Binh ngậm điếu thuốc, không chút biến sắc quan sát nam tử đối diện qua làn khói thuốcl ượn lờ.

Người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, quần áo nghiêm chỉnh, khí độ bất phàm, uống trà tự nhiên không chút khó chịu. Bên cạnh hắn là một nữ tử đẹp đẽ trang nghiêm, thực lực bất phàm.

"Ta nói rồi, thời gian này đừng tới làm phiền ta! Các ngươi coi lời ta nói là gì…"

Tiếng gầm của Sylar vang lên ngoài cửa, hiển nhiên tâm trạng nàng đãng rất khó chịu, kề sát biên giới nổi điên.

Binh chú ý tới gương mặt cô gái xinh đẹp phía sau người đàn ông trung niên lộ ra chút khinh thường, chậc, thú vị đây.

Sylar lao thẳng vào, gầm lên: "Mặt phẳng lỳ, hôm nay ngươi không giải thích được thì liệu mà lau cổ đi…"

Giọng nói của nàng im bặt.

"Sylar." Người trung niên mỉm cười, đặt chén trà trong tay xuống: "Sao nào? Không quen nhị thúc ư?"

Sylar sắc mặt âm trầm: "Ngươi tới đây làm gì?"

"Ta vừa vặn có việc tới hồn khu nên định thăm ngươi một chút. Cha ngươi rất nhớ ngươi, mong rằng ngươi có thể về thăm hắn." Người trung niên mỉm cười hòa ái.

Sylar cười khẩy: "Năm mười hai tuổi bị trục xuất khỏi gia tộc ta đã sớm phân rõ giới hạn với các ngươi. Nơi này không hoan nghênh các ngươi, các ngươi có thể cút!"

Người trung niên sắc mặt tối sầm lại, cô gái xinh đẹp phía sau lại không kiềm chế nổi, mắng chửi: "Làm càn! Một con tiện nhân bị trục xuất khỏi gia tộc cũng dám ngông cuồng!"

Khí tức toàn thân nàng ầm ầm bủa ra bốn phía, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống.

Sylar chợt cười gằn, đột nhiên nói: "Đoan Mộc, vả miệng ả!"

Từ lúc cô gái kia lên tiếng mắng Sylar, trong lòng Đoan Mộc đã đầy kinh ngạc, nữ nhân này điên rồi à? Dám mắng Sylar đại tỷ! Dũng khí này thật khiến người ta kính nể…

Khi hắn nghe lệnh của Sylar đại tỷ lập tức giật mình, sống lâu trong căn cứ đám người cũng mò dần được tính khí các đầu lĩnh, đại tỷ nổi giận rồi!

Nếu hôm nay không tát cho nữ nhân chết bầm này mấy cái…

Đoan Mộc không rét mà run.

Gần như không nghĩ ngợi, thân hình Đoan Mộc loáng lên, xuất hiện bên cạnh cô gái kia như quỷ mị.

Cô gái cười giận, trong mắt nàng thân phận Sylar cực kỳ đê hèn, lại dám nói lời ngông cuồng muốn vả vào miệng nàng, trong lòng nàng tràn ngập sát cơ, muốn động thủ.

Viu, mọtt bàn tay xuyên qua làn khói thuốc lượn lờ nắm lấy người trung niên.

Người trung niên giận giữ: "Nhãi ranh, ngươi dám…"

Binh dễ như ăn bánh kéo người trung niên lại. Miệng hắn vẫn ngậm điếu thuốc, bàn tay vả bôm bốp lên mặt gã trung niên: "Thức thời mới là tuấn kiệt, lúc này rồi còn dám mắng câu nhãi ranh, lựa chọn sai lầm."

Cô gái xinh đẹp kia kinh hãi, sự chú ý của nàng đều bị Đoan Mộc hấp dãn, thật không ngờ hồn tướng kia lại đột nhiên ra tay. Chủ nhân bị bắt, cục diện của nàng lập tức rơi vào bị động.

