Con Nhóc Kia! Anh Tan Rồi

Chương 25: Chương 25: Em Sẽ Không Đi




Hắn vòng tay ôm lấy nó, cũng không nói gì. Môi vẽ lên một đường cong hoàn mỹ, hắn rúc mặt vào cổ nó.

Nó định xoay người đẩy hắn ra, chưa kịp phản ứng đã bị hắn lật người đè lên trên. Rồi đột ngột, môi nó truyền đến một cảm giác khó tả, mặt hắn được phóng đại trước mắt nó.

Nó đỏ bừng mặt, tay nắm chặt áo hắn, mắt cũng nhắm lại không dám mở ra.

Một lúc sau hắn buông ra. Nó lập tức bật dậy, thở dốc. Hắn bật cười, ôm lấy nó vào lòng.

– Gia Nhi. Làm bạn gái anh có được không? – Hắn vừa nói, không đợi câu trả lời đã đeo chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn từ lâu vào ngón tay của nó.

Nó gật đầu mỉm cười. Xong lại cong môi trêu chọc hắn:

– Nhẫn đã đeo, hay em không đồng ý có được không?

Lời vừa dứt, mặt ai đó đã đen xì, nhất quyết lắc đầu. Nó bật cười vòng tay ôm hắn, con người này càng ngày càng dễ lừa.

Từ ngày hôm đó, nó là bạn gái của hắn. Cả hai như hình với bóng, anh và nhỏ cũng vậy. Từ một cuộc giao dịch bồi thường, thoắt cái đã trở thành mối liên kết cho tình cảm của họ.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hôm nay là chủ nhật.

Anh và hắn đều đưa bạn gái của mình đi công viên chơi.

Chơi cả buổi sáng, cả bốn người đều đã thấm mệt, liền quyết định ghé vào một quán ăn gần đó, lấp đầy cái bụng đang kêu vì đói của mình.

Cả bốn người đang ăn rất ngon lành, thì bên ngoài giọng nói quen thuộc vang lên:

– Hàn/Phong, anh cũng đến đây sao? – Thanh Mỹ và Anh Thư tươi cười bước vào. Nhưng khi nhìn qua nó và nhỏ thì nụ cười liền bị dập tắt, đổi lại là một ánh mắt khinh thường, còn chứa đầy sự ganh ghét.

Hắn và anh cũng không thèm nhìn đến hai ả, chỉ lo gắp thức ăn cho nó và nhỏ.

Thanh Mỹ bước lại ôm tay hắn, kéo thêm một cái ghế ngồi cạnh. Nó ngồi đối diện, nhìn thấy cảnh này trong lòng không khỏi khó chịu, im lặng nhìn sang hắn.

Hắn đưa tay nắm chặt bàn tay của Thanh Mỹ làm ả đau đến nhăn mặt, xong hất ra khỏi tay mình, còn xua tay ý bảo đi chỗ khác. Nó nhìn hắn, cong môi cười.

Thanh Mỹ đứng lên, liếc nó một cái rồi sang bàn bên cạnh ngồi xuống. Anh Thư bước đến, dúi vào tay anh một mảnh giấy xong bước sang ngồi cạnh Thanh Mỹ. Nhỏ đang ăn cũng ngước đầu lên, nhăn mặt khó chịu.

Anh nhìn biểu cảm của nhỏ thì bật cười, xong nhét tờ giấy của Anh Thư vào tay nhỏ.

– Đây, để em xem trước – Anh xoa đầu nhỏ, cưng chiều nói.

Nhỏ híp mắt, xong mở ra.

“Em muốn hẹn anh đi ăn tối. 9h nha”.

Nhỏ đọc to lên, xong quay sang anh bật cười. Anh Thư ngồi bàn bên cạnh, tay nắm chặt, trong mắt liền hiện ra sự giận dữ.

Anh lắc đầu nhìn nhỏ, cong môi trêu chọc.

– Tiểu quỷ.

Nó và hắn ngồi ăn chăm chú, không quan tâm đến chuyện gì ngoài gắp đồ ăn cho người trước mặt :v

– Nhi, tối nay em muốn đi đâu không? – Hắn ngước mắt lên nhìn nó, đưa tay lau khóe miệng cho nó.

Nó lắc đầu, ghim một miếng táo đưa lên miệng hắn. Hắn cười gật đầu rồi ngoan ngoãn ăn táo nó đưa.

Thanh Mỹ nhìn hắn mím môi, rồi cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó.

“Ngày mai phải bắt buộc con Gia Nhi và Kim Ngọc có mặt, làm mọi cách cũng phải kéo tụi nó đến.”

Nhắn xong, bên kia gửi lại một chữ “dạ”, khóe môi Thanh Mỹ nhếch lên, xong hai người đi ra khỏi quán.

. . . . . . . . . . . .

Chơi cả ngày, cả bốn người cùng nhau về nhà. Ăn tối xong thì cặp nào về phòng nấy.

Hắn bước vào phòng, kéo cửa đóng lại. Ôm nó từ sau lưng, hắn gục đầu lên vai nó.

– Gia Nhi, hôm trước anh nói em phải hứa với anh một việc, nhớ không?

Nó im lặng một hồi rồi gật đầu.

– Vậy, giờ em hứa với anh một chuyện đi, được chứ? – Hắn cười, tay vẫn ôm chặt eo nó.

Nó gật đầu.

– Nói việc anh muốn em hứa đi.

Hắn im lặng một hồi lâu rồi nghiêm túc nói:

– Tối ngày mai, em phải đi có việc đúng không? Anh biết nó không phải là bắt buộc, có thể hủy bỏ. Anh muốn em không đến đó…. – Giọng hắn càng nói càng nhỏ lại, xong nhướn mi nhìn nó chờ câu trả lời.

– Anh biết hết rồi? – Nó giật mình xoay người lại nhìn hắn, hắn chỉ gật đầu.

Nó im lặng, không trả lời. Chỉ gục mặt nhìn xuống đất.

Hắn ôm nó, mím môi nhỏ giọng nói:

– Gia Nhi, em đã hứa với anh rồi đấy. Anh không muốn một lần nữa để em bị nguy hiểm.

Nó nhìn hắn, im lặng hồi lâu rồi gật đầu.

– Được, vậy em sẽ không đi.

End chương 25

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.