“Hắn chưa về đến nơi?” Hoắc Phu Mạn trầm giọng nói, thân thể hắn vẫn ưỡn thẳng tắp, trên người quân trang chỉnh tề.
“Chưa về.” Thanh niên mặc trường bào nhắm mắt trả lời, sau đó hắn xốc hết dũng khí nói: “Phụ thân, chúng ta có nhiều cao thủ lợi hại như vậy mà, có thể phái cao thủ khác với. Thứ hạng của Đoan Mộc trên Thiên Bảng chỉ có 3222, trên tay chúng ta còn võ giả lợi hại hơn mà...”
Phụ thân cau mày, thanh niên mặc trường bào thức thời im lặng, nhưng hắn cũng không cảm thấy mình nói sai. Hắn không hiểu vì sao phụ thân lại coi trọng Đoan Mộc như vậy, chẳng lẽ phụ thân bắt đầu già rồi, nhớ những người quen xưa?”
Hoắc Phu Mạn giãn lông mày, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh: “Tịch Lâm, ngươi thấy sao mới là mạnh?”
“Mạnh rất khó định nghĩa, nhưng thứ hạng trên Thiên Bảng sẽ nói được một số vấn đề.” Tịch Lâm không phục đáp.
“Thế à?” Hoắc Phu Mạn đột nhiên mỉm cười chế giễu, giọng điệu lạnh lẽo dị thường: “Vậy ngươi biết có bao nhiêu võ giả hoàng kim chết trên tay Đoan Mộc không?”
Tịch Lâm sửng sốt một chút, lập tức biến sắc lắp bắp: “Hắn... hắn có thể giết chết võ giả hoàng kim?”
“Năm vị.” Hoắc Phu Mạn giơ bàn tay lên, vẻ giễu cợt biên mất không còn tăm hơi, thay vào đó là lạnh lẽo vô tình như rắn độc: “Có thấy bất ngờ không? Đừng bao giờ kết luận vội vàng về những thứ mà mình không quen thuộc, thế giới này rộng lớn hơn tưởng tượng của ngươi nhiều. Ha ha, có những người cực có thực lực nhưng chỉ phát huy đượbc ảy tám phần, còn có những người tám phầm thực lực trên tay hắn lại phát huy ra mười phần.”
Tịch Lâm ngây ra tại chỗ, trố mắt ngoác mồm.
“Người thực lực càng mạnh mẽ càng chìm đắm trong vũ lực mà không muốn động não, bởi vì họ không cần. Một người thường nếu quen dùng võ lực giải quyết vấn đề, ngươi nói xem nếu hắn gặp phải vấn đề không cách nào dùng võ lực giải quyếth ắn có đùng đầuoóc không? Đươgn nhiên không?” Hoắc Phu Mạn đứng đậy: “Kẻ như vậy có mạnh cũng chỉ là giả. Một mưu kế đơ ngiản là có thể chôn vùi tính amngj của họ. Trên Thiên Bảng, số võ giả hoàng kim chết vì mưu kế còn ít sao? Thực lực Đoan Mộc không sánh nổi với võ giả hoàng kim, thế nhưng hắn có lòng kiên trì, có đầu óc tỉnh táo, có thể phán đoán quả quyết. Người như vậy chỉ cần thực lực không phải bình bình, hắn sẽ mạnh, sẽ cường đại hơn những kẻ khác!”
“Phải là người biết động não, Tịch Lâm.”
Câu nói cuối cùng của Hoắc Phu Mạn không chút khách khí.
“Vâng thưa phụ thân.” Gương mặt Tịch Lâm lúc xanh lúc đỏ, lại khôi phục tĩnh lặng.
Thấy Tịch Lâm bình tĩnh lại, Hoắc Phu Mạn lộ vẻ khen ngợi nói: “Vậy ngươi tới phân tích một chút đi.”
Tịch Lâm hít sâu một hơi, loại trừ những tâm tình mặt trái, ánh mắt khôi phục bình tĩnh, trầm giọng nói: “Như phụ thân đã nói, với thực lực của Đoan Mộc không cách nào toàn thân trở ra, thành Tam Hồn cường đại hơn dự liệu của chúng ta nhiều. Đoan Mộc bị giết còn đỡ, nếukkhông bị giết, vậy rất có thể thành Tam Hồn đã biết tới sự tồn tại của chúng ta. Nói cách khác, giữa song phương đã không còn chỗ nào để cứu vãn.”
Gương mặt Hoắc Phu Mạn không chút cảm xúc: “Nói tiếp.”
“Nếu đã không còn đường cứu vãn, vậy cũng không cần che giấu nữa.” Giọng nói Tịch Lâm lẫm liệt như gió đông, lộ ra một luồng sát ý, bàn tay chém nhẹ vào hư không: “Đã không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng, chúng ta bắt thành Tam Hồn!”