Nàng rít lên: "Các ngươi điên rồi…"

Bốp bốp bốp, tiếng tát vang đội ngắt đứt tiếng rít của nàng.

Binh tát liền vài cái, gương mặt vốn uy nghiêm của người trung niên xưng phù như đầu heo, người trung niên tức giận tới phát run, hắn chưa từng bị khuất nhục như vậy.

"Chậc chậc, thủ hạ ngu ngốc như vậy sẽ liên lụy tới chủ nhân đấy." Binh vỗ vỗ gò má sưng cao của người trung niên, sắc mặt đầy thâm ý.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cô gái xinh đẹp kia: "Chủ nhục thần chết, sao ngươi lại không chút cảm tình gì?"

Cô gái kinh sợ, vừa định liều lĩnh lao về phía Binh.

Thân hình Đoan Mộc lại nhoáng lên, che trước mặt cô gái.

Binh quay sang phía người trung niên nói: "Thuộc hạ của ngươi có vẻ chẳng biết thương tiếc ngươi là gì."

Bốp bốp bốp, lại vài cái bạt tai, đánh cho người trung niên choáng váng.

Nữ tử xinh đẹp đột nhiên ngưng lại, nàng giận tới phát run, nhưng nàng biết nếu mình tiếp tục phản kháng chủ nhân sẽ càng khuất nhục. Nàng mặc cho Đoan Mộc trói nàng lại, ánh mắt oán hận, cắn răng nghiến lợi nói: "Các ngươi sẽ hối hận!"

"Cám ơn đã quan tâm!" Binh ngậm điếu thuốc, vờ vịt đáp lễ.

Hai người mặt mũi sưng đỏ bị trói chặt vào góc.

Binh gảy gảy tàn thuốc, nói với Sylar: "Có muốn tự tay vả thêm vài cái không?"

Sylar nhìn Binh: "Ngươi biết bọn họ là ai không?"

"Không biết." Binh chẳng hề để ý: "Đương nhiên rồi, giờ ngươi nói cũng chẳng muôn. À, ngươi muốn nói hậu quả? Chuyện này không cần phải để ý, rõ ràng bọn chúng định tới đào góc tường mà, chậc chậc, không chặt ra cho chó ăn đã là tốt lắm rồi. Nếu Đường thần kinh ở đây, chúng đã là đống thịt vụn. Chậc, ta vẫn quá nhân từ mà!"

"Thế lực của bọn họ rất lớn." Sylar cắn môi, tâm trạng phức tạp, nàng biêt Binh đang xả giận cho nàng, nhưng…

Binh cười ha hả: "Lớn hơn võ hội Quang Minh?"

Sylar sửng sốt, cũng bật cười: "Vậy đúng là không bằng."

Vẻ mịt mờ trên gương mặt nàng tan đi, đúng vậy, ngay võ hội Quang Minh mọi người cũng chẳng buồn để ý, gia tộc đáng ghét kia có là gì?

"Ngươi là đại sư máy móc của chúng ta, bao năm rồi không có đại sư máy móc? Này, chúng ta còn mong ngươi kiếm tiền giúp đấy! Chạy tới chỗ chúng ta đào góc tường, ha ha!"

Hai tiếng "ha ha" cuối cùng vang lên, Binh đi tới trước mặt hai người, nhả một ngụm khiỏ: "Năm xưa những kẻ dám làm vậy đều bị ta đánh tới khóc cha gọi mẹ. Đáng tiếc Đường thần kinh không có mặt. Ừm, hắn sẽ làm gì đây? A, hắn chắc chắn sẽ treo các ngươi lên, chậc, cái gã vô văn hóa ấy thích nhất trò này. Không được không được, ta phải dạy hắn mở mang tầm mắt, nhắm tới mục tiêu cao hơn."

