A Mộc Mộc mất tích.
Di động không gọi được, nhắn tin QQ không trả lời, đến LOL cũng chẳng thèm chơi!
Gọi điện cho mẹ Mộc Mộc, bà ấy bảo A Mộc đã về trường, sau đó... Không có sau đó!!
Mộc Tử Quân lo đến mất ăn mất ngủ: “Dì ơi, chúng ta báo cảnh sát đi!”
Mẹ Mộc Mộc: “Con đừng cuống, chắc thằng bé A Mộc lại cắm đầu vào ba cái dự án dự iếc gì của nó rồi... Tứ vạn(1)!”
Mộc Tủ Quân: “...” Đừng bảo là dì đang đánh mạt chược đấy nhá?!
Mộc Tử Quân: “Dì à, A Mộc học đại học nào thế? Con đi tìm cậu ấy.”
Mẹ Mộc Mộc: “Hình như là... Nhị bính(2)! Ăn(3)! Há há há há!”
(1), (2), (3) là tiếng lóng trong trò mạt chược, vì không rành nên mình xin phép để nguyên văn. Xin lỗi vì sự bất tiện này.
Mộc Tử Quân: “...”
Mẹ Mộc Mộc: “Mộc Tử, con vừa nói gì thế?”
Mộc Tử Quân: “...”
Mộc Tử Quân đi loanh quanh trong khuôn viên đại học A đã được năm, sáu vòng. Hiện đang là kỳ nghỉ, muốn tìm được người để hỏi đường giữa cái sân trường vắng như chùa bà đanh này quả thật là khó như mò kim đáy bể.
Sau bao nỗ lực, cuối cùng Mộc Tử Quân cũng “mò” được một “cây kim“.
“Xin lỗi, cậu biết khoa Vật lí ở đâu không?”
Chẳng biết chạm phải dây thần kinh gì mà ánh mắt vốn ôn hoà của cậu bạn kia thoắt cái trở nên hung tợn như vừa đụng phải kẻ thù giết cha: “Không biết!”
Mộc Tử Quân: “...” Chẳng lẽ vẻ đẹp của mình đã đến mức hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh rồi sao?
Mộc Tử Quân lại quay sang một bạn nữ: “Bạn gì đó ơi, bạn có biết khoa Vật lí...”
“Tôi không nghe tôi không biết tôi không thấy gì hết á á á á á!!!” Bạn nữ bưng tai chạy với tốc độ của vận động viên điền kinh sắp về đích.
Mộc Tử Quân: “...” Xin lỗi vì độ đẹp trai của tôi đã khiến bạn phải khóc thét.
Mộc Tử Quân không bỏ cuộc, tiếp tục quay sang người qua đường thứ ba, “Xin dừng bước, bạn có biết khoa Vật lí...”
“Ngươi!” Người kia quắc mắt chỉ vào Mộc Tử Quân, “Đến từ chỗ nào thì nhanh phắn về chỗ đó cho ta!”
Mộc Tử Quân: “...” Có ai đó thông não giúp tui không?!!! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!!
Người qua đường: “Úm ba la xì bùa, cấp cấp như luật lệnh, lão Tôn ra lệnh cho ngươi, phắn khẩn!”
Mộc Tử Quân nhìn trời, phắn ngay và luôn.
Đột nhiên một giọng nói vang lên đằng sau Mộc Tử Quân, “Cậu tìm khoa Vật lí làm gì?”
Mộc Tử Quân quay phắt lại, rốt cuộc anh cũng tìm ra được một kẻ biết nói tiếng người rồi, mặc dù kẻ này có hơi đầu bù tóc rối, lôi thôi lếch thếch, mỗi tay lại đeo một đống cơm hộp, bọc ni lông siết đến mức cánh tay cậu ta trở nên trắng bệch.
Mộc Tử Quân hơi do dự: “Bạn của tôi là sinh viên khoa Vật lí, mấy ngày nay tôi không liên lạc được với cậu ấy, vì sợ xảy ra chuyện gì nên tôi mới đến đây.”
