mở nắp ra hương hoa quế đã lan khắp phòng.
Mùi hoa quế thơm dịu dàng, thoang thoảng, dễ dàng dụ ra con sâu đã ngủ
mê mấy trăm năm trong bụng Mạc Tử Liên dậy. Múc một thìa cháo, cháo vừa
vào miệng liền tan ra, hương quế hoa cũng tràn đầy khoang miệng mang tới cảm giác thanh tân ngọt ngào khiến tâm tình Mạc Tử Liên tốt lên rất
nhiều.
"Cháo này ăn thật ngon a, Yên Nhi tay nghề đúng là ngày càng cao nha"
Yên Nhi nghe chủ tử không chút keo kiệt khen nàng trong lòng cũng là
một trận vui sướng. Từ khi tiểu thư nhìn trúng Tịnh Khiêm Vương cho tới
nay đã lâu chưa hề thân cận với các nàng. Nàng vốn sợ tiểu thư sẽ ngày
càng xa cách, nhưng nay sau một lần bệnh, lại trở lại là tiểu thư ngày
xưa, tiên chân gần gũi với các nàng.
Mới khỏi bệnh ăn nhiều cũng không tốt, Mạc Tử Liên ăn hết một chén cháo liền đặt thìa xuống, Yên Nhi nhanh nhẹn dọn đồ đi.
Từ xa dần dần xuất hiện hai dáng người, đi phía trước dẫn đường là Linh Nhi, theo sau là một người đàn ông tầm hơn 30 tuổi có khuôn mặt kiên
nghị, là Chu tổng quản như trong trí nhớ của Mạc Tử Liên. Lúc trước đại
khái cũng vì lục đục tranh đấu với những vị thiếp thất khác, nàng không
ít lần chịu thiệt dưới tay Chu tổng quản nên ấn tượng vẫn không thực
tốt.
Nhưng quả thật Chu tổng quản này là một người rất khôn
khéo chính trực. Đối với mọi người luôn giữ thái độ không kiêu ngạo
không siểm nịnh, chỉ có trước mặt chủ nhân mới có thái độ tôn kính.
Chu tổng quản bước vào cửa nhìn thấy Mạc Tử Liên đang ngồi chờ cũng khá kinh ngạc. Từ lúc vào phủ đến nay vị Liên phu nhân này mặc dù có lôi
kéo hạ nhân, gây chuyện với những vị phu nhân khác nhưng cũng chưa từng
kinh động tới quản gia hắn, lần này lại trực tiếp tới mời, không biết là có chuyện gì đây?
Đứng cách Mạc Tử Liên năm bước, Chu tổng
quản chắp tay cúi người theo quy củ thỉnh an Mạc Tử Liên. Thái độ nghiêm cẩn không một chút qua loa, khinh thị, cũng không ai dua nịnh nọt, quả
thực đáng nể. Mạc Tử Liên âm thầm tán thưởng, vốn không thích quanh co
lòng vòng, nàng vào thẳng vấn đề
"Chu quản gia, ông cũng biết mấy hôm trước ta không cẩn thận rơi xuống hồ sen, ngâm nước lạnh mấy
canh giờ. Đại phu nói qua cơ thể ta bị suy yếu nghiêm trọng cần phải
tĩnh dưỡng lâu dài".
Chuyện này Chu lão cũng có nghe hạ nhân
báo lại, có chút thương xót vị phu nhân này. Say mê chủ tử rồi tự dấn
thân vào vòng tranh đấu không lối thoát này. Mới 15 tuổi mà cơ thể đã bị suy yếu như thế quả thực không biết sẽ sống được tới lúc nào. Đương lúc Chu tổng quản suy tư, Mạc Tử Liên tiếp tục nói:
"Nhưng ngặt
nỗi vị trí Ngạc Xuân viện này của ta lại khá đặc biệt, không thích hợp
tĩnh tâm an dưỡng". Quả thực không thích hợp, Chu quản gia nghĩ thầm.
"Vậy phu nhân là muốn..?"
"Ta muốn nhờ Chu tổng quản sắp xếp
một viện khác. Ta muốn một nơi yên tĩnh, vắng vẻ một chút, thích hợp
tĩnh dưỡng". Mạc Tử Liên tâm bình khí hòa trả lời.
"Xin hỏi
phu nhân muốn chuyển tới viện nào?" Mặc dù yêu cầu này có chút đi ngược
lẽ thường (thiếp thất luôn hướng về phía phu quân gần gũi) Ngạc Xuân
viện này bởi vì khá gần viện của Vương gia cho nên luôn là đối tượng
tranh giành của thê thiếp trong Vương phủ, không ngờ cũng có ngày bị
ghét bỏ. Tuy nhiên sau khi vượt qua cửu tử nhất sinh, thay đổi suy nghĩ
cũng là điều có thể.
"Ừm, Thính Vũ hiên ở phía nam Vương phủ
không tồi. Nếu được ta muốn chuyển sang đó sớm nhất có thể, Chu quản gia ông xem...." "Lão nô sẽ cố hết sức" Xưa nay yêu cầu của thiếp thất nếu
không quá đáng, Vương gia chưa từng khó dễ huống hồ vấn đề này hoàn toàn hợp lý chưa hề quá phận. Xem ra thực hiện không khó, Chu tổng quản nghĩ thầm.