Nhìn nhà hàng trước mặt, Ân Di không khỏi cảm thán, lâu rồi cô không được ăn ở đây, đây là nơi mà ba cô thích nhất, cô theo thói quen của ba cũng hay đến đây, nhưng qua 4 năm nó trở nên đẹp, và trang trọng hơn nhiều.
Khoan... đợi đã!
Ân Di vội chạy về phía thang máy đang chuẩn bị đóng, may mà còn kịp, đang định bước vào thì một bàn tay chắn ngay cửa thang máy.
Xin lỗi, phiền cô đi lượt sau, thang máy này không vào thêm được nữa.”
Không phải chứ, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông đối diện, một chàng trai nhìn trẻ tuổi mặc trên người bộ vét lịch lãm, anh ta cuối đầu lời nói ra không chút áy náy, làm cho lòng tự tôn của Ân Di cô trổi dậy.
“ Có hai người các anh chứ mấy, cho tôi vào đi, tôi không thích đợi lâu đâu.” Vừa nói Ân Di vừa nhìn sang chiếc thang máy bên cạnh, họ đề bản đang sửa chữa, cô lại không muốn đi thang bộ.
“Thực xin lỗi.”
Gia Minh vẫn không bộc lộ biểu cảm gì, như không muốn nói nhiều với cô, anh nhanh chóng đóng cửa thang máy lại.
Ân Di nhìn con người phía trước với vẻ khó chịu, anh ta sao lại hẹp hòi như vậy, sau lưng anh ta cũng chỉ có 1 người, cô không nhìn rõ mặt nhưng nhìn vào bộ vét có thể đoán được một người không tầm thường. Hai người đàn ông trong thang máy, lại không cho ai vào... không phải chứ, trong đầu cô như hiểu ra được điều gì, cô che miệng cười mỉn, nhỏ giọng với người đàn ông phía trước.
Anh cứ cho tôi vào đi, hai anh cứ 'thảo luận' hay làm việc gì của hai anh, tôi coi như không nghe, không biết, tôi từ nước ngoài trở về đối với chuyện này tôi không bảo thủ như mọi người đâu...
Gia Minh lập tức biến sắc, trong mắt anh ta như có tia giận dữ, người phía sau nghe cô nói như vậy chỉ ho nhẹ một cái, anh ta lãnh đạm cất giọng: Vào đi.
Gia Minh đành bất lực né người cho cô vào trong, lúc này Ân Di mới nhìn rõ được người phía sau. Thoáng chốc cô có chút lúng túng khi bắt gặp ánh mắt của anh ta, trong đầu cô không có từ nào hình dung được con người này, khuôn mặt điển trai, nhưng không bộc lộ bất kì cảm xúc gì, tựa như mọi thứ xung quanh không ảnh hưởng đến anh ta, Ân Di vội vàng đảo mắt đi, đúng cô không nên nhìn chằm chằm như vậy...
Thang máy vừa mở Ân Di vội vàng chạy ra ngoài, không quên quay lại cuối chào: Thực xin lỗi, đã làm phiền hai vị!
...
Ân Di ngồi ngay cạnh cửa sổ, cả thành phố như thu gọn trong tầm mắt, mọi thứ thay đổi quá nhanh tưởng chừng như trong chớp mắt. Chuông điện thoại reo phá tan dòng suy nghĩ của cô.
Hà Ân Di sao em dám lừa anh? - Hữu Uy tức giận lên tiếng.
Em không lừa anh.
Em về nước sao không nói với anh?
Tại sao em phải nói với anh.
Được lắm, em chờ đó!
...
Ân Di thở dài bất lực, đúng là cô đoán không sai, cô đã bị bạn mình bán đứng, chẳng lâu sau hai người đó cùng xuất hiện, bước chân Huy Uy nhanh như vậy chứng tỏ anh đang giận, cô chỉ đùa anh thôi mà. Còn cô gái đi sau trên mặt có nét cười, nhưng trong mắt mắt có chút bi thuơng khó hình dung. Ân Di biết bạn cô đang nghĩ gì, nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi...
Bên này!
Hai người tiến lại gần, trên mặt Hữu Uy lộ ra tia giận dữ.
Em được lắm!
Thôi, bữa sau em không gặt anh nữa, hai người ngồi đi.
Ân Di, lâu rồi không gặp. - Cô gái cười nói.
Bác sĩ Tô Cẩm Vân cậu còn nhớ tên tôi sao? Không thèm gọi cho tôi một cuộc điện thoại là sao?
Ân Di, khi nào mà cậu lại nhỏ nhen như vậy?
...
Thôi được rồi, hai em ăn gì? - Hữu Uy lên tiếng phá vở không khí, để hai người tranh cải không biết đến bao giờ.
Mỳ ý..
Hai cô gái đồng loạt mở miệng, rồi lại bật cười, họ lúc nào cũng vậy, hiểu nhau hơn bao giờ hết.
Cậu trở về, có đi lại không? - Cẩm Vân vừa vân vê tà áo, vừa hỏi, trong lòng cô có chút khổ sở, nhưng cô cố gắng kìm nén như không có chuyện gì.
Lần này có thể mình sẽ không đi nữa! - Ân Di nói ra trong lòng cũng có chút thất thần, cô thật sự đang rất băn khoăn, ở lại là điều mà ông và mẹ muốn, nhưng cô rất sợ, sợ phải đối mặt với quá khứ...
Hữu Uy nghe những lời đó, trong lòng rất vui, anh cứ nhìn Ân Di mỉn cười, anh như có niềm tin nhất định sẽ khiến cô động lòng...
Cẩm Vân nhìn thấy tất cả, nụ cười trên mặt cũng dần dần đơ lại, cô nhìn vào ánh mắt Hữu Uy bao nhiêu năm trôi qua trong đó chỉ tồn tại duy nhất một hình bóng đó là bạn thân của cô, còn cô có bao giờ anh từng quan tâm...
Người ta nói đơn phuơng rất đau lòng, Cẩm Vân không tin, cũng không muốn tin, cô chỉ biết lặng lẽ cố gắng mà thôi...