Chuyện Hằng Ngày Của Nhà Mộc Tử

Chương 11: Chương 11: Lại sai kịch bản rồi!




“Ưm, ha, a... Nhẹ, nhẹ chút... Không, không được rồi... A!”

Mộc Tử Quân sướng tê người, đôi môi đỏ như nhỏ máu không ngừng tuôn ra những tiếng rên rỉ gợi tình.

Sắp đến cao trào, đột nhiên A Mộc Mộc dừng lại: “Tôi có cần gầm nhẹ cho giống kịch bản không?”

Mộc Tử Quân ức chế đạp thẳng mặt A Mộc Mộc: “Cút!”

A Mộc Mộc bưng mặt, ai oán bò từ dưới sàn lên: “Sao anh đá tôi?”

Mộc Tử Quân phẫn nộ gào thét: “Gầm nhẹ cái đầu cậu!”

A Mộc Mộc ngơ ngác.

Mộc Tử Quân nhìn một đàn chấm hỏi bay vòng quanh đầu A Mộc Mộc, lại nhìn nhìn làn da trơn bóng không có lấy một dấu vết hoan ái của mình, rốt cuộc phát hiện ra sự thật phũ phàng: Hoá ra tất cả chỉ là mơ... Anh chán nản ngã vật xuống giường, miệng lẩm bẩm: “Quả thật nhịn lâu không tốt cho cơ thể chút nào...”

Càng nghĩ càng thấy thương mình, Mộc Tử Quân phát điên nhào tới ngắt nhéo A Mộc Mộc: “Tôi muốn làm tôi muốn làm tôi muốn làm!!!”

A Mộc Mộc ghì tay Mộc Tử Quân lại, cũng bắt chước cái giọng gào rú của anh: “Tôi muốn ngủ tôi muốn ngủ tôi muốn ngủ!!!”

Điện thoại di động nằm trơ trọi bên gối, màn hình vẫn còn hiển thị trang web vừa truy cập: Khi tinh hoa nóng bỏng của mình bắn vào nơi sâu nhất trong thân thể người kia, tiểu công khẽ nhíu mày, gầm nhẹ một tiếng...

Cuối cùng thì thí nghiệm của nhóm A Mộc Mộc cũng kết thúc. Mộc Tử Quân đợi ngày này đã lâu lắm rồi, rốt cuộc A Mộc Mộc cũng rảnh, còn chờ gì mà không mau tận hưởng thế giới chỉ có hai người? Nhưng một cuộc điện thoại của mẹ Mộc Tử đã đánh gãy giấc mơ hường phấn của anh.

Mẹ Mộc Tử: “Mộc Tử ơi, vợ của cháu ngoại trai của chị họ thứ hai của bác ba con sắp sinh, không ai đón con cả của cổ hết, con mau đi đón thằng bé đi... Cái gì, không quen biết á? Lúc nó đầy tháng con còn bế nó kìa, quen biết vậy thôi chứ còn muốn gì nữa?”

Mộc Tử Quân và A Mộc Mộc đến trường tiểu học của con trai cả của vợ của cháu ngoại trai của chị họ thứ hai của bác ba Mộc Tử Quân, tới lớp 3 - 2 hỏi thăm giáo viên chủ nhiệm.

Chủ nhiệm lớp chỉnh kính: “Tiết cuối là tiết thể dục, chắc trò ấy đang ở ngoài sân thể thao đó.”

Mộc Tử Quân và A Mộc Mộc lại lắc lư đi ra sân thể thao, túm bừa một bạn nhỏ, hỏi: “Bạn nhỏ à, con có quen bạn nào tên là Tiểu Minh không?”

Bạn nhỏ: “Lớp chúng con có đến ba bạn tên Tiểu Minh, chú muốn tìm Tiểu Minh nào?”

“...” Mộc Tử Quân suy nghĩ, đoạn bổ sung: “Tiểu Minh có mẹ sắp sinh em gái cho nhóc ấy đó.”

Bạn nhỏ: “Chú tìm con làm chi?”

Mộc Tử Quân: “...” Tui có nên cảm thán sự kỳ diệu của duyên phận không?

Mộc Tử Quân: “Mẹ con nhờ chú đón con về nhà.”

Tiểu Minh đề phòng liếc anh: “Con không biết chú! Lỡ chú là lừa đảo thì sao?”

Mộc Tử Quân lườm thằng bé: “Chẳng lẽ con đã quên chú rồi sao, chú là cháu trai của mẹ của chú ba của dì hai của ba cháu nè.”

Thấy hai mắt tiểu Minh xoay mòng mòng, Mộc Tử Quân thừa thắng xông lên: “Cháu còn nhớ không, hồi cháu vừa đầy tháng, chú đã bế cháu đó?”

Tiểu Minh ngờ nghệch gật đầu: “Dạ nhớ, dạ nhớ.”

Mộc Tử Quân: “...” Nhóc dễ dụ vậy luôn đó hả?

Vì còn sớm nên tiểu Minh xin ở lại đánh bóng rổ với đám bạn, Mộc Tử Quân và A Mộc Mộc rảnh rỗi sinh nông nổi, ngồi bứt cỏ chơi.

Đột nhiên, một cô bé cầm bóng chạy tới, ngượng ngùng hỏi: “Hai anh ơi, hai anh biết ném bóng vào rổ không ạ?”

