Chuyện của Thẩm Thiên Canh còn trở thành chuyện tán gẫu sau bữa giờ cơm nước, không ngờ, thật là không ngờ…
Do áp lực và phản kháng của người dân, bên trên không thể không phái người của Viện Kiểm Sát và người của cục cảnh sát đến bệnh viện, Thẩm Thiên Canh vừa làm phẫu thuật xong, còn ngồi trên xe lăn, Tô Tình đang đút cho ông ta ăn.
Nhìn thấy nhiều người xông vào như vậy, lông mày lá liễu của bà ta nhíu lại, khi đang chuẩn bị lên tiếng, người của cục cảnh sát căn bản không cho bà ta cơ hội mở miệng, trực tiếp đưa Thẩm Thiên Canh đi.
Thẩm Thiên Canh không lên tiếng, nhưng Tô Tình lại rất bất mãn, kéo quần áo của cảnh sát, sắc mặt đanh lại nói: “Cậu biết ông ấy là ai không?”
“Có người kiện ông ta, ông ta bị tình nghi dính líu đến bắt cóc, chúng tôi theo lệnh làm việc, lại với lệnh bắt giữ cũng đã ban xuống, bà Thẩm có gì thì nói với bên trên đi.” Dứt lời thì dẫn Thẩm Thiên Canh đi.
Dính líu đến bắt cóc, ngoài tiện nhân Diệp Giai Nhi đó còn có thể là ai?
Tô Tình tức tới mức có hơi nghiến răng, gọi điện cho Tô Chính Quốc, kêu ông ta giúp, xem có thể thả Thẩm Thiên Canh ra ngoài không.
Nghe vậy, Tô Chính Quốc đanh giọng dạy dỗ, chuyện này chấn động trên mạng rồi, bên trên đã chú ý, còn thả thế nào được.
Không ra hồn, là bộ trưởng, vậy mà ngay cả chuyện như vậy cũng có thể làm ra! Hơn nữa vậy mà còn vì người tình mà làm ra hành vi muốn giết cháu của mình, mặt mũi này của ông ta đã bị mất sạch rồi.
Về đến nhà, Tô Tình đi tìm Thẩm Hoài Dương: “Chân của ba con đã như thế rồi, cũng coi như là trả giá cho chuyện lần này rồi, con nghĩ cách bảo lãnh ông ấy ra ngoài đi.”
Dương Tuyết chết rồi, chân của ông ta lại như thế rồi, sau này ông ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh bà ta, còn muốn đi đâu nữa?
Trước mặt Thẩm Hoài Dương bày đều rượu, anh đã không biết đã uống bao nhiêu rượu, đầu đang xoay, xung quanh đều đang quay, xoay tới mức anh đau đầu.
Mấy ngày này, anh buồn bực, đè nén, đau khổ, rượu trong kệ rượu đã ít đi một nửa, cảm thấy gân cốt của mình đều đau nhức.
Thẩm Trạch Hy kéo bà ta ra khỏi phòng sách: “Mẹ, người chết là con của anh cả con, anh ấy đã đủ đau khổ rồi, mẹ có thể đừng tìm chuyện vào lúc này được không?”
“Trạch Hy, người bị đưa đi là ba con, con nói lời này giống cái gì hả?”
“Lời con nói không ra làm sao, vậy chuyện ba làm giống cái gì, tự tạo nghiệt không thể sống, người ép ba đến bước này không phải là ba, còn là ai chứ?”
Tô Tình tức tới nỗi suýt nữa ngất đi: “Cái đồ khốn, ông ấy tốt xấu gì cũng là ba của con, có ai nói chuyện như con không?”
“Con biết ông ấy là ba con, con cũng muốn tôn trong ba, nhưng chuyện ba làm có thể khiến con tôn trọng được sao? Còn nữa, cũng đừng đi tìm anh cả của con nữa.”
Một bên là người phụ nữ và đứa con anh yêu sâu đậm, một bên là ba của mình, anh ta bị kẹp ở giữa, làm sao có thể sống tốt được?
Tòa sắp mở phiên xử đầu tiên, ba bà ta sẽ không phái người xuống, mà Hoài Dương và Trạch Hy lại không thể trông cậy được, lúc này bà ta rất hận Diệp Giai Nhi.
Anh cả như vậy cậu nhìn cũng cảm thấy đau lòng, đúng sai của chuyện này bày ở đó, ai cũng không muốn phát triển như vậy!
Cậu muốn đi cứu ba, nhưng cậu làm sao cứu? Những chuyện ba làm, kêu cậu cứu thế nào?
Cứu người tự cứu mình, bản thân khiến mình rơi vào loại tuyệt cảnh đó, ai có thể cứu rỗi ông ta được!
Kiện Thẩm Thiên Canh ra tòa, tòa án sẽ mở phiên xét xử, thẩm tra vào mấy ngày sau, nhưng đối với chuyện xảy ra ở ban công, cô vẫn rất tò mò.
