Thời kỳ thượng cổ, Mạn Vân sơn mạch trong mắt mọi người là nơi tụ tập của siêu cửu cấp ma thú, khi đó người có thể nói là như sóng triều đổ tới nơi này! Khiến người ta kinh hãi chính là mỗi lần đội ngũ tiến vào nơi này đều hoàn toàn bị diệt, thi thể đám người đó đều biến mất không thấy, cụ thể là bị ma thú làm thức ăn hay nguyên nhân nào khác vẫn không có ai trả lời rõ ràng. Chẳng lẽ đám bạch cốt này thân phận là nhân loại thượng cổ?
Ma Nguyên động quật là một tồn tại thần bí, trong đồn đại, ở đây có tồn tại siêu cửu cấp ma thú, có phương pháp tu hành thể thuật siêu cường từ thời thượng cổ, có dị năng bí tịch thượng cổ... mấy thứ này từ đâu tới? Lẽ nào từ trên người đám người thượng cổ lúc trước tiến vào Mạn Vân sơn mạch?
Ma Nguyên động quật trong nháy mắt trở nên thần bí trong mắt mọi người.
Mọi người trầm tư một lúc, cuối cùng một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đánh vỡ không khí trầm mặc xung quanh.
- Mặc kệ thân phận bọn họ là gì, chúng ta hiện tại cầm làm là tìm cửa tiến vào tầng hai.
Mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần.
Lâm Dịch gật đầu, đồng ý:
- Lang Sa nói không sai, thân phận những người này là ai cũng được, nhưng có thể khẳng định, nơi này nguy cơ tứ phía, một chút mất cảnh giác có thể khiến chúng ta toàn quân bị diệt, vì thế trên đường đi tiếp theo, nhất thiết phải cẩn trọng!
Tất cả mọi người đều gật đầu tán thành, Lâm Dịch chợt nhìn đống bạch cốt như biển khẽ thở dài:
- Các vị an nghỉ a... Khải Hi lão sư, phiền ngươi chôn lấp đám thi thể này một lần nữa a.
Khải Hi gật đầu, những người khác đều nhảy lên trên miệng hố, mà thân thể Khải Hi chợt lóe cường quang, cát đá xung quanh lần nữa cuộn trào, bụi cát nổi lên, không đến một lúc sau, tất cả bạch cốt đều biến mất trong tầm mắt.
Sau đó mọi người tiếp tục đi về phía sa mạc mênh mông ....
Cát vàng khắp nơi nơi! Một mảnh mênh mang!
Lâm Dịch và mọi người tới thế giới như sa mạc này đã bảy ngày rồi!
Trong lúc này, đám Lâm Dịch vẫn đi về phía trước, nhưng mà sa mạc này quá lớn, quả thực vượt sức tưởng tượng của mọi người! Ngay từ đầu còn tưởng rằng chỉ khoảng vài km, lúc này chân chính đi mọi người mới biết phiến sa mạc này ít nhất cũng ngoài nghìn km!
Cũng may vận khí đám người Lâm Dịch không kém, một đường đi tới ngoại trừ lần đầu đụng phải Phệ Sa Thú bát cấp, còn lại đều là thất cấp ma thú trở xuống mà thôi, đây cũng là lý do đám người Lâm Dịch đi lâu như vậy trong sa mạc cũng không sợ đói. Ma thú thổ hệ tuy rằng thịt tương đối thô ráp, nhưng vẫn có thể no bụng, về phần ngủ,... là thất cấp chiến sĩ và dị năng giả, bọn họ chỉ cần hơi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút là đủ, tối đa là mười phút là bọn họ lại có thể long sinh hoạt hổ.
Ngày hôm nay đã là ngày thứ bảy!
