Chuyện Hằng Ngày Của Nhà Mộc Tử

Chương 9: Chương 9: Móc ngoéo đi!




Sau khi hối lộ một túi hoa quả cộng thêm một lời hứa ngày mai sẽ bao cả nhóm ăn sáng cộng thêm ngọt nhạt đủ đường, Mộc Tử Quân cũng thành công rinh được cậu bạn trai ngốc của mình về nhà.

Mộc Tử Quân mới ra ban công rút quần áo một chốc, khi quay lại đã thấy A Mộc Mộc ngủ gật trên ghế sa lông rồi.

Mộc Tử Quân nở nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đỡ A Mộc Mộc nằm xuống, rồi lấy chăn đắp cho cậu.Thấy mặt A Mộc Mộc dính đầy vết bẩn, Mộc Tử Quân bèn vắt khăn lau mặt giùm cậu, sau đó mượn máy cạo râu của Mặc Quân để xử lý hết đám râu ria xồm xoàm. Nghĩ tới nghĩ lui, anh lại đi lấy hai túi trà, đắp lên vành mắt đen sì của A Mộc Mộc.

A Mộc Mộc tươm tất, Mộc Tử Quân ngồi ngắm thôi cũng thấy vui trong lòng. Nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn ngược, càng nhìn càng thấy bạn trai nhỏ nhà mình đáng yêu quá thể, làm vuốt sói của Mộc Tử Quân bắt đầu rục rịch.

“Da mịn ghê ta...”

“Xương quai xanh đẹp phết...”

“Chậc, ngực nhỏ thế...”

“OMG! Cơ bụng nè! Cậu ấy tập lúc nào không biết...”

“Hí hí, hoá ra cậu mặc quần lót màu trắng...”

Điều vi diệu là, suốt cả quá trình A Mộc Mộc đều ngủ say như chết, mặc cho Mộc Tử Quân có táy máy thế nào, cậu cũng không tỉnh.

Đến tận giờ cơm tối, khi đã đánh một giấc đã đời, A Mộc Mộc mới chịu dậy.

A Mộc Mộc dụi mắt, nhìn nhìn quần áo xốc xếch của mình, lại nhìn kẻ đang giả ngốc là Mộc Tử Quân, ánh mắt đầy hoài nghi.

Mộc Tử Quân hắng giọng, nói hươu nói vượn: “Đó là do cậu tự lăn qua lăn lại, tôi không biết gì hết trơn!”

“Ồ.” A Mộc Mộc mặt đơ, “Tôi tin.”

Mộc Tử Quân: “...” Tôi có nên tin vào cái sự “tin” của cậu không?

Ăn tối xong, A Mộc Mộc bảo mình phải về nhà.

Mộc Tử Quân không vui: “Sao về sớm thế?”

A Mộc Mộc: “Ngủ sớm, mai còn đi học nữa.”

Mộc Tử Quân hỏi dò: “Hay là đêm nay... cậu ngủ ở nhà tôi đi?”

A Mộc Mộc lắc lắc đầu: “Xa trường quá.”

Môc Tử Quân thả cái chén dính đầy bọt xuống, nhào tới bất chấp ôm lấy eo A Mộc Mộc: “Sáng mai tôi sẽ chở cậu đi học mà! Với lại... Với lại tôi cũng phải đem đồ ăn sáng cho các cậu nữa.”

A Mộc Mộc: “Ồ.”

Mộc Tử Quân giận dỗi siết chặt eo A Mộc Mộc: “Ồ cái gì mà ồ!”

A Mộc Mộc nhăn mặt vì nghẹt thở: “... Được.”

Sắp đi ngủ, Mộc Tử Quân giằng lấy cuốn manga trong tay A Mộc Mộc, quăng sang một bên, thay mình vào vị trí của nó, nằm sấp lên người cậu.

“A Mộc, tôi muốn cậu hứa với tôi ba chuyện!”

A Mộc Mộc: “Là ba chuyện gì?”

Mộc Tử Quân: “Thứ nhất, mỗi ngày phải gọi cho tôi ít nhất một lần.”

A Mộc Mộc: “...”

