Sáng sớm hôm sau.
Từ rất sớm, Diệp Giai Nhi đã tỉnh dậy, cô đưa Huyên Huyên đến trường, sau đó đến tòa án, cô và luật sư hẹn 7h30 gặp mặt ở trước cửa tòa án.
Còn chưa đến giờ mở phiên tòa, còn hơi sớm, bèn cùng luật sư đi ăn sáng.
Khi đến cửa tòa án, cô và Tô Tình đụng mặt nhau, đương nhiên, còn có Thẩm Hoài Dương ở đằng sau bà ta…
Từ sau khi xảy ra chuyện đó, đây là lần đầu tiên đụng gặp của hai người trong 5-6 ngày nay, nhưng lại ở trước tình huống như này.
Liếc nhìn vài lần, Diệp Giai Nhi thu hồ ánh sáng lạnh lùng, trong mắt không hề gợn sóng, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Không có chào hỏi, cũng không nói chuyện, cô cất bước, đi qua hai người, thẳng lưng tiếp tục đi về phía trước, ở nơi không ai nhìn thấy, móng tay của cô đã ghim vào trong lòng bàn tay.
Ánh mắt thâm trầm bám chặt bóng lưng của cô, mũi của Thẩm Hoài Dương có hơi nghẹt, bóng lưng tuyệt tình đó của cô khiến trái tim anh bị bóp nghẹt, lồng ngực phập phồng.
“Cũng không biết kiếp trước đã tạo nghiệt gì, sao lại gặp phải người phụ nữ ác độc như vậy, xì!” Tô Tình bất mãn chửi rủa.
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương đưa mắt sang, cứ tìm nguyên nhân ở trên người của người khác, tại sao không biết bắt đầu tra từ bản thân?
Rất nhanh đã diễn ra phiên xử đầu tiên, Diệp Giai Nhi và Thẩm Hoài Dương ngồi đối diện nhau, lúc này sự trầm mặc bao trùm.
Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương luôn dừng trên người Diệp Giai Nhi, mấy ngày không gặp, cô gầy đi không ít, cằm cũng trở lên nhọn hơn.
Nhưng Diệp Giai Nhi không nhìn anh, mà hơi cúi đầu nói gì đó với luật sư.
Phiên xử đầu tiên bắt đầu, luật sư của hai bên đều nói rõ quan điểm, nói lý do, còn phản biện quan điểm của đối phương.
Cảnh này duy trì hai tiếng, cuối cùng Thẩm phán tuyên bố, Thẩm Thiên Canh bị kết án trên 10 năm tù và bị tước quyền tham gia chính trị suốt đời.
Trên 10 năm, thời gian cụ thể thì sao, 15 năm, 20 năm, hay là 30 năm…
Nhận được kết quả như vậy, Diệp Giai Nhi ngồi ở đó bất động, sắc mặt rất tối, ai cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Luật sư nói: “Kết quả như vậy đã kịch kim rồi, trên đường tới đây tôi đã nói với cô, muốn tù chung thân là có hơi khó khăn, có điều năm nay ông ta đã gần 60 tuổi, bị kết án trên 10 năm hay chung thân cũng không khác biệt quá nhiều?”
Khóe miệng của Diệp Giai Nhi nhếch lên, cười như không cười, thật ra, trong lòng cô biết rõ.
“Với lại nói một câu khó nghe, tình trạng sức khỏe của ông ta cũng không phải quá tốt, nói không chừng cuối cùng tới chết cũng không ra được khỏi nhà tù.”
“Đi thôi.” Diệp Giai Nhi đứng dậy.
“Còn nữa, nếu cô không phải là dùng điện thoại thông minh ghi âm được đoạn ghi âm đó, chỉ sợ kết án được như này cũng khó, đó là chứng cứ có tác dụng nhất.”
Khi đi ra khỏi tòa án thì đã có một đám phóng viên trực chờ sẵn, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, tất cả đều đổ xô lên.
Tin tức này ở thành phố S là tin tức nằm ở các trang đầu mặt báo, đủ có thể khiến thành phố S chấn động, tuyệt đối là tin tức hàng đầu.
Tô Tình căn bản không thừa nhận nổi sự thật như vậy, cơ thể đã sớm mềm nhũn, lúc này còn bị vây ở giữa, nghe âm thanh tạp nham ở xung quanh, bà ta vô cùng đau đầu.
“Đưa mẹ đi…” Thẩm Hoài Dương nói với Thẩm Trạch Hy.
Thẩm Trạch Hy nhìn đám phóng viên giống như muốn ăn thịt người đó, lông mày nhíu chặt: “Vậy anh thì sao?”
“Anh ứng phó ở đây…”
“Em và anh cùng ứng phó, mẹ thì em để trợ lý Trận đưa---”
Tuy nhiên, không đợi cậu nói dứt câu, Thẩm Hoài Dương đã trầm giọng nói: “Loại chuyện này một người ứng phó là đủ rồi, đi đi!”
Đây giống như vũng nước đục, người giẫm vào càng ít càng tốt, không cần thiết tranh nhau nhảy vào.