Cậu sinh viên đầu bù tóc rối: “Vậy theo tôi.”
Mộc Tử Quân lên tinh thần: “Cảm ơn cậu nhiều lắm! À mà cho tôi hỏi, tại sao những bạn học kia lại...”
Đầu bù tóc rối liếc sang: “Cậu không phải sinh viên trường này đúng không?”
Mộc Tử Quân gật đầu: “Đúng đấy. Bộ có chuyện gì hả?”
Đầu bù tóc rối cười bí hiểm: “Cuối kỳ, để thực hiện một thí nghiệm, khoa Vật lí đã câu trộm mạng điện của trường. Tiếc là thí nghiệm kia đã thất bại.”
Mắt trái Mộc Tử Quân bỗng nháy một cái. Anh nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đầu bù tóc rối đắc ý bảo: “Toàn trường cúp điện.”
Mộc Tử Quân: “...” Rốt cuộc cũng biết những ai oán cừu hận trong ánh mắt rừng rực lửa cháy của cậu nam sinh lúc nãy là từ đâu mà ra rồi.
Đầu bù tóc rối cười hềnh hệch: “Thông tin ngoài lề, kẻ khiến thí nghiệm thất bại là tôi đó. Cho nên tôi mới phải đi mua đồ ăn cho cả nhóm nè.”
Mộc Tử Quân: “...” Cậu cười là cười cái *beep* gì?!!
Đầu bù tóc rối dẫn Mộc Tử Quân vào một tòa nhà trước cửa có đổ một vũng dầu máy to tướng. Sau khi xém té cái oạch, niềm thương cảm của Mộc Tử Quân đã trỗi dậy: Còn hai năm nữa A Mộc mới có thể thoát khỏi chốn này, tội nghiệp quá đi... A Mộc ngốc như thế, sống giữa đám biến thái hở một cái là cắt điện toàn trường thì có khác gì chú cừu non lạc giữa bầy sói đói đâu chứ?! Không được, quá nguy hiểm!
Đúng lúc này, một sinh viên cũng tóc rối đầu bù bước xuống lầu, nói với đầu bù tóc rối: “Về rồi à.”
Đầu bù tóc rối quăng cơm hộp sang: “Chắc cậu đói lắm rồi phải không?”
Tóc rối đầu bù nói tiếp: “A Huy đã câu thành công điện của khu nhà trọ gần trường mình, tôi cũng đã ngắt Wi-fi của trường, lần này chắc không xảy ra vấn đề gì đâu... Mộc Tử?”
Mộc Tử Quân ngây người, nhìn chằm chằm người kia, một lúc lâu sau mới kinh ngạc kêu lên: “A Mộc?”
Nước mắt của Mộc Tử Quân sắp tràn bờ đê vì tạo hình hiện tại của cậu bạn trai ngốc của anh rồi: Đầu dính dây điện, chân mang dép bông, vành mắt cosplay gấu trúc, râu mọc tua tủa dưới cằm. Hơn nữa cậu ấy vừa nói gì kia, ngắt Wi-fi của trường? Đây là chuyện con người có thể làm sao?!!
A Mộc Mộc vừa ăn vừa tủm tỉm cười, trên mặt hiện ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ: “Không ngờ anh lại đến tìm tôi đó.”
Mộc Tử Quân: “Cũng tại cậu hết, tự nhiên lại lặn mất tăm, làm tôi lo muốn chết. Mấy ngày qua tôi ăn không ngon ngủ không yên, xuống sắc rồi nè, cậu mau đền cho tôi đi!”
A Mộc Mộc đỏ mặt: “Xin lỗi, tôi quên mất.”
Mộc Tử Quân: “Di động đâu, sao tôi gọi mấy chục cuộc mà cậu không bắt máy?”
A Mộc Mộc: “Hết pin rồi.”
