Hoàng Quân bế Bảo Ngọc chạy nhanh vào trong bệnh viện, lập tức mọi ánh mắt ở hành lang đều hướng về anh. Bởi trên người Hoàng Quân mặc một chiếc áo trắng, do bế Bảo Ngọc nên máu cô thấm vào ướt một mảng áo, khiến chiếc áo trở nên bắt mắt. Vừa đến cửa, tức thì người trong bệnh viện chạy ra mang theo một chiếc xe đẩy đến. Hoàng Quân đặt Bảo Ngọc lên xe, nhưng bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy tay cô không buông. Anh vừa đi theo chiếc xe, vừa vuốt khuôn mặt lấm lem máu của Bảo Ngọc. Trong khoản khắc đó, Bảo Ngọc lim dim mở mắt, miệng mấp máy:
- Hoàng….Hoàng Quân tôi…tôi sợ mình sẽ….không….
- Không sao đâu. Cô yên tâm nhất định cô sẽ không sao, cô sẽ bình phục thôi. Cô tôi ở đây rồi, tôi sẽ bảo vệ cô.
Hoàng Quân cắt ngang lời Bảo Ngọc, tay cầm tay Bảo Ngọc chặt hơn, giọng kiên quyết. Nhưng trong đôi mắt lại nổi lên sự run sợ. Ngay cả chính bản thân Hoàng Quân cũng phải thừa nhận anh đang rất sợ, sợ chính người con gái ở trước mắt mình sẽ xảy ra chuyện gì sợ một ngày nào đó anh không được thấy nụ cười hồn nhiên của cô, không còn được cùng cô đấu khẩu. Và quan trọng anh sợ mất cô sẽ biến mất mãi mãi khỏi cuộc sống của anh giống như cô bé năm đó.
Hoàng Quân nắm tay Bảo Ngọc cho đến khi cô y tá bước đến ngăn anh lại và chỉ đế mình Bảo Ngọc bước qua cánh cửa kia. Mặc dù anh rất muốn bước theo nhưng đó là quy định của bệnh viện anh chỉ còn cách nghe theo. Anh ngồi xuống dãy ghế đặt trước phòng cấp cứu, hai tay đan vào nhau, mắt không giấu khỏi sự lo lắng. Vừa lúc đó, Thùy Dương cùng với Hạo Thiên, Quốc Phong, Trọng Kỳ chạy đến chỗ Hoàng Quân. Nhìn thấy Hoàng Quân như vậy cùng với ánh đèn phòng cấp cứu sáng lên mọi người cũng hiểu được Bảo Ngọc đang ở đâu. Thùy Dương bước đến ngồi cạnh Hoàng Quân, đặt tay lên vai Hoàng Quân nói:
- Sẽ ổn thôi. Bảo Ngọc sẽ không sao đâu, anh hai đừng quá lo.
Thùy Dương là người hiểu rất rõ anh hai của mình, từ trước khi gặp Bảo Ngọc trong từ điển của Hoàng Quân không hề có hai từ run sợ. Nhưng từ khi gặp được cô thì Hoàng Quân bắt đầu thay đổi. Hay đúng hơn là Bảo Ngọc đã làm thay đổi tính cách của mọi người. Bảo Ngọc giống như một viên ngọc sáng giữa trời đông buốt giá, giống như một bông hoa trắng thuần khiết không bao giờ bị vẩn đục, chính cô là người soi sáng cho những tâm hồn u tối của họ, mang đến hơi ấm mà từ lâu ngỡ như họ đã quên mất.
Thùy Dương đảo mắt nhìn Hạo Thiên, Quốc Phong và Trọng Kỳ, không khác gì Hoàng Quân. Họ cũng đang rất lo cho Bảo Ngọc, nhớ đến đôi mắt đầy vẻ đau đớn của Quốc Phong, cơn giận dữ tột độ của Trọng Kỳ, vẻ mắt bình tĩnh của Hạo Thiên, sự lo lắng của Hoàng Quân khi Bảo Ngọc bị Phương Nghi đâm thì Thùy Dương lại cảm thấy có chút buồn cười!