Cắn răng, Thẩm Trạch Hy ôm Tô Tình, xông ra khỏi đám người, ngồi vào xe, rời đi.
Đứng ở rất xe, ánh mắt Diệp Giai Nhi khẽ đưa qua, vô tình chạm mắt với Thẩm Hoài Dương, cơ thể của cô run nhẹ, anh lại nhìn chằm chằm cô.
Giống như tất cả mọi người đều không tồn tại, chỉ có anh và cô, cách không, anh dường như muốn hút cô vào trong mắt.
Sao hả, cô đưa ba của anh vào tù, cho nên anh hận cô sao?
Hận đi, dù sao hai người bọn họ cũng không quay lại được lúc ban đầu, sau này cũng không liên quan gì nữa, tùy anh đi.
Phần hận đó của anh tuy khiến cô có hơi đau, nhưng trong lòng cô không hề hối hận, một chút cũng không có…
Xoay người, cô bước xuống bậc thang, sau đó, trọng nói trầm thập mà có sức quyến rũ của anh truyền tới, nói từng câu từng chữ: “Tôi chỉ chấp nhận một lần phỏng vấn, cũng chỉ trả lời một lần, đối với phán quyết của tòa chúng tôi không có dị nghị gì cả, hoàn toàn tuân thủ, đồng thời cũng sẽ không kháng cáo, từ giờ trở đi, bất luận là nhà họ Thẩm hay là công ty, tôi đều không hy vọng tiếp tục nhìn thấy phóng viên xuất hiện nữa, nếu không trừng phạt không tha!”
Bước chân của cô khựng lại, cơ thể hơi cứng nhắc, cô không ngờ, anh lại nói những lời này.
Nhà họ Thẩm.
Thẩm Hoài Dương châm một điếu thuốc, khói thuốc vờn quanh, Thẩm Trạch Hy ở bên cạnh thì lại quay mặt đi.
Một giây sau, Tô Tình giống như phát điên xông vào, gạt đổ hết dụng cụ pha trà trên bàn sách xuống sàn, tức giận nói: “Cái gì mà không có dị nghị! Cái gì gọi là tuân thủ chấp hành, cái gì gọi là sẽ không kháng cáo, ông ấy là ba của con, con lại đưa ông ấy vào tù như vậy!”
Không lên tiếng, cơ thể cao ráo của Thẩm Hoài Dương hơi cúi xuống, dập tắt điếu thuốc.
“Mẹ đã gọi điện cho ông ngoại của con, ông ngoại con ngày mai sẽ quay về thành phố S, con không thể đợi thêm một ngày rồi tuyên bố với phóng viên, cứ muốn dồn ông ấy vào chỗ chết, có phải không?” Giọng nói của Tô Tình vô cùng chói, bà ta sắp bị tức điên rồi.
Thẩm Hai Băng ở bên cạnh đỡ bà ta, mà Thẩm Trạch Hy cuối cùng đã lên tiếng, cậu nói: “Ba con hoàn toàn là tự làm tự chịu! Trước khi làm tới mức đó ba chắc nghĩ đến hậu quả phải gánh lấy ngày hôm nay, ba đã gần 60, chứ không phải đứa trẻ 3 tuổi không hiểu chuyện, với lại sự việc đã gây chấn động cả thành phố S, xử phạt cũng là tòa phán quyết, liên quan gì tới anh cả con? Mẹ chỉ nghĩ đến ba con, vậy mẹ có từng nghĩ cho anh cả của con không? Con của anh ấy chết rồi, mẹ có từng hỏi anh ấy có đau hay không không?”
“Con do người phụ nữ đó sinh không cần cũng được, với lại con cái sau này vẫn có thể có, muốn mấy đứa thì sinh mấy đứa, nhưng ba con chỉ có một!” Tô Tình căn bản nghe không lọt tai.
Lời đã nói đến mức này rồi, còn có gì để nói nữa, Thẩm Trạch Hy cười, đi ra khỏi phòng sách.
Cậu vẫn có thể nghe thấy giọng nói chua ngoa của mẹ truyền ra, nhưng anh cả từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, chưa từng mở lời.
“Mẹ vốn còn muốn bảo ông ngoại của con kháng cáo, lần này thì hay rồi, đều bị con chặn rồi, con cứ muốn nhìn ba con ngồi tù con mới cam lòng sao, vì người phụ nữ đó, con đều không tim không phổi rồi!”
“Người ba hại chết không phải một mạng người, mà là hai mạng, nếu ba không làm ra chuyện như vậy, Diệp Đức Huy cũng sẽ không chết, con người là phải trả giá cho những việc mình làm.”
Dứt lời, Thẩm Hoài Dương đứng dậy, không có quan tâm Tô Tình, nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp rời khỏi phòng sách.
“Mẹ thấy con là bị người phụ nữ đó mê hoặc hoàn toàn rồi! Ngay cả lời lẽ đại nghịch bất đạo như vậy cũng có thể nói ra được, đó là ba của con, là ba ruột của con!!”
Tô Tình vẫn đang đập đồ, lại hét lên, Thẩm Hải Băng xoa dịu cảm xúc của bà ta.