Đoàn người bao gồm cả Thủy Linh Lung và Lang Sa đều vô cùng mệt mỏi, không phải nơi này không có thủy nguyên tố, chỉ là địa phương khô ráo này ngưng tụ thổ nguyên tố vô cùng tiêu hao tinh lực, thế cho nên ngoại trừ thời gian khát nước, Thủy Linh Lung hoặc Lâm Dịch ngưng tụ ra, còn chuyện tắm rửa đều vứt sang một bên... ở nơi này nguy cơ tứ phía, dù sao đám người không phải tới đây du ngoạn, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Khải Hi ngẩng đầu nhìn bão cát khắp trời, nhịn không được gào thét một tiếng:
- Sa mạc chết tiệt này rút cuộc lúc nào mới có thể ra ngoài a!
Bảy ngày không ngừng chạy đi đã khiến Khải Hi không đủ nhẫn nại nữa.
Lâm Dịch cười khổ một tiếng, nói:
- Đi từ từ thôi, ngươi hẳn là phải cảm thấy may mắn là chúng ta còn sống...
Mấy ngày nay ở nơi khác bọn họ đều thấy nhiều ít bạch cốt, ở bên cạnh một thi thể còn tìm được một quyển phương pháp tu hành thể thuật.
Lâm Dịch nhìn thoáng qua nhất thời hiểu rõ đây là phương pháp tu hành thể thuật cao đoạn!
Cao đoạn thể thuật, thông thường chỉ có chiến sĩ đã ngoài thất cấp kinh môn mới có thể tu hành, nhưng mấy ngày nay Lâm Dịch theo Trương Tạp học thủ ấn kinh môn đã hoàn toàn học xong! Tuy rằng còn chưa đột phá kinh môn nhưng với tinh thần lực Lâm Dịch nắm trong tay... phá Kinh môn chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi! Vì thế thấy cao đoạn thể thuật, Lâm Dịch nhất thời chăm chú đọc một lần... dưới trí nhớ biến thái của hắn, tự nhiên một chữ cũng không nhớ lầm.
Khải Hi thấy Lâm Dịch nói, nhất thời như gà mắc tóc, yên lặng xuống, miệng lẩm bẩm:
- Sớm biết vậy sẽ không tới địa phương quỷ quái này.
Nghe vậy Lâm Dịch một trận cười khổ.
- Xem bên kia!
Giọng nói của Thủy Linh Lung đột nhiên vang lên, Lâm Dịch và Khải Hi ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Linh Lung... chỉ thấy giữa bầu trời cát vàng một tia lục sắc xuất hiện trước mắt mọi người!
Nơi này không có ánh mặt trời, tuy rằng không biết ánh sáng từ nơi nào phát ra, nhưng có thể khẳng định, trong phiến sa mạc này nhất định không gặp ảo cảnh trong truyền thuyết, lập tức ánh mắt của mọi người sáng ngời, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn một chút.
Giữa bão cát bước nhanh đi....
Khi đặt chân vào mảnh lục sắc, tất cả mọi người đều thấy trên người mát lạnh, bão cát khắp trời đều bị cây cối trong ốc đảo chắn ở bên ngoài.
- Ta chắn chắn cửa vào tầng hai hẳn là ở quanh đây.
Trương Diệc Vũ nhẹ nhàng nói, mọi người không khỏi quay đầu nhìn hắn.
Chỉ nghe hắn thản nhiên nói:
- Lúc trước Bạch đại nhân nói, cửa vào mỗi tầng đều ở trung tâm hiểm địa, lúc đó ta nghĩ rằng không gian bên trong rất nhỏ, khu vực trung tâm tự nhiên rất dễ tìm, nhưng mà tiến vào mới biết không gian này không ngờ rộng như vậy! Nếu như nói giữa sa mạc mênh mông tìm được vị trí trung tâm căn bản là nằm mơ nói mộng, mặc dù có thể tìm được, chỉ sợ cũng phải vài chục năm? Nhưng người tiến vào ma nguyên động quật nhanh nhất chỉ mấy tháng đã đi ra, chậm nhất cũng chỉ trong vòng một năm, vì thế ta đoán, mỗi tầng vị trí trung tâm đều tương đối dễ nhận ra.
- Phiến ốc đảo này hẳn là vị trí trung tâm của sa mạc, mà cửa vào tầng hai hẳn cũng ở trung tâm ốc đảo.