Cố Hề Hề trong nháy mắt cảm thấy bi thương, nhiều hơn là tức giận.
Phản bội, từ này là cấm kị của Cố Hề Hề.
Vài tháng ngắn ngủi, lại gặp phải ba lần phản bội.
Cố Hề Hề siết chặt tay, nắm cái ghế thật chặt, dùng hết tất cả khí lực mới không xông lên chỉ trích ba.
Ba, ba đối với mẹ như vậy, công bằng không?
Nhiều năm qua, mẹ vì cái nhà này hi sinh nhiều như vậy, nhẫn nhục, nơm nớp lo sợ như Lý Bạc Băng*.
*Nằm trong câu: “如臨深淵,如履薄冰”(Như lâm thâm uyên, như lý bạc băng: như đi bên mép vực sâu, như giẫm lên lớp băng mỏng trên mặt nước), ý nói đến sự cẩn trọng trong giải quyết hoặc đối diện với một việc nào đó.
Bà hiếu thuận với trưởng bối, nhân từ với trẻ nhỏ. Bà đã làm sai điều gì mà bị đối xử như thế?
Mẹ vì yêu ba nên mới yên lặng chịu đựng mấy chục năm.
Không thể sinh con liền có thể xử mẹ tội chết sao?
Nếu như chê mẹ không thể sinh, tại sao lúc đầu lại kết hôn?
Tại sao phải kéo dài đến bây giờ, kéo dài tới lúc mẹ không còn hồng nhan?
Hơn nữa, mẹ không biết chút gì, giấu diếm tình trạng hôn nhân đi xem mắt.
Ba, con đối với ba quá thất vọng!
Không, là tuyệt vọng!
Thời điểm mẹ bị bà nội khi dễ ba không chịu đứng ra bảo vệ mẹ, con chỉ cảm thấy rất thất vọng rất thất vọng, còn bây giờ… con thà mình không mang họ Cố.
Cố Hề Hề mở to mắt, nước mắt ào ạt chảy xuống.
Cô nên nói với mẹ thế nào đây?
Mẹ một lòng vì cái nhà này, vì cái nhà này mà dâng hiến nửa đời, mẹ có thể chịu đả kích này sao?
Hai người bên cạnh càng trò chuyện càng vui vẻ, dáng vẻ hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Nghe ba từ trước đến nay ngờ nghệch lại cũng có miệng lưỡi ngọt ngào tỏ tình, lòng Cố Hề Hề quặn đau.
Điện thoại di động đột nhiên reo, Cố Hề Hề hốt hoảng tắt âm thanh, nhìn tên trên màn hình, nước mắt Cố Hề Hề lập tức không khống chế được, không ngừng chảy xuống.
Thời điểm cô bàng hoàng bất lực nhất, người cô muốn gặp nhất lại là anh!
Cố Hề Hề nhanh chóng rời chỗ ngồi nghe điện thoại, đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp mà đầy từ tính: “Tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”
“Doãn Tư Thần.. Tôi nên làm gì…” Cố Hề Hề bịt miệng, xoay người đi đến cửa nhà ăn, không khống chế ủy khuất được nữa: “Tôi thấy ba! Ba nói với tôi và mẹ ông phải đi chọn đồ cho bà nội, nhưng ông đang ngồi cùng chỗ ăn với chúng tôi, hơn nữa, ông đang xem mắt!”
Doãn Tư Thần cầm điện thoại, khóe mắt hẹp dài lập tức nheo lại, làm thế nào cũng không che giấu được sự khó xử trong đáy mắt.
Cô rốt cuộc cũng biết.
Nếu cô biết, ba cô không chỉ xem mắt hôm nay, mà từ hơn một tuần trước. Có phải cô càng thêm khổ sở không?
“Đừng khóc, em ở đâu? Tôi lập tức đến!” Doãn Tư Thần nhanh chóng nói: “Nếu em không muốn xé rách ngụy trang gia đình hoàn mỹ, vậy tôi liền mang em và mẹ đi!”
“Tôi không biết nên làm gì. Doãn Tư Thần, tôi có nên cho mẹ biết không? Nếu không nói cho mẹ, trong lòng tôi sẽ có cảm giác tội lỗi.” Cố Hề Hề mờ mịt cầm điện thoại nói: “Nhưng nói cho mẹ, tôi lo lắng mẹ sẽ không chịu nổi đả kích này…”
“Vậy trở về trước, sau khi tâm tình bình ổn rồi nói. Được, bây giờ tôi lập tức đến! Chờ tôi!” Doãn Tư Thần ném bút trong tay, cúp điện thoại nói với Tiểu A: “Lập tức hỏi rõ bây giờ cô ấy đang ở đâu!”
“Dạ, Tổng giám đốc.” Tiểu A nhanh chóng gọi điện thoại cho vệ sĩ đi theo Cố Hề Hề, sau khi xác nhận địa chỉ, đi theo Doãn Tư Thần.
Mẹ Cố rất khó hiểu, Cố Hề Hề nói đi vệ sinh, nhưng đi lâu như thế cũng chưa trở lại.
Mẹ Cố vừa muốn đi tìm con gái, nhưng bà vừa đứng lên liền thấy Cố Hề Hề ánh mắt đỏ hoe từ ngoài cửa đi vào.
Hả? Cô mới đi ra ngoài?
Còn khóc?
Đây là thế nào?
Mẹ Cố lo lắng nhìn Cố Hề Hề: “Hề Hề, con sao vậy?”
“Không sao, mẹ. Vừa rồi con vào phòng vệ sinh trang điểm, vô tình bụi bay vào mắt.” Cố Hề Hề nói dối không đảo mắt, từ khi mang thai, cô trừ phi đặc biệt cần mới trang điểm.
Nếu con gái không muốn nói, làm mẹ cũng không hỏi.
Mẹ Cố chỉ chỉ thức ăn trên bàn nói: “Chúng ta mau ăn đi, nhiều món như vậy. Cũng không nên lãng phí. Món ăn ở đây thật đắt.”
Cố Hề Hề hiện không có tâm tình ăn cái gì, nội tâm luôn đau khổ, có nên nói cho mẹ biết không?
Cố Hề Hề muốn nói lại thôi, mẹ Cố thấy liền lúng túng.
“Hề Hề, có phải xảy ra chuyện gì không? Đừng sợ, có mẹ ở đây. Bây giờ mẹ đã trả hết nợ cho chú con rồi, mẹ có thể ra ngoài tìm việc làm.” Mẹ Cố không đành lòng nói: “Có chuyện gì hãy nói với mẹ.”
“Mẹ, nếu đã trả hết nợ, không bằng mẹ ở lại thành phố đi. Vậy mẹ cũng thuận tiện chăm sóc con.” Cố Hề Hề nói.