Mộc Tử Quân dậy rất sớm, làm một hộp cơm to vật vã, sau đó lái xe đưa A Mộc Mộc đến trường.
Đầu bù tóc rối mút ngón tay: “Ngon quá à, anh mua ở đâu vậy?”
Mộc Tử Quân đắc ý: “Tôi tự làm đó.”
“Oa!”
“Thật á?”
“Đúng là người đàn ông của gia đình!”
“Sao A Mộc tốt số thế không biết!”
“Cái này gọi là chó ngáp phải ruồi!”
A Mộc Mộc: “Tôm chiên là ngon nhất.”
“Tôm chiên? Đâu đâu?”
“Là cái này hả?”
“Ngốc, đó là cua lột!”
“Có thấy con tôm con tép nào đâu?”
A Mộc Mộc bừng tỉnh: “À quên, tôm chiên ngon quá, nên lúc ở nhà, tôi lỡ ăn hết rồi.”
“Đồ đáng ghét!”
“Cậu nỡ lòng nào đối xử như thế với chúng tôi?!”
Đầu bù tóc rối là người duy nhất bắt được trọng điểm: “ “Ở nhà”?”
“Xí xí xí, “Ở nhà” là sao?”
“Bộ hai người đang sống thử hả?”
“Hứ, cẩu nam nam!”
Mộc Tử Quân: “...”
Tối đó, chẳng biết bị cái gì kích thích mà A Mộc tốt chủ động đòi ngủ lại nhà Mộc Tử Quân. Mộc Tử Quân vui gần chết, vội gọi điện ra lệnh cho Mộc Quân đáng thương, rằng tối nay tự thuê khách sạn mà ngủ đi. Dám cãi lệnh? Trảm!
Trước khi ngủ, A Mộc tốt bảo: “Mộc Tử, tôi cũng muốn anh hứa với tôi một số chuyện.”
Mộc Tử Quân nhướng mày: “Trẫm chuẩn tấu.”
A Mộc Mộc mặt đơ: “...”
Mộc Tử Quân“... Khụ, nói thử xem nào.”
A Mộc Mộc “Ồ” một tiếng, nhớ đến gì đó, cậu thoáng nhíu mày: “Cách xa gã một chút.”
“Cách xa ai cơ?” Mộc Tử Quân mù mờ, “Mộc Quân á?”
A Mộc Mộc lắc đầu, chán ghét bảo: “Là ông chủ quán bar. Gã có mưu đồ bất chính với anh.”
Mộc Tử Quân: “Không thể nào, chúng tôi quen nhau đã lâu, vẫn luôn...”
Khoan!
Trước đây, hình như... Mình đã từng lên giường với cái tên đó rồi thì phải... Tận hai lần luôn...
Mộc Tử Quân lúng túng ho khan: “Cái đó... Tôi...” Sao A Mộc tự dưng lại nhạy cảm quá vậy? Chẳng lẽ bệnh đầu gỗ của cậu ấy không chữa mà khỏi ư?
A Mộc Mộc mặt lạnh nhìn Mộc Tử Quân chằm chằm, nhìn đến mức anh phải giơ tay đầu hàng: “Bình thường cậu ngốc như vậy, sao lại biết...”
A Mộc Mộc đáp: “Đoán.” được mới là lạ! Nếu không phải bị gã tình địch kia khiêu khích, có lẽ giờ cậu vẫn chẳng phát hiện ra ngay trước mắt cậu lại tồn tại một con sói luôn thèm thuồng vợ mình.
Mộc Tử Quân: “...”
Mộc Tử Quân tựa cằm vào vai A Mộc Mộc: “Nếu tôi có ý gì với tên đó, tôi với y sớm đã thành một đôi rồi, làm gì đến lượt cậu? Cậu đừng giận nha, ai cũng có hai, ba chuyện không tốt trong quá khứ mà... Chỉ cần cậu đồng ý, sau này tôi sẽ không nhìn gã đàn ông nào khác ngoài cậu nữa.”
Nói xong, Mộc Tử Quân kề sát miệng vào khoé môi của A Mộc Mộc.
Mặt A Mộc Mộc đỏ bừng, theo bản năng đẩy mặt anh ra. Mộc Tử Quân cắn nhẹ lên ngón tay cậu, đoạn vươn đầu lưỡi liếm khẽ. Nháy mắt cả người A Mộc Mộc cứng đờ, chỗ bị liếm tê rần, nóng như lửa đốt. Mộc Tử Quân phì cười, lại tiếp tục quấn lên người cậu.
