Buổi trưa
Cả bốn người đồng loạt tỉnh dậy. Nhỏ vẫn dụi đầu trong
lòng anh, mắt nhắm nghiền vẫn chưa muốn dậy (đúng là heo :v )
Anh cưng chiều xoa đầu nhỏ, để yên nhỏ nằm trong lòng mình.
Hắn mở mắt nhìn nó, nó cũng vậy. Hắn bật cười rồi vòng tay ôm nó vào người.
– Đói không? – Hắn cười nhìn nó nhỏ giọng nói.
Nó lắc đầu, phồng má nhìn hắn:
-Tôi không phải heo, vừa ăn ban nãy rồi đấy.
Hắn chỉ cười rồi ngồi dậy rót ly nước đưa cho nó, nó bưng
lên uống một hơi cạn sạch. Xong nó nhìn quanh rồi thay đổi 180°, quay sang ôm tay hắn.
– Này, cho tôi xuất viện đi, ha – Nó làm bộ mặt đáng yêu
nhìn hắn. Hắn sững người một chút nhìn nó rồi nhăn mặt, lắc
đầu.
– Đừng hòng.
Nói xong hắn đi ra ngoài hành lang hóng gió. Nó liếc theo hắn rồi nằm xuống, lấy điện thoại gọi cho cậu.
– Gia Nhi? Em có sao không? Đã khỏe chưa? Có cần anh vào….?
Bên kia vừa bắt máy đã tuông một tràng dài, nó chỉ cười.
– Em không sao, anh không cần đến. Lát em sẽ về nhà, có chết cũng không ở đây, mùi thuốc phát rợn thật.
Cậu bên kia khẽ gật đầu. Cậu biết tính nó, có chết cũng không ở yên một chỗ đâu.
– Vậy nhớ giữ sức, tự lo cho mình đi. Mà….cuộc đấu vào
ngày thứ hai tuần sau…. – Nói đến đây cậu ngập ngừng, thật ra
thì cậu cũng không muốn nó và nhỏ tham gia vào cuộc đấu này.
Người thắng sẽ làm bang của mình nổi danh, nhưng thua thì….chỉ
có chết!
– Em muốn đi – nó cắn góc gối, mím môi nói đủ để người
trong điện thoại nghe rõ, dù sao cũng có anh đang ngồi ở giường bên cạnh.
Cậu ừ một tiếng rồi cũng không nói gì hơn. Nó tắt điện
thoại, ngửa mặt nhìn lên trần. Nó muốn đi, thật sự rất muốn.
Nhưng lại có một chút khó xử với quyết định của mình, nó
cũng không biết bản thân mình đang khó xử về điều gì.
Bên kia, nó vừa tắt điện thoại thì cậu cũng ngồi xuống
ghế, trầm tư suy nghĩ. Cậu vẫn chưa biết việc hắn đã biết tất cả mọi chuyện của nó. Cậu muốn nói cho hắn biết nó đang làm gì, cậu muốn nhờ hắn cố gắng ngăn cản nó, thuyết phục nó
ngày hôm đó sẽ không đi, nhưng nếu cậu nói ra liệu hắn có kinh
tởm nó? Hắn sẽ xa lánh nó hay giữ nó lại?
Một lúc sau, cậu quyết định gọi cho hắn.
Bên kia bắt máy, nhưng im lặng.Hắn lúc nào cũng vậy, để người khác nói trước.
– Minh Hàn, tôi….tôi muốn nói cho cậu một chuyện về Gia Nhi….
Hắn đoán cậu sẽ nói ra chuyện Gia Nhi đang làm, hơi cười rồi nhỏ giọng:
– Chuyện cuộc đấu vào tối thứ hai?
Cậu sững sốt. Làm sao hắn có thể biết được?….
– Ừ. Nhưng làm sao cậu….- Cậu ấp úng nói.
Hắn bật cười một tiếng rồi khẽ lắc đầu.
– Cậu muốn nhờ tôi giữ cô ấy lại đúng chứ? Nếu vậy cậu không cần nói, tôi đương nhiên sẽ làm.
Cậu bên kia sắc mặt tốt hơn hẳn. Cũng may, hắn sẽ không kinh tởm nó.
– Được, vậy nhờ cậu. Tôi hết cách với con bé rồi – Cậu dịu giọng, mong hắn có thể làm được.
– Ừ.
Hắn cúp mắt, quay lưng nhìn vào phòng nơi nó đang nằm, môi
bất giác cong lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Hắn sẽ
giữ nó lại bằng bất cứ giá nào.
Hắn bước vào phòng, tiến đến nằm lên giường, đưa tay kéo nó ôm vào lòng. Nó giật mình, quay sang định đạp hắn xuống đất.
– Xuất viện chứ? – Hắn siết chặt nó, nhỏ giọng hỏi.
Nó đang tức giận thì xìu xuống như quả bóng, cười tươi gật đầu.
Hắn nhếch môi, cá mắc câu!
– Vậy hứa với anh một việc – Hắn hôn nhẹ lên trán nó ôn nhu dẫn dụ nó mắc bẫy.
Nó suy nghĩ một chút rồi đề phòng hắn.
– Nói thử xem – nó nhướn mi nhìn hắn.
Đáp lại lời nó hắn chỉ lắc đầu.
– Anh chưa nghĩ ra, nhưng sẽ rất dễ thực hiện. Em không hứa?
Được, vậy cứ ở đây – Nói xong hắn đứng dậy định đi ra ngoài.
Nó mắc bẫy, bật dậy ôm tay hắn. Gật đầu cười nịnh nọt rồi lắc lắc tay hắn.
– Được được, hứa. Miễn anh cho tôi về nhà thì cái gì cũng hứa.
Xong!
Cá cắn câu! :v
Hắn cười, quay lưng đi làm thủ tục xuất viện cho nó. Đi ngang giường nhỏ, hắn nhìn anh rồi quay sang nhỏ:
– Chỉ Gia Nhi được xuất viện, Kim Ngọc vẫn phải ở lại – Hắn nói xong quay sang nhướn mi nhìn anh, anh gật đầu, hiểu rồi.
Nhỏ nghe xong ức chế, cầm cái gối ném vào người hắn nhưng
hắn đương nhiên né được, nghiêng người đi ra ngoài. Nhỏ quay sang
dụi vào người anh:
– Em cũng muốn về nhà ~^~ – nhỏ nũng nịu nhìn anh.
Anh cười rồi cũng bắt nhỏ hứa một chuyện. Cũng như nó, nhỏ nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Đưa nó và nhỏ về nhà, tiện thể mua đồ ăn trưa. Xong ai về phòng người nấy, ngủ một giấc đến chiều tối.
Ăn xong cơm tối, nó về phòng, hắn cũng đi theo vào phòng nó. Nó nhìn hắn rồi đẩy hắn ra ngoài nhưng bị hắn vòng tay ôm
chặt. Hôn lên má nó một cái rồi quay lưng đi về phòng.
Nó phút chốc mặt đỏ bừng, ôm mặt lắc mạnh đầu rồi lên giường ngủ.
Anh và nhỏ thì….thôi bỏ qua đi /=\ gato chết ~~
Đêm đó bốn người ngủ thật ngon. Nó và nhỏ không ra ngoài,
tạm ngưng hoạt động ở bang để dưỡng lành vết thương. Hắn và
anh tuy đã bắt nó và nhỏ hứa như vậy, nhưng họ sẽ giữ lời
chứ? Hắn lo nó sẽ nuốt lời, sẽ trốn đi, tự mình dính vào
nguy hiểm….
End chương 20