Hai người liếc nhau, cùng gật đầu.

Tức thì mắt cô bé sáng rỡ: “Vậy hai anh dạy tụi em được không ạ?”

Mộc Tử Quân nghĩ, lỡ ném trật thì xấu hổ chết, bèn quay sang chọc chọc A Mộc Mộc: “Tay tôi còn phải dùng để vẽ, nhường cơ hội thể hiện cho cậu đó.”

A Mộc Mộc gật đầu, nhận lấy bóng từ tay cô bé, lững thững đi về phía sân bóng rổ.

A Mộc Mộc cau mày, ánh mắt sáng như sao, chân hơi khuỵu, vào tư thế chuẩn bị bật nhảy. Giây sau, cậu dùng một tư thế hết sức đẹp mắt hết sức tiêu sái để ném bóng về phía cái rổ.

“Oa oa!”

“Ngầu quá đi mất!”

Mộc Tử Quân nhìn mà tim cứ đập “bùm bùm bùm”, khiến anh không thể không ôm lấy ngực mình.

“Bốp!!” Quả bóng đập vào thành rổ, dội ra, đập ngay giữa trán A Mộc Mộc.

“Rầm!!” A Mộc Mộc ngã xuống, anh dũng hi sinh.

Câu chuyện đến đây là hết rồi. Vỗ tay!!

Mộc Tử Quân: “...” Lại sai kịch bản rồi đạo diễn ơi!! (ಠ益ಠ)

Mộc Tử Quân tay này dắt A Mộc Mộc, tay kia kéo Tiểu Minh, cả ba cùng đi đến bệnh viện, trước là giao Tiểu Minh cho mẹ nó, sau là chụp CT cho đồng chí A Mộc Mộc.

Bác sĩ nhìn ảnh chụp, kết luận: “Chấn động não nhẹ.”

Mộc Tử Quân hết hồn: “Sao?!”

Bác sĩ liếc anh: “Không có chuyện gì đâu, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe lại thôi.”

Mộc Tử Quân lo lắng: “Hồi nãy tôi thấy cậu ấy đi không vững, có cần kê thuốc gì không bác sĩ?”

Bác sĩ: “Hiện tượng bình thường thôi mà, chừng nào mất trí nhớ như một bệnh nhân của tôi thì mới gọi là nghiêm trọng.”

“Mất trí nhớ?!” Mộc Tử Quân ngây người, đoạn quay sang A Mộc Mộc, chỉ vào mình: “Tôi là ai?”

A Mộc Mộc: “Mộc Tử.”

Mộc Tử Quân lại chỉ vào bác sĩ: “Cậu nhận ra ông ta không?”

A Mộc Mộc suy nghĩ một chốc, lắc đầu.

Thấy Mộc Tử Quân cuống lên, bác sĩ mới cười cười: “Thật ra tôi cũng không nhận ra hai người đâu.”

Mộc Tử Quân: “...” Cũng đúng...

Vừa bước ra khỏi phòng, hai người đã đụng mặt một đám người, đi đầu là Tiểu Minh.

Tiểu Minh chỉ vào hai người, hét: “Ba! Chính là bọn họ! Quân lừa đảo!”

Mộc Tử Quân trừng mắt: “Chú lừa con hồi nào?”

Tiểu Minh: “Lúc nãy ở trường chú bảo là mẹ con sinh em gái cho con.”

Mộc Tử Quân trợn trắng mắt: “Chứ chẳng lẽ lại sinh chị gái?”

Tiểu Minh nhảy dựng lên: “Nhưng mẹ con không có sinh em gái! Mẹ con sinh em trai!”

Mộc Tử Quân: “...”

A Mộc Mộc suy nghĩ một chốc, nói: “Nhóc này là tiểu Minh*, có một đứa em trai mới sinh gọi là tiểu Hiển*.”

*Minh và Hiển đều có nghĩa là rõ ràng, sáng suốt.

Mộc Tử Quân che miệng cười: “Anh em ruột có khác.”

Trên đường về nhà, Mộc Tử Quân lại dặn A Mộc Mộc lần thứ n: “A Mộc, sau này đừng cậy mạnh nữa, cậu mà có chuyện gì thì tôi đau lòng chết mất.”

A Mộc Mộc sờ sờ băng gạc trên trán: “Tại hôm nay tinh thần tôi không được tốt lắm.”

Mộc Tử Quân: “Tại sao?”

A Mộc Mộc: “Ngủ không ngon, tối qua anh...”

Mộc Tử Quân hoảng hốt: “Tối, tối qua tôi sao?”

A Mộc Mộc nhớ lại: “Lúc anh bảo nhanh lên, lúc anh lại bảo chậm lại, lúc thì kêu nhẹ chút, lúc lại kêu dùng sức đi, có lúc còn bảo không cần nữa...”

“Đủ rồi!” Mộc Tử Quân xấu hổ muốn độn thổ, “Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!”

A Mộc Mộc: “Bái phục anh thiệt, có thể vừa ngủ vừa học cặp từ trái nghĩa.”

[Nhật ký chồng chồng]

Nhật ký của Mộc Tử Quân:

Muốn làm quá đi~

Nhật ký của A Mộc Mộc:

Anh ấy chăm học ghê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.