“Đừng mà...” A Mộc Mộc không dám nhìn Mộc Tử Quân, cậu nghiêng đầu sang bên, lộ ra vành tai hồng hồng.
Mộc Tử Quân nở nụ cười tà mị: “Xấu hổ cái gì, cũng chẳng phải là...”
Lời vừa thốt lên, hai người cùng sững sờ.
Mộc Tử Quân: Đừng bảo cậu ấy là xử nam nhé?!
A Mộc Mộc: “Thật ra... Tôi chưa làm chuyện đó bao giờ...”
Mộc Tử Quân: “...” Xử nam thiệt kìa!!!
Có điều, đã hai mấy tuổi rồi mà vẫn còn là xử nam á? Thú vị à nha.
Mộc Tử Quân: “Cậu chưa từng quen bạn trai?”
A Mộc Mộc lắc đầu.
Mộc Tử Quân: “Chưa từng quen bạn gái luôn?”
A Mộc Mộc tiếp tục lắc đầu.
Mộc Tử Quân không tin: “Thật? Thế cậu có từng thích người nào không?”
A Mộc Mộc suy nghĩ một chốc, đoạn lắc đầu: “Không nhớ nữa... Tôi không quan tâm đến mấy chuyện này lắm.”
Mộc Tử Quân ngạc nhiên: “Thế sao cậu phát hiện mình là gay?”
A Mộc Mộc hùng hồn đáp: “Mẹ tôi nói.”
Mộc Tử Quân: “...”
A Mộc Mộc sa vào hồi ức: “Mẹ tôi hỏi tôi thích kiểu con gái nào, tôi đáp tôi không thích con gái. Mấy tuần sau, mẹ bảo tôi đi xem mắt anh.”
Mộc Tử Quân cạn lời: “Tôi thì nghĩ cậu không thích con gái, cũng chẳng thích con trai đâu.” Thứ cậu thích là điện trở nhiệt cơ.
A Mộc Mộc lại suy nghĩ tiếp: “Con trai dễ nuôi, với lại cũng kiệm lời nữa.” Nhìn nhìn A Mộc Mộc, “Trừ anh.”
Mộc Tử Quân đấm A Mộc Mộc một cái: “Cút.”
A Mộc Mộc bắt lấy nắm đấm của anh, mặt đo đỏ: “Có điều, anh rất đẹp.”
Mộc Tử Quân lại tống sang một cú đấm nữa: “Cút!” Ông biết ông đẹp rồi, không cần mi nịnh!
Một hồi sau Mộc Tử Quân mới bình tĩnh lại, chợt nhớ ra vấn đề mình canh cánh trong lòng đã lâu: “A Mộc, tại sao cậu lại chọn tôi?”
Sau khi xem mắt xong, Mộc Tử Quân ngây thơ cho rằng A Mộc Mộc vừa gặp đã yêu anh, không phải anh thì không được. Nhưng sau mấy ngày sống chung với nhau, Mộc Tử Quân nhận ra rằng lúc đó mình bị ảo giác cmnr.
A Mộc Mộc nghiêng đầu: “Anh thì sao?”
“Tôi?” Mộc Tử Quân ngẩn người, chợt nhớ tới cuộc đối thoại giữa anh và Mộc Quân.
Mộc Quân cũng hỏi anh vấn đề này. Khi ấy anh đã đáp: “Trong chuyện xu hướng tính dục của tôi, gia đình đã nhượng bộ tôi nhiều rồi, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho họ nữa. Tôi cũng không kén cá chọn canh, hơn nữa cũng đã tới tuổi yên bề gia thất, chi bằng cứ chọn người mà ba mẹ tôi ưng đi. Huống hồ A Mộc vừa đẹp trai vừa thành thật, tuy tính cách có hơi... nhưng có lẽ sau này sẽ sửa được.”
Mộc Tử Quân cọ cọ chân A Mộc Mộc: “Tôi hỏi trước mà, cậu mau trả lời đi.”
A Mộc Mộc nhìn trần nhà, một tay ôm eo Mộc Tử Quân, một tay gối sau đầu: “Tôi cũng không rõ lắm... Đại khái là lúc đó tôi muốn lập gia đình, sau đó thì anh xuất hiện.”
Mộc Tử Quân sửng sốt, nửa ngày sau mới dán sát vào tai A Mộc Mộc, khẽ nói.
[ Nhật ký chồng chồng ]
Nhật ký của Mộc Tử Quân:
Tại sao tôi muốn sống chung với cậu hả? Ha ha, ha ha...
Nhật ký của A Mộc Mộc:
Anh, anh ấy hôn mình kìa!