Hà phu nhân, đã lâu không gặp! - Lời nói ra mang ý cười.
Về rồi sao? - Trái với lời nói châm chọc của Ân Di người phụ nữ mang vẽ ân cần, dịu dàng.
Khu biệt thự này ở phía ngoại ô thành phố, hồi nhỏ có lần Ân Di đã hỏi ba mình tại sao lại xây biệt thự ở xa như vậy, ba cô chỉ cười mà không đáp. Càng lớn cô càng nhận ra ở quanh đây không gian yên tĩnh, không chịu sự quấy rầy của bên ngoài, làm cho ai cũng có cảm giác thanh thản lạ thuờng.
4 năm trở về nơi đây cũng không có gì thay đổi, ngoài người làm thân cận thì ở đây cũng rất ít người, trừ khi Hà gia có việc gấp tự động mọi người sẽ tập trung đông đủ chờ lệnh.
Ân Di ôm lấy người phụ nữ trước mặt trong lòng có cảm giác ấm áp hơn nhiều.
Con lên gặp nội đi, ông đợi con lâu rồi.
Vâng ạ!
Triệu Tử Mai quay qua nói với quản gia: Ông đi chuẩn bị cơm đi.
Vâng thưa phu nhân.
Gương mặt của bà trầm tư lạ thuờng, bà ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng khi nhìn bóng lưng của Ân Di đang đi lên lầu, lòng Triệu Tử Mai lại dâng lên cảm giác khó tả...
Trước mặt cô là căn phòng cô sợ bước vào nhất, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Ân Di gõ cửa trong lòng có chút lo lắng, hồi hộp.
Vào đi. - Tiếng nói khàn khàn cất lên làm cô như thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân.
Một người đàn ông lớn tuổi, trên khuôn mặt tuy đã nhiều nếp nhăn, tóc đã điểm bạc nhưng ông vẫn toát lên vẽ kiên nghị lạ thuờng. Điều đáng tiếc nhất cũng là điều khiên Ân Di đau lòng nhất đó là sự đơn độc của ông gắn liền với chiếc xe lăn, ông bị tai nạn cách đây nhiều năm và không thể đi lại được, một thời gian sau khi đang dần dần bình phục thì ba cô qua đời ông kích động đến nổi liệt nữa người.
Nhìn cảnh trước mặt Ân Di không khỏi xót xa, trời đã tối ánh đèn phản phất vào khung cửa, soi rọi sự đơn độc đến dày vò của người đàn ông lớn tuổi đó, ông ngồi trên chiếc xe lăn trầm tư lạ thuờng.
Con lại đây!
Ân Di lặng lẽ gật đầu, cô từ từ tiếng lại gần, quỳ nhẹ gối bên cạnh chiếc xe lăn, áp khuôn mặt thanh tú, nghiêng nhẹ đầu tựa lên đôi chân của ông, cô im lặng không nói gì.
Di Di, con lớn rồi, ngày càng trưởng thành rồi. Ông mỉn cười, nụ cười này đã lâu rồi không xuất hiện trên khuôn mặt già nua đó.
Đã đến lúc con thay ta quản lý tất cả!
Hàng lông mày của Ân Di hơi chau lại, cuối cùng ngày này cũng đến, cái ngày mà cô lo lắng nhất, Ân Di rất sợ phải dấn thân vào thuơng trường đấu đá kịch liệt này, nhưng còn cách nào khác, khi cô không muốn trái lời ông.
Ông như hiểu được lòng cô, nhẹ nhàng xoa đầu, Ân Di có cảm giác thân thuộc như lúc còn nhỏ, ông tiếp lời.
Con hãy từ từ thích ứng, trước tiên con hãy đi làm công việc mà con thích, ta cho con 1 năm để thoải mái theo đuổi điều mình muốn...
Ân Di nhẹ nhàng gật đầu, cô không còn lựa chọn nào khác, 1 năm tuy không dài nhưng như vậy cũng là quá nhân nhượng đối với cô rồi.
~~~~~~~~~~~
Chiếc xe màu đen xám đang lao nhanh trên đường, không khí trong xe vô cùng ngột ngạt. Một người thì chú tâm lái xe, người còn lại thì tựa lưng vào ghế sau, đôi mắt nhắm nghiền, không khí im lặng đến bức người. Tiếng chuông điện thoại như phá tan tất cả, Người đàn ông ngồi sau day day thái dương cầm lấy điện thoại, ngữ khí vô cùng bức người.
Ai!
Triệu tổng tôi là Trần Nhân Phong đây.
Có chuyện gì? - Lời nói ra không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì, khiến người đầu dây bên kia giọng nói có chút run run.
Chuyện hợp tác lúc nãy mong Triệu tổng xem xét lại.
Không thể!
Chưa kịp để đối phương nhiều lời Triệu Phong đã cúp điện thoại, anh để điện thoại xuống lông mày khẽ cau lại. Nếu ông ta không phải do mẹ anh giới thiệu thì đã không có chuyện anh nhận lời dùng bữa cơm này, cho ông ta một cơ hội, nhưng đáng tiếc điều ông ta nói khiến Triệu Phong không chút hứng thú.
Gia Minh nhìn vào gương chiếu hậu thấy anh chau mày không khỏi cảm thán.
Triệu Phong cậu mệt sao?
Anh im lặng không nói gì, một lúc sau lại lên tiếng.
Tuần sau công ty tuyển thêm nhân lực.
Tôi biết, Triệu Phong có chuyện gì sao?
Gia Minh cậu đích thân phỏng vấn đi.
Sao vậy?
Tôi không cần những người để chưng bày!
Phong tôi hiểu rồi, cậu yên tâm, sẽ không làm cậu thất vọng.
Triệu Phong không nói gì, với năng lực của Gia Minh anh hoàn toàn tin tưởng. Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm, không khí lại trở về yên tĩnh như cũ.
Gia Minh lắc đầu cảm thán, Khải Phong lúc nào cũng vậy, ở cạnh anh ta không chút niềm vui, lúc nào cũng căng thẳng, im lặng như vậy, theo cậu ta lâu như vậy nhiều lúc Gia Minh cũng không hiểu nổi cậu ta đang nghĩ gì, trên gương mặt lúc nào cũng lạnh lẽo. Thế mà có người lại nghĩ họ có quan hệ đó, nghĩ lại cô gái lúc gặp ở thang máy, đầu óc cô ta chắc là có vấn đề...