Gió rì rào thổi bay những chiếc lá khô trên cây đại thụ to nhất trong cánh rừng, xung quanh nhóm người của Vic đang đi tới, những bước chân lộp bộp dẫm nát những phiến lá dưới chân.
Tam trưởng lão vun vai lười biếng hất đầu:
-Này, ông nói là cánh cửa vào thú tộc ở đây, vậy thế giờ nó ở đâu, chúng ta đi một ngày thời gian rồi đấy!
Nhị trưởng lão đưa tay chỉ về phía cây đại thụ:
-Phía trước,đi mới ngần ấy thời gian đã than vãn, tôi nghi ngờ ông có yếu sinh lý không đấy!
Tam trưởng lão nghe thấy vậy nhảy nhào về phía nhị trưởng lão gân cổ hét:
-tôi yếu sinh lý, hơhơ, tôi mà yếu sinh lý thì ông cũng là người vạn năm như rùa không ngẫng được đầu, tôi một người chuẫn đẹp như thế này, bao bóng hồng phải mê mẩn, không ai như ông!
Hahaha....Vic và Zoe nhịn cười quay mặt sang hướng khác,nhị trưởng lão giật giật chòm râu nhìn bằng hữu của mình, lòng cảm thán với độ tự luyến đạt đỉnh của đỉnh.
Mọi người bước qua người tam trưởng lão đi về cây đại thụ, còn tam trưởng lão vẫn đứng thao thao bất tuyệt, xong kết thúc câu nói nhìn xung quanh thì không thấy ai họ đã bỏ mình một đoạn quá xa:
-Này.. Này...Chờ ta với!!!
Âm thanh vang dội cả khu rừng.
Mọi người dừng trước cây đại thụ ba bước chân, tay nhị trưởng lão đến phía trước vận nhẹ khí kết ra quả cầu băng trong suốt đánh nhẹ vào hoa văn được khắc trên thân cây sần sùi,một lực lượng tiếp xúc từ quả cầu và hoa văn chạm vào nhau phát ra từng đợt sét rì rầm làm bay những chiếc lá dưới gốc đại thụ bay tứ tung, làm Vic và Zoe phải đưa tay che mắt, sau hai phút trôi qua,không gian im lặng trở lại, từ thân cây nơi quả cầu tiếp xúc với hoa văn từ từ xuất hiện một cánh cổng.
Nhị trưởng lão phất tay:
-Xong rồi vào thôi!
Vic gật đầu ra hiệu với mọi người cùng Zoe bước về phía Nhị trưởng lão.
Tay Vic sắp mở được cánh cửa thì từ sau cánh cửa một lực công kích đánh bay anh ra xa, Zoe thấy thế phóng nhanh về phía Vic đở lấy anh, khuôn mặt lo lắng:
-Vic anh không sao chứ!
Vic ôm ngực thở dốc, lực công kích làm chèn ép lồng ngực anh, làm khuôn mặt anh đau thành một đoàn, nhưng từ trong tay Zoe đứng lên lắc đầu:
-Tôi không sao, cảm ơn cô!
Zoe thu hồi tay lại, nở nụ cười nhìn anh:
-không có gì,đó là nhiệm vụ đảm bảo an toàn mà cha giao cho tôi!
Vic cười gượng gạo xoay người, nhìn về phía cánh cổng.
Lực công kích tan biến, từ sau cánh cửa xuất hiện hai người, một chàng trai, một cô gái.
Chàng trai có khuôn mặt chữ điền, góc cạnh rõ ràng, sóng mũi cao chính chắn, trán uy nghiêm mang khí chất vương giả, mắt kiếm tựa đao, tỏa ra áp bức đến người xung quanh,lạnh lùng:
-các ngươi là ai, dám xâm phạm vào thú tộc của bọn ta!
Nhị trưởng lão nhìn người tới thì cung kính:
-xin cho hỏi các vị là...
Chàng trai thẳng thắn tiếp lời nhị trưởng lão:
-ta Kinh Luân là thú vương của thú tộc!
Nhị trưởng lão cười tươi đưa tay chào theo kiểu hoàng tộc:
-Ta nhị trưởng lão của tộc Băng hồ, kế ta là Tam trưởng lão, cô gái đằng kia là con gái của gia chủ, còn chàng trai đó là một vị rất quan trọng, hôm nay chúng ta đến đây không thăm hỏi thú vương trước mà xâm phạm lãnh thổ như vậy mong thú vương bỏ qua!
Kinh Luân nghe nhị trưởng lão là tộc Băng Hồ thì thái độ hòa hoãn không ít:
-vậy mục đích của các ngươi đến đây là gì!
Vic ôm ngực từng bứớc đến bên cạnh nhị trưởng lão, cất giọng trước khi nhị trưởng lão lên tiếng:
-chào Thú vương, tôi là Vic đứa con trai trưởng còn sót lại của thần tộc, nay tôi đến đây mong sự giúp đỡ của thú tộc dẫn đường đến các cánh cổng kết nối dẫn đường đến tinh linh tộc, vì tôi muốn tìm Phong Linh đễ bảo toàn mạng sống cho em gái sinh đôi của tôi!
Kinh Luân một phen kinh ngạc,hắn vừa nghe gì nhỉ,Thần tộc sau:
-cậu nói... Cậu là người thần tộc,,, nhưng không phải bị diệt tộc rồi hay sao!
Sự việc năm đó, hắn có nghe qua, tuy tộc của hắn là gia tộc lánh đời nhưng chuyện thế nhân đều biết cả.
Vic cười khổ:
-đúng là năm đó thần tộc bị diệt vong, nhưng không một ai biết rằng hai giọt máu cuối cùng của thần tộc không chết mà còn sống đến ngày hôm nay!
-À!Kinh Luân gật đầu hiểu ra sự việc.
-Vậy ta đã hiểu, các ngươi theo ta vào thú tộc đi,mọi chuyện nói sau, đi thôi!
Kinh Luân xoay người khuất sau cánh cửa Vic và mọi người lần lượt đi sau.