Chung Phòng Cách Vách

Chương 17: Chương 17




Hôm nay là ngày thứ hai Hạ An đi đến trường.

Cô vừa bước ra khỏi cổng nhà thì đã nhìn thấy Duy Khải đi bộ lẽo đẽo theo sau cô.

Hạ An dừng bước chân mình lại, xoay đầu lại nhìn Duy Khải ở phía sau, thắc mắc hỏi: “Xe đạp của cậu đâu?”

“Hư rồi!” Duy Khải trả lời một cách thờ ơ, sau đó nhanh chóng vọt lên qua mặt Hạ An để giành đi trước.

Hạ An thầm nghĩ chắc có lẽ xe đạp của Duy Khải bị hư từ lúc đâm vào hàng rào của nhà người ta hồi hôm qua.

Sau đó cô không hỏi gì nữa mà đi theo phía sau Duy Khải đến trường.

Mới đầu năm nay xã mình đã được công nhận là xã nông thôn mới rồi đấy, bà con trong xã ai cũng phấn khởi hết.

Đường ở đây không còn là đường đất giống như lúc trước nữa mà đã được tráng nhựa, xe chạy rất êm, không còn khói bụi bay mù mịt giống như lúc trước.

Ở hai bên đường còn trồng thêm mấy cây hoa chuông vàng, cây nào cây nấy đều có hoa nở vàng tươi cả một dãy dài hai bên đường.

Buổi sáng, đường phố ở đây rất náo nhiệt, mấy chiếc xe máy thì chạy vèo vèo trên đường, có tiếng chim hót vào buổi sáng sớm, tiếng gió thổi vi vu khẽ bên tai, còn tiếng mấy đứa trẻ con cười nói vui vẻ cười đùa với nhau trên đường đi học.

Bầu không khí vô cùng nhộn nhịp, bình yên hiện lên trước mắt Hạ An.

“Ê, tao đố mày bắt được tao nè.”

Có mấy đứa trẻ đi phía sau nghịch ngợm nô đùa quá trớn mà vô tình đụng vào người Hạ An.

Hạ An bị mất thăng bằng mà với tay ra đằng trước nắm lấy áo Duy Khải níu lại, nhưng kết quả là chẳng những không níu lại được mà còn khiến Duy Khải bị té cùng với cô.

Duy Khải bị Hạ An coi như miếng đệm mà nằm lên làm anh có hơi bất ngờ xen lẫn chút bối rối.

Bọn trẻ hại cô thấy tình huống nguy hiểm sợ bị đánh mà nhanh chân chuồng đi lẹ, bỏ lại cô và Duy Khải nằm dài dưới đất.

Hạ An nằm trên người Duy Khải liền giật mình ngồi bật dậy, vội đưa tay ra kéo Duy Khải ở dưới đất lên: “Xin lỗi cậu, tôi không cố ý.”

Duy Khải xoay mặt sang hướng khác không dám nhìn thẳng vào Hạ An, dường như mặt có chút đỏ đỏ lên. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh tiếp xúc với con gái với một khoảng cách gần, rất gần, rất gần dường như là không có khoảng cách cho nên khiến anh không thể không ngại ngùng.

Duy Khải: “Cậu.. cậu bị té thì té một mình được rồi lôi tôi theo làm gì vậy hả?” Anh vẫn ngồi lì dưới đất.

“Tôi không cố ý thật mà.” Lúc nãy chỉ là phản xạ tự nhiên của cô thôi.

Hạ An dùng tay còn lại gãy gãy đầu mình.

Mỗi khi bối rối không biết làm sao cô lại gãy gãy đầu một cách rất là vô tri: “Để tôi kéo cậu lên.”

Duy Khải miễn cưỡng nắm lấy tay Hạ An đứng lên, rồi cả hai không nói gì nữa mà tiếp tục đi đến trường.

Ngày thứ hai đi học cũng không gì khác ngày hôm qua, Duy Khải vẫn ngủ, thầy cô vẫn giảng bài, Hạ An vẫn không hiểu bài.