“Tốt lắm.” Hoắc Phu Mạn gật đầu: “Chuyện này ngươi đi làm đi, ta bất kể ngươi dùng cách gì, nếu giải quyết hoàn mỹ chuyện thành Tam Hồn, vậy ta sẽ đệ lên bệ hạ, cho ngươi độc lĩnh một phương.”
Ánh mắt Tịch Lâm lóe lên vẻ vui mừng, phụ thân đại nhân là người gàn bướng cố chấp tới cực điểm, đã đồng ý chuyện gì tất nhiên sẽ thực hiện, hắn bèn hỏi: “Có thể sử dụng binh đoàn không?”
Khóe miệng Hoắc Phu Mạn cong lên hài hước; “Vận dụng binh đoàn còn cầ nngươi ra tay sao? Phái ai đi chẳng được.”
Tịch Lâm không nhụt chí, hắn biết đây là một thử thách của phụ thân đại nhân dành cho hắn. Chỉ thông qua thử thách này hắn mới được phụ thân đại nhân tán thành.
“Được.” Tịch Lâm gật đầu.
Hoắc Phu Mạn thấy Tịch Lâm sĩ khí phấn chấn rời đi, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Trong số các con, có khả năng nối nghiệp hắn nhất chỉ có Tịch Lâm.
Tất cả các mặt của Tịch Lâm đều rất xuất sắc, thế nhưng bình thản có thừa nhưng tiến thủ không đủ. Giờ bệ hạ hùng tâm vạn trượng, chính là lúc kiên quyết tiến thủ, tính tình bình thản như vậy sao có thể được bệ hạ ưu ái?
Vậy chỉ có dùng thành Tam Hồn để màu giũa tính cách Tịch Lâm.
Chỉ có tôi luyện trong máu và lựa mới có thể khiến hắn thật sự thành thục.
Thành Tam Hồn, phòng thẩm vấn.
Đoan Mộc trước mặt rất phối hợp, khai hết tất cả những gì hắn biết. Đoan Mộc đã nhận rõ tình thế, không hề do dự.
Sylar vốn đang định sử dụng rất nhiều thủ đoạn chưa từng thử, thấy vậy cực kỳ thất vọng.
Từ tình báo thu được ở chỗ đoan mộc, đoàn người bắt đầu vỗ trán, bọn họ cần lọc ra tình báo hữu dụng, đây là sở trường của Tỳ Ba, cho dù là Đường Sửu cũng kém xa tít tắp.
Nhưng đúng lúc này, Đinh Đang xông vào, ánh mắt mọi người cùng nhìn nàng.
“Hoắc Phu Mạn muốn ra tay với chúng ta.” Đinh Đang nói rất đơn giản: “Con trai trưởng của hắn Tịch Lâm có hành động.”
Đinh Đang đã vượt xa quá khứ, có tài chính sung túc, mạng lưới tình báo của nàng mở rộng xâm nhập vớit ốc độk inh người. Giờ nàng rấtiítk hi lên sân khấu, theo đề nghị của Tỳ Ba, nàng thành lập một tổ chức tình báo tên là Vân Hạ Minh, bề ngoài Vân Hạ Minh như một tổ chức tình báo bình thường nhất, đầu cơ tình báo. Không ai biết Vân Hạ Minh lại phục vụ cho thành Tam Hồn.
Để đối phó với Hoắc Phu Mạn, Vân Hạ Minh tập trung tất cả sức mạnh, ra sức thu thập tình báo.
“Từ những dấu hiệu trước mắt, người muốn ra tay với chúng ta là Hoắc Phu Mạn chứ không phải chòm Xà Phu.” Câu nói này của Tỳ Ba khiến mọi người thở phào một hơi.
Thế lực chòm Xà Phu quá mạnh mẽ không phải thành Tam Hồn hiện giờ có thể chống đối lại được. Nếu chỉ là ý đồ cá nhân của Hoắc Phu Mạn thì đơn giản hơn nhiều.
Đường Sửu trầm giọng nói: “Nếu giả thiết này đúng, khả năng Hoắc Phu Mạn vận dụng binh đoàn rất thấp.”
Trong bất cứ chòm sao nào, vận dụng binh đoàn tuyệt đối không phải hành động tư nhân. Nếu Hoắc Phu Mạn không muốn người khác hiểu nhầm chắc chắn sẽ không vận dụng binh đoàn.
Mọi người lại thở phào, chỉ có Binh cúi đầu, nắm tay xiết chặt.
Mình vẫn chưa đủ mạnh!
CẢm giác năm xưa cũng vậy, bị kẻ địch áp chế, thật khó chịu.
Từ lúc nào mà chòm Xà Phu có thể cưỡi lên đầu mình giễu võ giương oai?
Binh sắc mặt âm trầm, thế nhưng hắn không mở miệng, hắn giận là giận bản thân mình, cảm giác binh đoàn Nam Thập Tự rơi xuống tay mình song lại bị chòm sao Xà Phu áp chế, thật quá khuất nhục!
Tuy hắn có vô số lý do tự nói với mình, hắn mới thức tỉnh được vài năm, chòm Xà Phu đã kinh doanh bao nhiêu năm, vân vân.
