Con Nhóc Kia! Anh Tan Rồi

Chương 23: Chương 23: Anh Là Gì Của Em Chứ? Chẳng Là Gì Cả




Ăn xong bữa trưa, Kun đưa nó đi chơi. Nó ngỏ ý muốn về nhà, nó vừa khỏi bệnh, nếu đi như vậy hắn sẽ rất lo lắng. Kun không muốn nhưng rồi cũng phải đưa nó về.

Trước khi nó vào nhà, Kun đột nhiên cầm tay nó kéo ngã vào lòng mình, cúi đầu hôn nhẹ vầng trán nó, ấp úng một chút rồi nói:

– Gia Nhi, anh thích em!

Nói xong anh đỏ mặt, nhưng cũng nhìn nó, chờ câu trả lời.

Nó khó xử nhìn Kun, thật sự nó chỉ xem Kun là một người anh trai. Nó định từ chối thì Kun đã phá bỏ. Kun lắc đầu nói:

– Tối nay đi xem phim với anh được chứ? Tới lúc đó, em hãy trả lời.

Nó im lặng một lúc rồi đưa tay gãi đầu, cười cười:

– Để xem đã, nếu được tối nay em đi với anh – Nó cười nhìn Kun nói.

Kun gật đầu, xoa đầu nó, hôn lên má nó một cái rồi lên xe rời đi. Mọi cử chỉ tình cảm của hai người đã được hắn thu hết vào tầm mắt, tay hắn nắm thành nắm đấm, mặt tối sầm đi. Nó vẫn không biết gì, quay lưng đi vào nhà. Anh và nhỏ đi sau hắn, lo họ sẽ có chuyện.

Hắn vào nhà, giả vờ như không thấy gì cả, vẫn trưng ra bộ mặt tươi cười. Ăn trưa xong, nó đang ngồi xem tivi thì hắn ngồi cạnh nó, vòng tay qua vai kéo nó vào lòng.

– Tối nay đi ăn với anh đi! – Hắn tựa cằm lên đầu nó, hai tay vẫn ôm chặt. Hắn không muốn nó đi chơi với Kun, không muốn Kun giành được nó từ tay hắn. Hắn mong nó sẽ chọn hắn, không phải Kun.

Nó khó xử. Tối nay Kun rủ nó đi xem phim, nó phải nói rõ với Kun, hắn lại rủ nó đi ăn, nó biết chọn thế nào bây giờ?

Rồi trời cũng tối.

Hắn sang phòng nó, gõ cửa.

Một lần

Hai lần

Ba lần

Bốn lần

Năm lần

Không ai mở cửa, hắn lo sợ, ngay lập tức dùng hết sức đạp cửa xông vào.

Căn phòng không hề có hình bóng nó. Trên bàn chỉ để lại một lá thư:

“Minh Hàn, tối nay không thể đi ăn cùng anh được, em có hẹn với Đường Khải. Thật sự xin lỗi!

Gia Nhi”

Hắn vò nát lá thư trong tay, nhếch môi cười nhàn nhạt, khóe mắt đỏ hoe.

Nó chọn Kun….

Mãi mãi cũng sẽ không phải là hắn….

Thật sự hắn đâu là gì trong lòng nó, nhỉ?

Nghĩ đến đây, một giọt nước mắt hiếm thấy của người con trai tên Vương Minh Hàn cuối cùng cũng đã rơi xuống. Hắn đóng sầm cửa phòng nó, cởi cả áo khoác vứt xuống nền đất lạnh, trở về phòng mình khóa trái cửa lại.

Nhỏ và anh chỉ im lặng, không lên phòng hắn, cũng không gọi cho Gia Nhi. Chuyện của họ, nếu xen vào chỉ có thể làm lớn hơn thôi.

Nghĩ vậy, anh và nhỏ lắc đầu rồi đi ra ngoài.

Hắn vẫn cười, nước mắt vẫn rơi. Ngồi trên thành cửa sổ, hắn nhìn ra ngoài. Một giọt nước mắt chảy xuống môi hắn.

Mặn thật….

Đau quá!

Hắn gục mặt vào đầu gối, bật cười chua chát. Rồi lắc đầu, lấy tay đỡ trán, môi vẫn cười, nước mắt vẫn chảy xuống.

Hắn điên rồi. Thật sự điên rồi!

Lần đầu tiên hắn yêu một người.

Lần đầu tiên hắn biết sợ mất đi một người con gái.

Lần đầu tiên hắn muốn học cách quan tâm, chăm sóc một người.

Lần đầu tiên hắn chơi trò lén lút theo dõi người khác.

Lần đầu tiên, hắn cho “ghen” vào trong từ điển của mình.

Cũng là lần đầu tiên hắn đau, rồi bật cười, nước mắt rơi vì một người con gái.

Nhưng dù hắn như thế nào, cũng không phải mẫu người mà nó thích. Người nó thích là Kun, không bao giờ là hắn.

Thầm nghĩ, rồi hắn nhìn ra ngoài, môi mấp máy lời hát mà hắn thích nhất.

“Sao em lại mang cảm xúc kia, chia sẻ với ai?

Mang hết những ấm áp

Xa khỏi nơi tim anh….”

Đã nhiều lần, rất nhiều lần hắn nghe đi nghe lại bài này, hoàn toàn không có một chút cảm giác nào.

Nhưng chỉ vừa hát vài lời, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.

Hắn bước xuống khỏi đó, ngã lên giường. Đặt tay lên trán, nhắm mắt lại, hắn mặc kệ cho nước mắt cứ việc chảy.

Cứ xem như, hắn thua rồi đi.

Rồi cả bữa tối hôm đó, hắn cũng không ăn. Tự nhốt mình trong phòng, hắn ngủ một giấc.

Trong mơ hắn cũng mơ về nó, mơ thấy nó đi cùng Kun, hai người trông thật hạnh phúc. Hắn bật dậy, nước mắt lại rơi xuống.

Rồi chỉ bật cười một tiếng, hắn gục mặt vào gối.

Vương Minh Hàn, mày thua rồi.

Nhưng cuối cùng, hắn cũng không thể điều khiển được hành động của mình. Đứng dậy ra ngoài tìm nó, cố gắng nắm giữ tia hi vọng cuối cùng.

End chương 23

Xin lỗi đã ra chương trễ, nhưng mà Khiết xin lỗi vì sau này còn ra chương trễ hơn ;;-;; Lí do là phải “cai nghiện” điện thoại vì lớp 9 rất rất rất rất rất rất rất rất khó ;;-;; chỉ mới có vài ngày thôi, nhưng mà đi học về là gục luôn ;;-;; ăn xong cũng không còn thức khuya được như lúc trước để viết truyện nữa!!!! ;;;;-;;;;

Khiết vẫn sẽ cố gắng onl, nhưng siêu siêu siêu siêu ít ;;-;; vậy nên vô cùng xin lỗi mọi người, cũng rất cảm ơn vì đã ủng hộ Khiết thời gian qua ^^~ Dự là còn vài chương nữa là full truyện rồi, cố lênnnn ;;-;;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.