Hạ An sinh ra đã nhút nhát lại còn thêm chậm tiêu hơn người ta nên dù không hiểu bài cô cũng không dám lên tiếng bảo thầy cô giảng bài lại cho mình.

Bởi cô sợ mình sẽ thành tâm điểm của mọi sự chú ý trong lớp lắm.

Cứ như thế, ngày thứ ba.

Rồi đến ngày thứ tư.

* * *

Mọi ngày đều vẫn vậy.

Trầy trật dữ lắm Hạ An mới vượt qua được hai tháng.

Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì Hạ An đã phải nhận tin dữ đó là tuần sau sẽ bắt đầu kiểm tra, hầu như môn nào tuần sau cũng có tiết kiểm tra.

Chết cô rồi!

Cô có biết cái gì đâu mà làm kiểm tra, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, cô lại vò đầu bứt tóc, hoang mang, sợ hãi tột độ.

Tan học.

Hạ An trên đường về nhà, đi được một bước lại thở dài một hơi ảo não. Bỗng dưng trước mặt cô xuất hiện một quyển tập.

Gia Bảo cầm quyển tập trên tay cho Hạ An rồi nói: “Trong tập này mình có chép lại công thức của các môn đầy đủ hết rồi, mình có tóm gọn lại nên rất dễ hiểu. Cậu cứ học thuộc công thức này, bài kiểm tra nhất định sẽ không dưới trung bình đâu.”

Hạ An sắp chết đuối liền với lấy được chiếc phao cứu sinh: “Thật sao?”

Gia Bảo gật đầu.

Hạ An ngại ngùng nhận lấy quyển tập: “Cảm ơn cậu nha.”

Cô lấy tay gãi gãi trán hỏi: “Gia Bảo, sao cậu biết là mình đang cần cái này vậy?”

Gia Bảo: “Thì có mấy lần mình nhìn qua chỗ cậu thấy cậu không chép được bài nên nghĩ là cậu đang cần mấy công thức này.”

Hạ An thầm nghĩ trong đầu chắc chắn Gia Bảo này đã ông tiên hạ phàm rồi, xuống đây để cứu vớt cô.

Duy Khải đang đi phía sau của hai người họ bỗng nhiên lại vọt lên đi trước chen vào khoảng cách ở giữa hai người bọn họ mà đi.. đi một cách ngang ngược.

Chẳng những vậy Duy Khải còn cố tình đẩy Gia Bảo một cái thật mạnh, khiến cậu ta té chúi nhủi cấm đầu xuống đất.

Hạ An hoảng hốt chạy lại kéo Gia Bảo lên thì Duy Khải lại nắm tay cô kéo cô đi về nhà.

Hạ An ngoảnh đầu lại nhìn Gia Bảo, nhìn lúc nãy cậu ta té chúi nhủi như thế là cô biết cậu ta đau như thế nào rồi.

Duy Khải này cũng ác thật!

Đột nhiên Duy Khải dừng bước chân lại, đưa mắt hung tợn nhìn Hạ An: “Nếu cậu thích cậu ta như vậy thì đi theo cậu ta luôn đi đừng có về nhà của tôi nữa.” Anh quát lớn, rồi buông tay Hạ An ra, hậm hực đi về nhà một mình.

Hạ An không hiểu Duy Khải tại sao lại tức giận nữa? Cô lo lắng nhìn về phía Gia Bảo rồi qua mặt nhìn về phía Duy Khải đang đi.

Đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây cuối cùng Hạ An cũng đưa ra quyết định là đi theo Duy Khải. Cô sợ Duy Khải hơn, Duy Khải hung dữ lắm, bây giờ cái thân của cô phải nương nhờ ở nhà anh ta, lỡ như anh ta không cho cô vào nhà rồi nhốt cô ở ngoài luôn thì cô biết làm sao?

Hạ An vừa đi phía sau Duy Khải vừa thở dài hỏi thầm trong bụng “Từ hôm đó đến giờ rốt cuộc Duy Khải đang bị cái gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.