Nhưng vẫn thật khó chịu!
Khó chịu, không cần lý do!
Hắn cắn chặt môi, không nói một lời.
Chỉ có Đường Sửu nhận ra điểm lạ từ Binh, những người không không hiểu rõ ân oán của chòm Nam Thập Tự vàh còm Xà Phu, bọn họ cũng không cách nào liên hệ trận chiến một vạn năm trước với chòm Xà Phu. Trong mắt bọn họ, chòm Xà Phu chỉ là một chòm sao Xích Đạo đã xuốngười dốc, năm xưa nó từng là chòm sao Hoàng Đạo nhưng đã quá xa xôi rồi.
Mọi người bỗng phấn chấn hẳn lên.
“Đây là danh sách võ giả Tịch Lâm có thể sử dụng.” Gương mặt Đinh Đang khó giấu nổi vẻ mệt mỏi, giọng nói khàn khàn khô khốc.
Với thiếu nữ tóc đuôi ngựa luôn linh hoạt tinh quái, tinh lực vĩnh viễn dồi dào này, dáng dấp như vậy rất hiếm thấy. Mọi người đều biết chắc chắn Đinh Đang đã bỏ rất nhiều công sức vì danh sách này.
“Giao cho chúng ta!” Sylar không nhịn được ôn nhu nói: “Có danh sách này, nếu còn bị người khác đánh bại, bà đây mua miếng đậu hũ đập đầu chết!”
“Đúng vậy!”
“Đinh Đang, ngươi mau nghỉ ngơi đi, giao cho chúng ta là được!”
Mọi người dồn dập nói.
“Các ngươi không cần để ý tới ta, ta nghỉ trên ghế sa lông chút là đượ.c” Đinh Đang tới bên một góc sô pha, cuộn người như con mèo, nhanh chóng ngủ say.
๑๑۩۞۩๑๑
Tịch Lâm nhanh chóng thu được tình báo liên quan tới thành Tam Hồn.
“Bọn họ giới nghiêm, còn sâm nghiêm hơn trước.” Gã công tử nhìn lướt qua tình báo, không chút để ý nói: “Xem ra bọn họ biết ngươi muốn động thủ.”
“Biết cũng không lạ.” Tịch Lâm thản nhiên nói.
“Đệ bảo mà, ông già đúng là lập dị, phái thẳng binh đoàn đi chẳng phải đơn giản như bóp chết con kiến ư?” Gã công tử nhún nhún vai: “Còn phải bày cái trò này.”
“Phụ thân đại nhân tự có suy nghĩ của mình.” Tịch Lâm nói: “Lần này ta tới tìm ngươi là muốn có sự giúp đỡ của ngươi.”
“Ôi, đại ca của đệ ơi, lỗ tai đệ không nghe nhầm đấy chứ!” Gã công tử vẻ mặt khoa trương, dùng một giọng còn khoa trương hơn nói: “Đại ca của đệ lại đi nhờ một tên rác rưởi cơ à!”
“Đệ không cần nói như vậy.” Tịch Lâm bình tĩnh nói: “Lợi ích của ta và đệ là nhất trí. Nếu người thừa kế sau này không phải ta, ngươi cảm thấy có ai sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Gã công tử lập tức xì hơi như quả cầu: “Được rồi, huynh muốn gì?”
“Tiền.” Tịch Lâm nói: “Ngươi ngoại trừ tiền ra còn cái gì?”
“Cũng được thôi.” Gã công tử gật đầu: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Toàn bộ.” Tịch Lâm bình tĩnh thốt lên hai chữ.
“Cái gì?” Gã công tử còn tưởng lỗ tai mình nghe nhầm.
“Toàn bộ tiền của đệ.” Tịch Lâm nói trúng tim đen: “Chuyện này là thử thách phụ thân dành cho ta, ta cần hoàn thành thật tốt. Đệ không cần tiếc, nếu ta vượt qua kiểm tra đệ có thể kiếm lại gấp mười lần số tiề nnày. Nếu ta không vượt qua, tiền bây giờ của đệ cũng chẳng phải của đệ.”
Gã công tử á khẩu không nói được, câu này của đại ca hắn không có điểm nào để phản bác.
“Trận chiến này ngươi cũng giống ta, chỉ có thể thắng không thể thua.”
Tịch Lâm nhìn gã công tử.
Gã công tử thấy ánh lạnh lấp loáng trong con ngươi của đại ca, biết đại ca mình đã quyết tâm rồi.
Vẻ mặt gã công tử cũng hóa thành chăm chú: “Dẫu sao chỉ cần huynh chăm chú, không chuyện gì mà huynh không làm được. Được! Đệ đưa hết cho huynh! Tất cả dòng dõi đều đặt vào huynh, không để lại một tinh tệ! Huynh nhất định phải thắng!”
Tịch Lâm trong lòng cảm động nhưng không lên tiếng, chỉ vỗ vỗ vai đệ đệ, trong lồng ngực chiến ý đâng trào.