Bốn chàng hoàng tử của trường High School Libery nổi tiếng với vẻ đẹp trai hút hồn, gia thế đồ sộ, tài năng thiên bẩm, giỏi thể thao, có thể nói những cô gái mong làm bạn gái xếp hàng dài đến Hà Nội không biết hết chưa, nay bốn người này lại yêu một cô gái quê, không có điểm nào nổi bật. Giống như câu nói: tình yêu là sự khôn khéo của kẻ ngốc, sự điên rồ của người khôn. Bốn anh chàng nhắm đi nhắm lại cuối cùng lại cùng nhau bắn trúng vào một điểm đích duy nhất mà trới trêu hơn là Bảo Ngọc lại là một cái bia cực kỳ khó trùng tên nhất đối với bốn chàng hotboy này. Loại người Bảo Ngọc cho là những công tử bột chính hiệu, kiêu căng, sống hời hợt, chỉ thích dựa vào đồng tiền của bố mẹ và sở hữu vô số tính cách đáng ghét mang phong cách “chảnh không chỉnh”.
Thùy Dương mỉm cười nhẹ, có người từng nói với cô rằng: “ghét của nào trời trao của đó” câu đó rất kinh nghiệm nhưng lúc bấy giờ cô nào tin, bây giờ mới vỡ lẽ và tin câu này hơn bao giờ hết Bảo Ngọc từ lúc chuyển vào trường đã đụng với những hotboy này tới hotboy khác với những tình huống dở khóc dở cười. Dùng những chiêu trò không giống ai để trả đũa nhưng kết quả hoàn toàn đi ngược lại tự làm hại mình mà cũng nhờ tính cách cá tính pha chút trẻ con này đã làm cho trái tim của bốn người nào đó rung động sau bao nhiêu năm đóng băng.
Hiện tại, Bảo Ngọc vẫn còn được bác sĩ bên trong cấp cứu, không có dấu hiệu nào của người bên trong thông báo tình hình của cô. Điều này khiến mọi người càng thấp thỏm lo âu. Ngay lúc đó một bác sĩ bước ra, ông gỡ khẩu trang, nói:
- Ai là người nhà của bệnh nhân
Lập tức mọi người vội chạy đến chỗ bác sĩ, Hạo Thiên mở miệng:
- bác sĩ hiện tại ở đây không có người nhà của bệnh nhân nhưng chúng tôi là bạn của người bệnh. Bác sĩ có dặn dò gì cứ nói, chúng tôi sẽ nói lại với người nhà bệnh nhân
- Hiện tại bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Một phần do cơ thể còn rất yếu sức đề kháng bị giảm một phần do vết đâm sâu dẫn đến mất nhiều máu.
Hoàng Quân bước đến túm cổ áo của bác sĩ, mắt giăng đầy tia máu, anh gằn từng tiếng:
- Bằng mọi giá ông phải cứu được cô gái bên trong nếu mà ông không làm được thì tôi chẳng những cho ông cuốn gói về quê mà còn phá nát cái bệnh viện này. Ông nghe chưa?
- Cậu phải bình tĩnh…..tôi sẽ làm hết khả năng của mình – Vị bác sĩ đối mặt với khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của Hoàng Quân, bỗng chốc nét mặt lộ rõ vẻ run sợ, giọng nói trở nên run run
Trọng Kỳ bước đến kéo Hoàng Quân ra, có ý khuyên anh bình tĩnh. Quốc Phong nhìn vị bác sĩ, mặt lạnh như băng nói:
- Vậy bệnh nhân có thể qua cơn nguy hiểm không?
- Có thể nếu được truyền máu…Nhưng máy của cô gái bên trong là nhóm máu O. Mà hiện bây giờ bên bệnh viện máu vừa thông báo là đã hết nên chúng tôi…..- Nói đến đây vị bác sĩ trở nên ngập ngừng mắt khẽ liếc phía Hoàng Quân, người mới vừa nãy mới xém một tí là đã “tặng” ông một cú đấm
- Hãy lấy máu của tôi – Bốn người cùng lúc đồng thanh nói
- Sao?..chẳng lẽ họ? – Thảo Anh bất ngờ nhìn bốn con người đang đứng trước mặt mình, họ đều mang cùng nhóm máu sao?
- Ừ- Thùy Dương gật đầu mỉm cười nhẹ.