"Các hạ, ngươi làm nhục ta như vậy là muốn gì? Không ngại thì nói thẳng ra!" Người trung niên trầm giọng nói.

Hắn vốn tâm cơ thâm trầm, nhanh chóng tỉnh táo lại từ trạng thái phẫn nộ, lập tức cảm thấy Binh đột nhiên ra tay sợ là có thâm ý khác. Tranh đấu giữa thủ hạ người hơi cao quý đều không trực tiếp động thủ, vậy quá mất thân phận.

"Nguyên nhân?" Binh sắc mặt thưởng thức nhìn người trung niên: "Nguyên nhân rất đơn giản, để Sylar xả giận."

Người trung niên sắc mặt cứng lại.

"Đương nhiên phải nghĩ cho tâm tình đồng bọn rồi. Tuy không biết mâu thuẫn giữa các ngươi ra sao, thế nhưng hiển nhiên chúng ta sẽ giúp nàng rồi." Binh cười hì hì nói: "Nàng là đại sư máy móc kỹ thuật của chúng ta, giúp nàng xả giận, tâm trạng nàng tốt, hiệu suất tăng cao, chúng ta mới kiếm được tiền chứ. Lão huynh, thời nay kiếm tiền thật không dễ!"

"Các hạ nói vậy thật quá qua loa!" Người trung niên trầm giọng nói: "Sylar tuy có chút thành tựu nhỏ về máy móc kỹ thuật, thế nhưng thực lực Hàn gia chung quy không phải một thợ máy nho nhỏ sánh nổi. Nếu các hạ đồng ý giao Sylar cho gia tộc chúng ta, gia tộc chúng ta chắc chắn sẽ trả thù lao khiến các hạ thỏa mãn."

Binh ngả ngớn phun một vòng khói, nháy mắt với Sylar: "Người ta là phú hào đó."

Sylar không hề đổi sắc nói: "Gia tộc Y Phàm chòm Kim Ngưu, một trong những danh gia vọng tộc lâu đời nhất tại chòm Kim Ngưu, đúng là cường hào."

"Nghe có vẻ rất lợi hại!" Binh sắc mặt giật mình.

Cô gái xinh đẹp lúc này lộ vẻ kiêu ngạo, người trung niên trầm ổn hơn người nhưng cũng bất giác ưỡn thẳng sống lưng.

"Vậy hai người này chắc đổi được không ít tiền chuộc đây."

Hai người lại ngây ra như phỗng, đột nhiên họ cảm thấy toàn thân mát lạnh, lúc này mới để ý thấy ánh mắt binh nhìn bọn họ như đang muốn ăn tươi nuốt sống.

Sylar cười khẩy: "Đổi lấy một tỷ tám trăm triệu không thành vấn đề."

Binh bỗng cụt hứng, lười biếng nói: "Mới có thế thôi à, xem ra địa vị hai người này cũng không cao. Có điều muỗi có ít vẫn là thịt, đành chấp nhận vậy."

Người trung niên sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, tiếp tục bị nhục nhã, hắn không nhịn được lớn tiếng quát lên: "Sylar, trên người ngươi rốt cuộc vẫn là huyết mạch gia tộc Y Phàm, không niệm ơn sinh thành cũng thôi, lại dám đối xử với trưởng bối của ngươi như vậy..."

Bốp!

Một cái tát vang dội ngắt lời người trung niên.

Sylar giọng điệu lạnh lẽo thấu xương: "Nói cho rõ, ngươi là trưởng bối của ai? Mười hai tuổi, mẹ ta mới mất được hơn một năm các ngươi đã trục xuất ta khỏi gia tộc. Trên người ta không một xu dính túi, nếu không gặp sư phụ ta đã sớm chết đói đầu đường. Sao nào? Giờ lại đến đòi làm trưởng bối của ta?"

Sylar đột nhiên quát lên chói tai: "Đoan Mộc!"

Đoan Mộc giật mình: "Có thưa đại tỷ!"

