“Nghe nói tổng giám đốc ngày mai sẽ trở về.”
“Còn nghe nói gì nữa, đấy là sự thật.”
Hai cô nàng kia đang bàn luận rôm rả, Mai Ngọc Anh ngồi gần đấy khẽ cười. Cô mở điện thoại ra, vào mục tin nhắn, nhìn thấy dòng chữ trên đấy, mặt mày hớn hở.
“Cô có người yêu rồi à?”
“A... đâu có.” Đang chăm chú nhìn đọc tin nhắn thì nhận được câu hỏi của đồng nghiệp, Mai Ngọc Anh vội chối theo phản xạ.
Cô gái kia có vẻ không tin, bĩu môi nói: “Cô suốt ngày nhìn điện rồi cười một mình, không phải nhắn tin với người yêu thì là gì?”
“À...”
Thấy cô khó xử, cô ấy cũng không nói tiếp nữa.
Ngay ngày hôm sau, khi Quan Tuấn Bách vừa mới sang Mỹ, anh đã gọi điện thoại cho cô. Mai Ngọc Anh cứ nghĩ mối quan hệ giữa cô và anh cứ xa lạ như vậy, ai ngờ anh lại chủ động đến gần cô.
Cứ tối đến lại nhắn tin thủ thỉ với nhau, facetime các thứ.
Cứ như quay lại mười năm trước vậy, khi đó internet vẫn chưa phát triển, để có tiền nhắn tin, gọi điện thoại cho anh Mai Ngọc Anh đã phải nhịn ăn sáng suốt một tuần liền.
“Ngọc Anh, tối nay mọi người tụ họp đi nhậu, cô đi không?”
“Xin lỗi, nay tôi muốn đi về nhà sớm, mọi người chơi vui vẻ nha.”
Người kia bày ra vẻ mặt quá quen với việc này, không hỏi thêm nữa, rời đi ngay.
Mặc dù đã đi được một đoạn, nhưng chẳng hiểu sao tai Mai Ngọc Anh lại thính như vậy, nghe được mấy cô gái đang bàn tán về cô.
“Cô ta chẳng mấy khi đi ăn với tụi mình đâu.”
“Nghe đồn cô ta với giám đốc Tuấn Anh là người yêu đấy, anh ấy hay giúp đỡ cô ta lắm.”
“Ừ ha, lúc đầu cô ta vào công ty cũng là đến gặp anh ấy.”
Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi!
Đi dọc theo bờ sông, sắc trời hơi ảm đạm, hiện tại đang là cuối đông, ai ở miền Bắc cũng phải trải qua cái lạnh sương muối này, như xâm nhập vào gân cốt, khí lạnh bào mòn da thịt.
Mai Ngọc Anh mua được căn hộ ở cách xa trung tâm thành phố, hôm nay cô không đi xe nên gọi taxi đi về. Đáng lý ra tính về nhà luôn để tắm rửa, ăn cơm rồi còn tám chuyện với Quan Tuấn Bách, nhưng nhớ ra ngày mai anh về, chắc đang bận chuẩn bị sợ làm phiền anh.
Ngắm nhìn cảnh vật thơ mộng bên sông, tâm trạng đã tốt lại càng trở nên hưng phấn hơn.
Đi loanh quanh được một lúc, Mai Ngọc Anh ghé vào chợ mua ít nguyên liệu về làm nồi lẩu. Cái thời tiết này ăn lẩu là chuẩn bài.
Cô bạn thân Lâm Hạ My đã vứt cô lại sau lưng để chạy theo tiếng gọi của tình yêu, Huỳnh Diệu Thi sau khi ly hôn thì đến thành phố khác làm việc.
Ai cũng có mục tiêu để phấn đấu, còn Mai Ngọc Anh vẫn dậm chân tại chỗ.
Suốt một năm qua cô chưa có thiết kế nào ra hồn cả. Bốn năm bên Ý làm việc miệt mài để không có thời gian để nhớ nhung Quan Tuấn Bách. Vậy mà vừa về nước, vừa nhìn thấy anh, tâm trí cô đã bay theo anh rồi. Anh đi cái là linh cảm cũng đi theo.
“Mày làm gì mà lề mề vậy? Có biết ngoài này lạnh lắm không?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, bước chân của Mai Ngọc Anh dừng lại, cô đi đến gần. Đây là trước cửa nhà cô, vậy người trước mặt cô...?
Như không tin vào mắt mình, Mai Ngọc Anh giơ tay tát vào má đối phương một cái.
Cảm giác rất chân thật!
“Đau quá! Cái khỉ gì vậy?”
“Không phải mơ sao?”
Cô ngơ ngác nhìn anh, tay vẫn còn giơ lên. Sợ cô đánh thêm một lần nữa, Quan Tuấn Bách giúp cô hạ cánh tay xuống, ôm lấy cô.
“Mơ cái gì chứ? Tao về rồi.”
Hương thơm trên người anh bao phủ lấy cô, Mai Ngọc Anh vùi mặt vào ngực anh, cố gắng chôn sâu trong đấy. Như sợ anh biến mất, cô đưa tay ôm lấy anh thật chặt, túi đựng thức ăn bị cô thả rơi xuống đất.
Quan Tuấn Bách ghì chặt lấy cô, cằm anh gác lên hõm vai cô, hình như cô gầy đi rồi. Mái tóc mềm mại như tơ của cô chọc nhẹ lên má anh, rồi mũi anh. Quan Tuấn Bách dụi dụi như chú mèo nhỏ. Thật mềm mại!
“Mẹ ơi, hai anh chị ôm nhau lâu quá.”
Mai Ngọc Anh trông thấy cậu bé hàmg xóm đang lấy tay chỉ vào hai người họ, rồi thắc mắc hỏi người mẹ đứng bên cạnh. Cô ấy chỉ biết cười trừ, ánh mắt khó xử. Mai Ngọc Anh liền đẩy Quan Tuấn Bách ra, nhặt đống đồ mình vừa đánh rơi kia.
Bị rời ra hơi ấm ấy, Quan Tuấn Bách không vui nhìn cậu bé kia, như cảm nhận được sát khí của anh, cậu bé nấp sau mẹ.
Hừ! Anh đây không chấp trẻ con!
“Mau vào nhà thôi.”
Thấy Quan Tuấn Bách đọ mắt với anh bạn nhỏ, Mai Ngọc Anh bất lực, kéo anh đi vào.
Mặc dù gặp lại cô rất vui, nhưng thấy cô thoải mái như vậy, Quan Tuấn Bách vẫn phàn nàn: “Mày không nên để một người đàn ông vào nhà như vậy.”
“Nhưng đó là mày mà.”
Cô khó hiểu nhìn anh. Anh là người con trai đầu tiên được cô lôi kéo vào nhà đấy.
Nghe được câu này, Quan Tuấn Bách mở cờ trong bụng là vậy, ngoài mặt vẫn nghiêm túc nói: “Tao thì mày cứ yên tâm, nhưng nếu là người khác phải đề phòng, à không tốt nhất đừng cho vào. Rách việc!”
Phải tiêu diệt mọi tình địch trước khi nó đẻ trứng!