Mộc Tử Quân: “Không có đem cục sạc hả?”
A Mộc Mộc buồn rầu: “Phải tập trung nguồn điện cho thí nghiệm.”
Một bạn học phẫn nộ đập bàn: “Tất cả là tại đám Tin học kia! Nếu chúng nó không câu điện bên nhà trọ số ba thì cũng ta đâu phải giật gấu vá vai thế này!”
Mộc Tử Quân: “Vậy... Vậy sao... Bọn họ đáng ghét thật... Ha ha...” Rõ ràng là cá mè một lứa!
Bạn học kia: “Chứ còn gì nữa! Ủa mà cậu tên gì thế? Xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt lắm.”
Bạn học đầu bù tóc rối trả lời: “Cậu ta không phải người của chúng ta.”
Câu nói vừa dứt, mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Mộc Tử Quân.
“Mi đến đây để trả thù?”
“Chắc chắn đó là gián điệp của trường!”
“Hoá ra học kỳ tới các ngươi không muốn xài điện.”
“Hay là ta cắt luôn Wi-fi nhá? Coi như khuyến mãi mua một tặng một.”
“Lưới điện đã vào vị trí.”
“Máy phóng laser đã vào vị trí.”
Mộc Tử Quân: “...”
Bấy giờ đầu bù tóc rối mới chịu nói tiếp: “Cậu ta nói bạn cậu ta là người trong khoa của chúng ta.”
“Ai?”
Mộc Tử Quân: “Là...”
A Mộc Mộc đứng dậy: “Giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi.”
“What?!!”
“Cậu đang nói dối hay nói xạo vậy?!”
“Không thể nào!”
“Người yêu của A Mộc không phải là điện trở nhiệt sao?!”
Mộc Tử Quân đỡ trán: “Hoá ra tình địch của mình là điện trở.”
“Cậu ta chính là người đã dẫn cậu đi quán bar sao?”
A Mộc Mộc thành thật gật đầu.
“Trời ạ!”
“Dũng cảm đấy, tôi thích!”
“Hai người có gặp hai bang phái đang thanh trừng lẫn nhau không? Hai người có mặc áo chống đạn không? Không bị dính đạn lạc chứ?”
“Có phải trong đó có một đống gã đang phê cần không? Hai người có bị bắt hút hít gì không?”
“Đàn bà con gái trong đó có thật sự ăn mặc hở hang, sờ mông sờ đùi khách không?”
“Vào cửa có cần làm ám hiệu không? Lỡ làm sai có bị diệt khẩu không?”
“@#¥%&*...”
Mộc Tử Quân: “...”
A Mộc Mộc nghiêm túc nhớ lại: “Không có chuyện gì xảy ra hết, ở đó rất an toàn, người trên sàn thì say sưa khiêu vũ, người dưới sàn thì tán gẫu với bạn bè... Có có một cậu bé chơi Rubik rất cừ nữa.”
“Thật á?”
“Cảm ơn Chúa đã phù hộ.”
“Không có bắn nhau sao?”
“Không có hít thuốc sao?”
“Không có đàn bà con gái ăn mặc hở hang, sờ đùi sờ mông khách sao?”
“Không có ám hiệu khi ra vào cửa luôn sao?”
“&*%¥#@...”
Mộc Tử Quân: “...” Tôi nghĩ các người hợp với sân khấu điện ảnh hơn á, một đám cùng bổ não ra một kịch bản máu chó, đảm bảo bán đắt như tôm tươi!
“Có điều...” A Mộc Mộc cau mày, “Ông chủ của quán bar đó dám có ý đồ với vợ tôi!”
“Gì?! Đáng ghét!”
“Không biết xấu hổ!”
“Đả đảo giai cấp tư sản!”
Mộc Tử Quân: “...” Làm ơn đi, ông chủ quán bar không phải gu của tôi đâu! Gu của tôi đâu có mặn như vậy!!