"Treo bọn chúng lên!" Sylar hung hăng nói.

"Rõ!" Đoan Mộc vội vàng kéo hai người ra bên ngoài.

"Sylar, ngươi dám!" Người trung niên kinh hãi.

"Gia tộc Y Phàm sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Cô gái gào lên.

Đoan Mộc không nói hai lời đánh ngất hai người, trong lòng ra sức niệm, tuyệt đối đừng tai vạ tới cái thớt này… ngàn vạn lần đừng…

Trầm mặc, cả gian phòng chìm vào trầm mặc.

Cơn giận của Sylar đã biến mất, nàng để ý thấy Binh nhìn mình với vẻ quái dị, nghĩ tới biểu hiện nghĩa khí của gã mặt phẳng lỳ này, nàng tức giận nói: "Muốn nói gì thì nói đi!"

"Chậc chậc, treo lên, Sylar, trình độ của ngươi chỉ bằng gã Đường thần kinh kia thôi sao? Quả nhiên gã luôn kéo thấp trình độ mọi người." Binh vuốt cằm trêu chọc.

Sylar đặ mông ngồi xuống: "Chúng ta làm vậy xem như đã triệt để đắc tội gia tộc Y Phàm, biết biệt danh của gia tộc Y Phàm tại chòm Kim Ngưu không? Gia tộc lưu manh, bọn họ trước nay vì trả thù mà không chừa thủ đoạn."

"Ha ha, Sylar nhỏ bé à, so về lưu manh không mấy người hơn được chúng ta!" Binh cười ha hả.

"Ta đang nói nghiêm túc." Sylar trầm giọng nói: "Thế lực gia tộc Y Phàm hơn xa tưởng tượng của ngươi, căn cơ của bọn họ tại hồn khu rất thâm hậu."

Binh cười đắc ý: "Không sao đâu, ta nắm chắc mà."

"Mời tới đây." Võ giả dẫn đường rất khách khí.

Hoa Thần Văn đánh giá bốn phía, không khỏi âm thầm gật dầu, quy mô thành Tam Hồn vượt xa tưởng tượng của hắn. Ánh mắt hắn lạc vào sân tu luyện.

Ánh đèn sáng rực, sân tu luyện rộng rãi, nhìn đâu cũng thấy được võ giả giáp máy đang tiến hành tu luyện.

Ừ, không phải giáp máy mà là giáp hồn máy.

HẮn ngừng lại, nghỉ chan quan sát, võ giả dẫn đường cũng không giục, kiên trì đứng bên chờ đợi.

Quả nhiên không hổ là giáp hồn máy, Hoa Thần Văn nhanh chóng kết luận, loại giáp máy hoàn toàn mới này mạnh hơn giáp máy truyền thống rất nhiều.

Nghe nói giáp hồn máy do một đại sư máy móc kỹ thuật tên là Sylar sáng chế, hơn nữa Sylar còn là nữ. Trong lòng Hoa Thần Văn không khỏi dâng lên cảm giác tò mò và mong chờ.

Đột nhiên, hắn chú ý tới một nam một nữ bị treo trong sân tu luyện, không khỏi ngạc nhiên: "Đó là?"

Võ giả dẫn đường liếc mắt một cái, hừ lạnh nói: "Có người bảo hai người đó là gia tộc Y Phàm gì đó, tự xưng là trưởng bối của Sylar tiểu thư. Hừ, Sylar thật đáng thương, mười hai tuổi đã bị trục xuất khỏi gia tộc, suýt chút nữa chết đói. Giờ tiểu thư thành đạt đám chó má này lại mặt dày chạy tới."

Võ giả này nhìn hai người bị treo trên cột, ánh mắt đầy bực tức.

Gia tộc Y Phàm…

Sylar lại là người của gia tộc Y Phàm!

Hoa Thần Văn đột nhiên cảm thấy chuyện lần này sợ rằng không dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.