Sau một hồi tranh luận có chút tranh giành thì Hoàng Quân là người đem máu cho Bảo Ngọc. Hoàng Quân xoay bước đi theo cô y tá đến phòng xét nghiệm để lấy máu. Khoảng chừng 10 phút hay 15 phút gì đó, Hoàng Quân quay lại trên tay có một mẩu băng gạt. Nhờ có máu của anh mà Bảo Ngọc được cấp cứu kịp thời và qua cơn nguy hiểm. Cô được qua phòng hồi sức, nhưng vẫn nằm mê man. Với đủ thứ dây nhợ gắn trên người. Khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng vẫn không mất đi vẻ ngây thơ vốn có và nét đẹp thuần khiết của cô. Hoàng Quân bước vào, kéo chiếc ghế ngồi cạnh giường của cô. Thùy Dương và Thảo Anh đã về nhà lấy ít quần áo và đồ dùng thiết yếu cho Bảo Ngọc còn Hạo Thiên và Quốc Phong thì đi mua ít thức ăn tiện thể làm thủ tục nhập viện, còn riêng Trọng Kỳ thì đi xử lý một số chuyện. Chỉ còn Hoàng Quân ở lại chăm sóc Bảo Ngọc.
Hoàng Quân lật cuốn tạp chí nhưng không hề để ý đến nội dung mà mọi tâm trí đều đổ dồn về người bên cạnh. Ken là ai? Tại sao Bảo Ngọc lại gọi tên người? Người đó rất quan trọng với cô sao nếu không cô sẽ không gọi tên hắn như thế?
Anh đặt cuốn tạp chí lá cải xuống, lặng lẽ ngắm nhìn cô. Bản thân Hoàng Quân cũng không hiểu nổi anh đang nghĩ gì? Quan tâm lo lắng cho một cô gái? Tức điên lên khi không tìm được cô? Thấy cô bị người khác làm hại thì đau lòng, con tim như bị ngàn con dao đâm trúng. Hoàng Quân đưa tay vén nhẹ mái tóc của Bảo Ngọc, nó thật mềm và mượt. Bảo Ngọc có mái tóc thật đẹp, mái tóc đen, dài và thẳng, trong khi các cô gái khác thì lo làm cho mái tóc mình trở nên lạ mắt hoặc chạy theo mốt thì cô vẫn để mái tóc dài óng ả của mình. Anh không biết việc mình đang làm là đúng hay sai nhưng dù anh có nói dối hay giỏi che giấu đi chăng nữa,giấu tất cả mọi người đi chăng nữa thì anh cũng không thể nói dối bản thân mình. Phải, anh thích cô dù nó chưa đến mức yêu nhưng cũng đã trên mức là thích. Anh thích cô, thích ngắm nhìn cô mỗi buổi sáng khi cô đạp xe đạp đến trường dù anh phải vòng xe đi một đoạn đường dài hơn chỉ để được ngắm nhìn cô. Anh thích cô, thích những lúc cô ngủ quên trong phòng thư viện, ngồi đó lặng nhìn cô hàng giờ, rồi nhanh chóng lẻn nhanh đi khi cô thức giấc. Anh thích cô, thích ở những cử chỉ thân thiện và nụ cười tươi sáng luôn hiện lên trên khuôn mặt cô khi cô đi làm ở quán, dù anh phải nuốt những cái bánh ngọt ngọt mà anh cực ghét. Anh thích cô ngắm nhìn những bông hoa ở sau vườn mỗi ban sáng sớm, giúp những người lao công tưới những bông hoa đó. Anh thích tất cả những thứ thuộc về cô, nhưng những thứ đó chỉ có anh biết và tình cảm đó chỉ có mình anh biết. Nhưng ngày hôm nay chứng kiến tất cả những việc tồi tệ xảy ra với cô, trái tím đóng băng của anh lại trở nên có nhịp đập, nó biết đau khi cô bị thương, biết vui khi cô qua khỏi nguy hiểm. Và nhờ thế anh xác định được rằng anh đã yêu cô, và anh không để tình cảm này một mình anh biết nữa mà sẽ cho cô biết. Để cô yêu anh
- Anh phải làm sao để em cảm nhận được tình cảm của anh đây, heo ngốc?
Hoàng Quân đứng dậy, cúi người xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Bảo Ngọc, anh mỉm cười. Một nụ cười hiếm thấy nhưng cực kỳ dịu dàng. Chợt anh để ý phía chiếc cổ trắng nõn của Bảo Ngọc, có một cái bớt. Hoàng Quân cúi đầu nhìn kỹ hơn, cái bớt có hình một cánh bướm rơi vào mắt ánh. Chợt một ký ức ùa về, khiến Hoàng Quân đứng không vững, ngồi phịch xuống ghế.
- Lẽ nào là em sao Bảo Ngọc?