Trong lòng cô rất rõ, ba căn bản không phải là người tàn nhẫn, cho dù bắt cóc Dương Tuyết, ba cũng tuyệt đối không thể đẩy Dương Tuyết xuống.
Cho dù là đẩy Dương Tuyết xuống, ba cũng không cần thiết nhảy xuống, không phải sao?
Đến bệnh viện, cô bảo người của bệnh viện lấy đoạn băng ghi hình ở ban công ngày hôm đó, dung mạo của ba rạng rỡ xuất hiện ở trước mắt.
Cô thấy rất rõ, là Tô Tình đẩy Dương Tuyết, sau đó Dương Tuyết ngã ra đất, nhưng lúc đứng dậy thì lại trượt chân, vào khoảnh khắc sắp ngã xuống là ba túm lấy bà ta, nhưng không có ngờ trong lúc vô tình lại giẫm phải ống thép dưới chân, mất thăng bằng ngã xuống.
Lúc nhìn thấy cơ thể của ba rơi từ trên không xuống, Diệp Giai Nhi giống như bị bóp cổ, hô hấp khó khăn.
Nếu không phải Tô Tình cố ý đưa tay đẩy, vậy thì Dương Tuyết đương nhiên sẽ không ngã, bà ta nếu không ngã, ba căn bản không cần đi đỡ, vậy thì ba sẽ không chết!
Cô biết, ba lương thiện, cho dù mang Dương Tình đi, nhưng cũng không thể giương mắt nhìn Dương Tình chết ở trước mặt ông.
Tuy Tô Tình không phải là hung thủ của chuyện này, nhưng bà ta cũng là tội nhân gián tiếp, hung thủ!
Nếu không có Tô Tình, tất cả chuyện này cũng sẽ không xảy ra!
Cô cũng muốn kiện Tô Tình, cô đi tìm luật sư, cũng muốn kiện Tô Tình.
Trần Diễm An nhìn cô: “Cậu đây là định cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa cậu và Thẩm Hoài Dương sao?”
Nghe vậy, động tác của Diệp Giai Nhi hơi khựng lại, nhắm mắt, sau đó mở mắt, lạnh lùng nói: “Sau khi ba và mẹ của anh ta hại chết con và ba của tớ thì quan hệ giữa chúng tớ đã đứt rồi…”
Tình yêu tại sao khiến người ta cứ tổn thương như vậy chứ?
Mấy nhát dao này đã cắt đứt cái gì, ai sẽ biết chứ?
Trần Diễm An không có lên tiếng, cô ta cũng không biết nên nói gì nữa.
Thân Nhã đến rất muộn, khi tới có mang không ít đồ dinh dưỡng cho Diệp Giai Nhi: “Mặc kệ nói như nào, con đường tóm lại là phải tiếp tục đi.”
Con đường là phải đi, cuộc sống cũng phải tiếp tục, hiện thực tàn khốc như vậy đấy!
Không thể vì cô mất đi ba, cả trái đất ngừng quay, điều đó căn bản là không thể.
Cô gật đầu, sự lo lắng và quan tâm của bạn thân, cô đều biết, cũng đều để trong lòng.
Hai người ngồi trong phòng một lúc, Trần Diễm An lái xe đưa Thẩm Nhã về, sau đó cô ấy cũng về nhà.
Đến thời gian tan học, Diệp Giai Nhi đi đón Huyên Huyên về nhà, sa sút tinh thần nhiều ngày như vậy, ngay cả đi đường cũng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Hết cách, ban ngày còn đỡ, cô có thể dùng sự bận rộn, hoạt động tiêu hao thể lực để quên đi, nhưng đến tối cô sẽ không ngủ được, lật qua lật lại cũng không ngủ được, mất ngủ cả đêm.
Diệp Đức Huy là bầu trời trong lòng cô, trời sụp rồi, trước mắt tối đen.
Huyên Huyên vẫn thỉnh thoảng sẽ hỏi ông ngoại, cô bé căn bản không biết chết là ý gì, chỉ biết rất lâu không nhìn thấy ông ngoại, tâm tâm niệm niệm muốn ông ngoại mua lâu đài đồ chơi cho cô bé.
Thế giới của trẻ con thật tốt, đơn thuần như vậy, không dính sự đời như vậy.
Sau khi ăn tối xong, Huyên Huyên xem TV một lúc thì ngủ, Diệp Giai Nhi không có ngủ, ngồi ở phòng khách, đang nói chuyện với luật sư, chuyện hai người nói là chuyện liên quan tới việc ra tòa ngày mai.
Cô trước giờ không phải là người tàn nhẫn, nhưng lần này là Thẩm Thiên Canh ép cô tới bước đường này.
Mạng của con, mạng của ba, hai mạng người sống sờ sờ như vậy đều chết ở trong tay ông ta, ông ta đương nhiên phải trả cái giá phải trả!
Lại nghĩ tới Thẩm Hoài Dương, khóe miệng cô nở nụ cười tuyệt nhiên mà chua chát, tình yêu của bây giờ đối với cô mà nói quá mức xa xỉ, cô không muốn nổi!