Mộc Tử Quân xụ mặt: “Sao? Chẳng lẽ đến cái yêu cầu bé như móng tay đó mà cậu cũng không làm được?”

A Mộc Mộc bất đắc dĩ: “Không phải không làm được... Mỗi lần vào phòng thí nghiệm, tôi sẽ không cảm nhận được thời gian trôi.”

Mộc Tử Quân thở dài, cọ cọ trán mình vào trán của A Mộc Mộc: “Vậy thì cài báo thức đi. Cứ đến giờ lại gọi cho tôi, được không? Lần trước đột nhiên mất liên lạc với cậu, tôi đã rất lo lắng, thật đó.”

A Mộc Mộc đỏ mặt, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng nhỏ như mèo kêu.

Mộc Tử Quân: “Thứ hai, không được thức khuya... Rồi rồi, cất ánh mắt ai oán đó đi, cậu không được thức khuya trừ những lúc phải làm thí nghiệm, được chưa? Nếu là bình thường thì nhất định phải ngủ trước 12 giờ đêm, không được thức cày game, nghe không?”

A Mộc Mộc thấy vẻ mặt Mộc Tử Quân nghiêm trọng quá, bèn ngoan ngoãn gật đầu. Một lúc sau, cậu mới hỏi: “Tại sao?”

Mộc Tử Quân lập tức kể một đống tác hại của việc thức khuya ra, sau đó chốt lại bằng một câu: “Quan trọng nhất, thức khuya quá nhiều sẽ bị hư thận!”

A Mộc Mộc: “...”

Để phục vụ cho công tác giáo dục, Mộc Tử Quân không tiếc bán đứng bạn bè: “Cậu nhìn Mộc Quân đi, vừa giàu vừa đẹp, tại sao đến giờ vẫn ế?”

A Mộc Mộc lắc đầu.

Mộc Tử Quân chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Chính là do ngày nào tên đó cũng thức khuya! Bị hư thận... Quá lắm là ba giây, cậu hiểu không?”

Mặt A Mộc Mộc trắng bệch, nửa ngày sau mới “Ồ” được một tiếng.

Mộc Tử Quân trầm giọng: “Cậu đó, ngàn vạn lần đừng học theo tên ngố kia, hạnh phúc nửa đời sau của tôi đều nằm hết trong tay cậu.”

A Mộc Mộc lại đỏ mặt, nghiêm túc gật đầu.

Bạn nhà văn vừa giàu vừa đẹp nào đó: “Ắt xì!.. Chẳng lẽ mình bị cảm rồi?”

A Mộc Mộc: “Còn chuyện thứ ba?”

Mộc Tử Quân: “Tạm thời chưa nghĩ ra.”

Nói rồi, Mộc Tử Quân giơ ngón út lên: “Nào, móc ngoéo.”

A Mộc Mộc rướn cổ cạp một cái lên ngón út của Mộc Tử Quân.

Ngón út vừa tê vừa ngứa, Mộc Tử Quân phì cười, ái muội vẽ vòng tròn trên ngực A Mộc Mộc: “Ý gì đây? Không phải ngày mai cậu muốn dậy sớm đi học à?”

A Mộc Mộc mặt đơ: “Anh đang đè lên tay tôi đó.”

“...” Mộc Tử Quân nghiêng người, lôi tay A Mộc Mộc ra.

A Mộc Mộc chìa ngón út ra: “Móc ngoéo.”

Mộc Tử Quân chép miệng: “Tay tôi dính nước miếng của cậu rồi.”

A Mộc Mộc nhét ngón tay mình vào miệng Mộc Tử Quân: “Huề rồi đó.”

Mộc Tử Quân: “...” Cái tên ngốc hết thuốc chữa này!!!!

[ Nhật ký chồng chồng ]

Nhật ký của Mộc Tử Quân:

A Mộc là một đoá hoa! A Mộc là một đoá hoa thơm ngát! A Mộc là một đoá hoa vừa thơm ngát vừa xinh đẹp! A Mộc là một đoá hoa vừa thơm ngát vừa xinh đẹp mọc trên vách núi cheo leo!

Nhật ký của A Mộc Mộc:

Anh ấy sàm sỡ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.