Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, nhưng nghiêm túc mà nói, bọn họ phải làm việc 24h…
Lúc tiểu B đang bất an chờ Tổng giám đốc nổi trận lôi đinh, Doãn Tư Thần bâng quơ nói: “Cướp lì xì? Được dấy, tôi cũng muốn chơi.”
Thật sự tiểu B cho rằng lỗ tai của mình nghe nhầm.
Mấy người trợ lý khác cũng đưa mắt nhìn nhau.
Vậy mà Tổng giám đốc lại hứng thú đối với trò này?
Doãn Tư Thần thấy tiểu B không mở miệng, khóe mắt híp lại: “Không được sao?”
“Có… có thể… đương nhiên là có thể.” Sau lưng tiểu B đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng thêm Doãn Tư Thần vào đoàn.
Hệ thống nhắc nhở mọi người đã thấy được.
Tên người khác trên mạng dù gì cũng đều là một dãy abc tiếp xuống, Doãn Tư Thần trưc tiếp trắng trợn dùng tên mình chơi.
Cố Hề Hề đang cướp lì xì vui vẻ, vừa nhìn lên liền thấy tên của Doãn Tư Thần ở trong đoàn.
Có lẽ anh sẽ không trách người khác đang giờ làm việc mà chơi điện thoại đấy chứ?
Cố Hề Hề cân nhắc một phen, cô có nên nói vài câu với anh hay không?
Quả nhiên, tiểu A ở bên cạnh lập tức nói: “Á, tổng giám đốc sao lại vào đoàn rồi hả?”
Cố Hề Hề và tiểu A đồng loạt trao đổi ánh mắt, từ trong mắt đối phương thấy được sự chột dạ.
“Mọi người chơi vui vẻ như vậy, tôi cũng đến tham gia náo nhiệt.” Doãn Tư Thần ở trong đoàn lên tiếng.
Đám trợ lý phía dưới ở trong lòng lệ lão tung hoành.
Tổng giám đốc phát lì xì, có nên cướp đoạt hay không đây?
Tổng giám đốc thật sự vào chơi, hay là cố ý nhắc mọi người đây?
Quả nhiên Doãn Tư Thần phát lì xì, người khác không dám cướp đoạt, Cố Hề Hề lại dám.
Cố Hề Hề chơi vui vẻ, từ đầu đã không chú ý là ai phát, ngón tay ấn một cái, lì xì đến tay.
“A hahahha, ai phát lì xì thế, tôi phải giữ chắc rồi, way, hai ngàn đồng đó.” Từ đầu Cố Hề Hề đã không phát hiện ra ai phát lì xì nên gõ ra một dòng như vậy.
Tiểu A ngồi đối diện, cả người run rẩy.
2000 đồng, may mà không cướp.
Cố Hề Hề đoạt xong lì xì mới phát hiện, cô đoạt lì xì của Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề đoạt lì xì của mình, đáy mắt không che giấu được vui tươi hớn hở.
Cảm giác thật kì quái.
Lần đầu tiên phát tiền cho người ta, nhìn thấy đối phương cầm tiền của mình vậy mà mình có cực kì cao hứng?
Cố Hề Hề lập tức đoạt được lì xì lớn như vậy, nhất thời cảm thấy xấu hổ, ở trong đoàn không biết nên nói gì: “Vừa rồi là vận khí tôi tốt, hiện tại đến lượt tôi phát, lần này tôi phát lớn, 1000 đồng.”
Để cô lập tức phát ra 2000 đồng, cô thật không bỏ được.
Cố Hề Hề vừa phát lì xì, mấy người trong đám trợ lý cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, tổng giám đốc đang ở đây, có cướp hay không đây.
Ngón tay Doãn Tư Thần ấn một cái, đoạt đầu tiên, tiểu A là người hiểu rõ tâm tư của Doãn Tư Thần nhất, nhìn tổng giám đốc vẫn chưa nổi bão, nhìn ra đang cướp lì xì thật rồi.
Cho nên tiểu A là người nhận lì xì thứ hai.
Có tiểu A dẫn đầu, những người khác bắt đầu nhao nhao cướp tiền lì xì.
Thuận lợi qua cửa đầu tiên, mọi người rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.
Trước đến nay, nam thần cao ngạo đột nhiên thân thiện như vậy làm cho mọi người không quen.
Cố Hề Hề lại gửi một khẩu lệnh cho tiền lì xì: chúc mừng mẹ có nhà mới.
“Chúc mừng mẹ có nhà mới.”
“Chúc mừng mẹ có nhà mới.”
…..
Đám người phía dưới đều phát khẩu lệnh.
Doãn Tư Thần tò mò cũng phát ra khẩu lệnh này, nháy mắt có mấy chục nghìn.
Thì ra chơi vui như vậy.
Ngón tay Doãn Tư Thần vừa động, cũng phát ra khẩu lệnh lì xì: “Cố Hề Hề là con chuột đồng nhỏ.”
Phốc
Cái quỷ gì vậy.
Cố Hề Hề không muốn thừa nhận nhưng không chịu nổi hấp dẫn của tiền lì xì.
Vẫn trái lương tâm gửi khẩu lệnh, nhận ngay lì xì 1000 đòng.
Suýt chút nữa thì tiểu A đã cười lăn ra.
Cậu cũng không dám chửi vậy với phu nhân tổng giám đốc.
Mấy trợ lý khác đều ủ rũ, không ai dám cướp.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề đen mặt đoạt lì xì, tâm tình cứ phải gọi là sung sướng.
Bất quá Cố Hề Hề cũng không chịu yếu thế, trực tiếp phát lì xì: “Doãn Tư Thần là ngọn núi băng.”
Được rồi, tiền lì xì này không ai dám cướp rồi.
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần cùng nhau phát lì xì.
Vì thế chỗ này trở thành nơi tổng giám đốc và phu nhân tổng giám đốc trêu ghẹo nhau.
Những tiền lì xì này bọn họ không ai dám cướp hết.
Chơi tầm 1 tiếng, Cố Hề Hề nói muốn đi nghỉ, lúc này Doãn Tư Thần mới ngừng phát lì xì.
Doãn Tư Thần nhìn những lời trò chuyện này lưu lại, trong lòng có loại tư vị ngọt ngào.
Cố Hề Hề thuận tay mở lì xì lưu lại, suýt chút nữa thì từ trên ghế sofa bật dậy.
Đơn giản chỉ phát lì xì của Doãn Tư Thần mà cô có đến hơn 50 vạn.
Đừng nói đến cướp lì xì của người khác.
Thật là nhiều tiền.
Tiểu A và đám người khác kìm nén hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Thiếu phu nhân, thời gian không còn sớm nữa, ngài nghỉ ngơi chút đi.”
Đoạt nhiều tiền như vậy tâm trạng của Cố Hề Hề quả thật không thể tốt hơn.
Cố Hề Hề quay đầu nhìn ánh mắt của mẹ đầy trống rỗng, không nhìn cũng biết đêm nay mẹ lại đi vào cõi thần tiên rồi.
Mẹ đang nghĩ cái gì? Muốn ba sao?